Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Một Đời Một Kiế...
2024-10-10 23:43:29
Hân Nhi hoảng sợ nhào tới cản trước người Trang Nguyệt.
Ngay khi mũi kiếm đâm vào người Hân nhi, xẹt, một tiếng kim loại va chạm vang lên, bắn ra tia lửa đầy chói mắt.
Một ảnh vệ mặc một thân hắc phục cầm kiếm ngăn kiếm Tân Thiên Hạo, phía sau hắn còn có thêm năm nam nhân ăn mặc giống nhau.
Tân Thiên Hạo bị lực tác động phải lùi mấy bước, vuốt cổ tay đau đớn, tức giận hét lớn: "Các ngươi là ai, dám ngăn cản bỗn Thái tử."
"Chúng tôi là lão tướng quân phái đến để đón tiểu thư quay về, Thái Tử cản trở tiểu thư, là muốn chống lại thánh chỉ sao?" - Ảnh vệ lạnh giọng nói.
"Ngươi..."
"Thuộc hạ thay tiểu thư tạ Thái tử đưa tiễn, Thái tử mời quay trở về đi." - Ảnh vệ chắp tay thi lễ, nhìn về phía
Trang Nguyệt nói: "Tiểu thư, tướng quân phái ta đến đón người, tiểu thư mời đi theo thuộc hạ quay về tướng phủ."
"Được, chúng ta đi thôi." - Trang Nguyệt mỉm cười, khiêu khích nhìn gương mặt tức giận của Tân Thiên Hạo, tay nhỏ vẫy vẫy hắn: "Bái bai Thái Tử nha."
Nàng quay lưng cười ra tiếng, được ảnh vệ hộ tống ra khỏi cửa hoàng cung.
"Trang Nguyệt, không được đi, ta sẽ không tha cho nàng, nàng chờ đó cho ta." - Tân Thiên Hạo gào lên, trong đôi mắt hiên lên thân ảnh đã đi xa tràn đầy bi thương.
Quay về Trang phủ, Trang Nguyệt thông báo đóng cửa không tiếp khách.
Tân Thiên Thịnh chạy đến Tướng phủ, Trang Ngạo liền báo Trang Nguyệt cự tuyệt không tiếp khách, hắn cũng không biết nữ nhi đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng thuyết phục Tân Thiên Thịnh đừng lo lắng, cho Trang Nguyệt chút thời gian.
Nửa tháng sau, Trang Nguyệt tuyển mười nam mười nữ vào Trang phủ, bắt đầu truyền bá y thuật.
Nàng không tin vào thứ gọi là tình yêu, cũng không tin lời nói ngọt ngào của nam nhân. Nàng lúc này chỉ muốn thực hiện sứ mệnh sống lại, dùng y thuật cứu chúng sinh đền tội cho kiếp trước sát sinh.
Nửa đêm, trăng lên cao, Trang Nguyệt một mình ngồi ở cửa sổ, nhìn lên ánh trăng tròn trên cao.
Nghĩ đến Tân Thiên Thịnh kia, hắn nói yêu nàng, vậy mà từ khi nàng quay về Trang phủ, hắn tìm một lần bị cự tuyệt, sau đó liền không đến nữa.
Nhớ lại Tân Thiên Hạo cũng tỏ ra nhu tình bày tỏ yêu thương, chưa hết một khắc đã vung kiếm muốn giết nàng.
Đang nghĩ, một bóng đen từ phía sau ôm chầm lấy nàng, Trang Nguyệt ngửi được mùi hương quen thuộc, bàn tay nắm túi độc mới thả ra.
"Nguyệt nhi, ta nhớ nàng." - Tân Thiên Thịnh ôn nhu khẽ nói vào tai Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt không đẩy hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Thịnh thân vương, ngài nửa đêm lén lút vào phòng ta, không thích hợp."
Tân Thiên Thịnh kể từ ngày ở Thiên lao đi ra, nhận thấy ánh mắt Trang Nguyệt đầy xa cách, mặc dù hắn đã giải thích nhưng nàng vẫn luôn lạnh lùng, lúc đó hắn chỉ nghĩ nàng chưa sẵn sàng tiếp nhận hắn, chỉ là không ngờ ra khỏi hoàng cung, nàng liền cự tuyệt gặp hắn.
"Nguyệt nhi, nàng giận ta sao, vì sao sau khi xuất cung liền không muốn gặp ta. Nguyệt nhi, ta đã nói, ta yêu nàng, cho ta chút thời gian, ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng đón nàng về Vương phủ."
"Không cần, ta ngay cả Thái Tử Phi còn không cần thì cái Vương Phi ta cũng không xem trọng. Thịnh thân vương, ta sẽ coi như hôm nay ta không gặp ngài, xin mời đi cho."
Tân Thiên Thịnh kéo lấy tay Trang Nguyệt, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng: "Nguyệt nhi, rõ ràng... tim nàng có ta."
"Ta không yêu ngài và cũng không tin vào tình yêu. Nhân gian này, thứ không đáng tin nhất là lời yêu của nam nhân. Kể cả ngài, kể cả Tân Thiên Hạo, miệng nói yêu ta, nhưng gươm tiễn đều hướng về ta... Tân Thiên Thịnh...
ngài đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngài." - Trang Nguyệt kéo tay ra khỏi tay Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh không ngờ một tiễn hướng về Trang Nguyệt kia đã khiến nàng ghi hận trong lòng với hắn.
Là lỗi của hắn, hắn không nên làm tổn thương nàng.
Tân Thiên Thịnh siết chặt bàn tay, muốn tiến tới giải thích, lúc này liền nghe thấy tiếng "xiu xiu" bên tai, vôi vàng kéo Trang Nguyệt nép vào lòng, dùng toàn thân che chắn cho nàng.
Một tay Tân Thiên Thịnh đưa ra, chụp được một tiễn, không ngờ lại còn một tiễn khác, hắn lo sợ Trang Nguyệt bị thương, che chắn nàng không kịp tránh né, tiễn này liền trúng vào vai hắn.
"Hàn Quân, nhanh bắt lấy sát thủ." - Tân Thiên Hạo nghiến răng ra lệnh.
Hàn Quân nhanh chóng đuổi theo tên sát thủ bị động muốn chạy trốn.
Trang Nguyệt nhìn thấy Tân Thiên Thịnh vươn tay rút tiễn từ trên vai xuống, máu tuôn ra thấm đẫm một bên vai áo.
Nàng không còn nghĩ đến chuyện gì khác, nhanh chóng lấy thuốc muốn cầm máu cho hắn.
Tân Thiên Thịnh cởi áo ra, cơ bụng tám múi săn chắc lộ ra, Trang Nguyệt liếc qua một cái, thấy máu từng đợt tuông ra, nhanh chóng xử lý vết thương.
"Nguyệt nhi, đừng sợ, ta sẽ cử thêm ảnh vệ đến bảo hộ nàng, lần này là sơ suất của ta." - Tân Thiên Thịnh ôn nhu nhìn Trang Nguyệt đang băng bó vết thương cho hắn nói.
"Tân Thiên Thịnh, cho dù ngươi làm gì ta cũng sẽ không yêu ngươi." - Trang Nguyệt bĩu môi nói.
Tân Thiên Thịnh không tức giận, cưng chiều dùng ta không bị thương vuốt tóc nàng: "Được, ta yêu nàng, nên ta có thể chờ đến khi nàng tiếp nhận ta."
"Chờ, liệu ngươi có thể chờ ta được bao lâu? Liệu ngươi có cải được lối sống vương giả tam thê tứ thiếp, liệu ngươi giữ được tình cảm này được bao lâu." - Trang Nguyệt rút lại dây băng vết thương, đứng lên nói.
Tân Thiên Thịnh nhìn lên ánh trăng: "Nguyệt nhi, ta xin thể, ta Tân Thiên Thịnh, một đời một kiếp chỉ yêu một mình Trang Nguyệt, không bao giờ lập thiếp, cả đời ta chỉ thuộc về nàng."
Trang Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Nhưng ta không tin lời thề của ngươi."
Tân Thiên Thịnh gật đầu: "Thời gian sẽ chứng minh lời ta nói, Nguyệt nhi, ta nói được sẽ làm được."
Trang Nguyệt nhún vai: "Hôm nay cảm tạ Thịnh thân vương đã cứu ta, đêm đã khuya, xin mời Thịnh thân vương ra về."
"Nguyệt nhi, ta hôm nay đến đây để nói với nàng một việc." - Trong mắt Tân Thiên Thịnh có chút không nỡ:
"Hoàng thượng cho ta đi Tân Châu khảo sát dân tình, thời hạn chính là một năm, Nguyệt nhi, nàng có muốn đi cùng ta không?"
Trang Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Ta không đi, ta có chuyện quan trọng hơn muốn làm."
Nghĩ một lát, trái tim nam nhân hẳn sẽ dễ dàng thay đổi. Tân Châu nối tiếng rất nhiều mỹ nữ, ngay cả Hoa phi cũng là người Tân Châu.
Trang Nguyệt nhếch môi cười khiêu khích: "Tân Thiên Thịnh, ngươi đi Tân Châu, một năm sau nếu như ngươi không thay lòng đổi dạ, ta sẽ là của ngươi."
Tân Thiên Thịnh gật đầu: "Nguyệt nhi, vậy nàng hãy đợi ta một năm, đến lúc đó, ta sẽ không cho nàng kiếm cớ cự tuyệt ta."
Trang Nguyt nhn vai, nig mi không tin Tn Thin Thịnh tun tú như vậ. Đi ti chnđầr m nhn như
Tân Châu, hắn sao có thể giữ được tâm, sao có thể một lòng một dạ với một nữ nhân.
Nghĩ đến, hẳn là mang về mấy cô nương từ Tân Châu cũng nên.
Tân Thiên Thịnh bắt được tên sát thủ, là người của Tân Thiên Hạo theo dõi Trang Nguyệt.
Chỉ cần nhìn thấy Tân Thiên Thịnh tiến vào Trang phủ liền động thủ.
Trước khi rời đi Tân Châu, Tân Thiên Thịnh cảnh cáo Thái Tử một trận, nếu còn dám làm phiền Trang Nguyệt... hắn sẽ không nể mặt mà ra tay.
Ngay khi mũi kiếm đâm vào người Hân nhi, xẹt, một tiếng kim loại va chạm vang lên, bắn ra tia lửa đầy chói mắt.
Một ảnh vệ mặc một thân hắc phục cầm kiếm ngăn kiếm Tân Thiên Hạo, phía sau hắn còn có thêm năm nam nhân ăn mặc giống nhau.
Tân Thiên Hạo bị lực tác động phải lùi mấy bước, vuốt cổ tay đau đớn, tức giận hét lớn: "Các ngươi là ai, dám ngăn cản bỗn Thái tử."
"Chúng tôi là lão tướng quân phái đến để đón tiểu thư quay về, Thái Tử cản trở tiểu thư, là muốn chống lại thánh chỉ sao?" - Ảnh vệ lạnh giọng nói.
"Ngươi..."
"Thuộc hạ thay tiểu thư tạ Thái tử đưa tiễn, Thái tử mời quay trở về đi." - Ảnh vệ chắp tay thi lễ, nhìn về phía
Trang Nguyệt nói: "Tiểu thư, tướng quân phái ta đến đón người, tiểu thư mời đi theo thuộc hạ quay về tướng phủ."
"Được, chúng ta đi thôi." - Trang Nguyệt mỉm cười, khiêu khích nhìn gương mặt tức giận của Tân Thiên Hạo, tay nhỏ vẫy vẫy hắn: "Bái bai Thái Tử nha."
Nàng quay lưng cười ra tiếng, được ảnh vệ hộ tống ra khỏi cửa hoàng cung.
"Trang Nguyệt, không được đi, ta sẽ không tha cho nàng, nàng chờ đó cho ta." - Tân Thiên Hạo gào lên, trong đôi mắt hiên lên thân ảnh đã đi xa tràn đầy bi thương.
Quay về Trang phủ, Trang Nguyệt thông báo đóng cửa không tiếp khách.
Tân Thiên Thịnh chạy đến Tướng phủ, Trang Ngạo liền báo Trang Nguyệt cự tuyệt không tiếp khách, hắn cũng không biết nữ nhi đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng thuyết phục Tân Thiên Thịnh đừng lo lắng, cho Trang Nguyệt chút thời gian.
Nửa tháng sau, Trang Nguyệt tuyển mười nam mười nữ vào Trang phủ, bắt đầu truyền bá y thuật.
Nàng không tin vào thứ gọi là tình yêu, cũng không tin lời nói ngọt ngào của nam nhân. Nàng lúc này chỉ muốn thực hiện sứ mệnh sống lại, dùng y thuật cứu chúng sinh đền tội cho kiếp trước sát sinh.
Nửa đêm, trăng lên cao, Trang Nguyệt một mình ngồi ở cửa sổ, nhìn lên ánh trăng tròn trên cao.
Nghĩ đến Tân Thiên Thịnh kia, hắn nói yêu nàng, vậy mà từ khi nàng quay về Trang phủ, hắn tìm một lần bị cự tuyệt, sau đó liền không đến nữa.
Nhớ lại Tân Thiên Hạo cũng tỏ ra nhu tình bày tỏ yêu thương, chưa hết một khắc đã vung kiếm muốn giết nàng.
Đang nghĩ, một bóng đen từ phía sau ôm chầm lấy nàng, Trang Nguyệt ngửi được mùi hương quen thuộc, bàn tay nắm túi độc mới thả ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguyệt nhi, ta nhớ nàng." - Tân Thiên Thịnh ôn nhu khẽ nói vào tai Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt không đẩy hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Thịnh thân vương, ngài nửa đêm lén lút vào phòng ta, không thích hợp."
Tân Thiên Thịnh kể từ ngày ở Thiên lao đi ra, nhận thấy ánh mắt Trang Nguyệt đầy xa cách, mặc dù hắn đã giải thích nhưng nàng vẫn luôn lạnh lùng, lúc đó hắn chỉ nghĩ nàng chưa sẵn sàng tiếp nhận hắn, chỉ là không ngờ ra khỏi hoàng cung, nàng liền cự tuyệt gặp hắn.
"Nguyệt nhi, nàng giận ta sao, vì sao sau khi xuất cung liền không muốn gặp ta. Nguyệt nhi, ta đã nói, ta yêu nàng, cho ta chút thời gian, ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng đón nàng về Vương phủ."
"Không cần, ta ngay cả Thái Tử Phi còn không cần thì cái Vương Phi ta cũng không xem trọng. Thịnh thân vương, ta sẽ coi như hôm nay ta không gặp ngài, xin mời đi cho."
Tân Thiên Thịnh kéo lấy tay Trang Nguyệt, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng: "Nguyệt nhi, rõ ràng... tim nàng có ta."
"Ta không yêu ngài và cũng không tin vào tình yêu. Nhân gian này, thứ không đáng tin nhất là lời yêu của nam nhân. Kể cả ngài, kể cả Tân Thiên Hạo, miệng nói yêu ta, nhưng gươm tiễn đều hướng về ta... Tân Thiên Thịnh...
ngài đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngài." - Trang Nguyệt kéo tay ra khỏi tay Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh không ngờ một tiễn hướng về Trang Nguyệt kia đã khiến nàng ghi hận trong lòng với hắn.
Là lỗi của hắn, hắn không nên làm tổn thương nàng.
Tân Thiên Thịnh siết chặt bàn tay, muốn tiến tới giải thích, lúc này liền nghe thấy tiếng "xiu xiu" bên tai, vôi vàng kéo Trang Nguyệt nép vào lòng, dùng toàn thân che chắn cho nàng.
Một tay Tân Thiên Thịnh đưa ra, chụp được một tiễn, không ngờ lại còn một tiễn khác, hắn lo sợ Trang Nguyệt bị thương, che chắn nàng không kịp tránh né, tiễn này liền trúng vào vai hắn.
"Hàn Quân, nhanh bắt lấy sát thủ." - Tân Thiên Hạo nghiến răng ra lệnh.
Hàn Quân nhanh chóng đuổi theo tên sát thủ bị động muốn chạy trốn.
Trang Nguyệt nhìn thấy Tân Thiên Thịnh vươn tay rút tiễn từ trên vai xuống, máu tuôn ra thấm đẫm một bên vai áo.
Nàng không còn nghĩ đến chuyện gì khác, nhanh chóng lấy thuốc muốn cầm máu cho hắn.
Tân Thiên Thịnh cởi áo ra, cơ bụng tám múi săn chắc lộ ra, Trang Nguyệt liếc qua một cái, thấy máu từng đợt tuông ra, nhanh chóng xử lý vết thương.
"Nguyệt nhi, đừng sợ, ta sẽ cử thêm ảnh vệ đến bảo hộ nàng, lần này là sơ suất của ta." - Tân Thiên Thịnh ôn nhu nhìn Trang Nguyệt đang băng bó vết thương cho hắn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tân Thiên Thịnh, cho dù ngươi làm gì ta cũng sẽ không yêu ngươi." - Trang Nguyệt bĩu môi nói.
Tân Thiên Thịnh không tức giận, cưng chiều dùng ta không bị thương vuốt tóc nàng: "Được, ta yêu nàng, nên ta có thể chờ đến khi nàng tiếp nhận ta."
"Chờ, liệu ngươi có thể chờ ta được bao lâu? Liệu ngươi có cải được lối sống vương giả tam thê tứ thiếp, liệu ngươi giữ được tình cảm này được bao lâu." - Trang Nguyệt rút lại dây băng vết thương, đứng lên nói.
Tân Thiên Thịnh nhìn lên ánh trăng: "Nguyệt nhi, ta xin thể, ta Tân Thiên Thịnh, một đời một kiếp chỉ yêu một mình Trang Nguyệt, không bao giờ lập thiếp, cả đời ta chỉ thuộc về nàng."
Trang Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Nhưng ta không tin lời thề của ngươi."
Tân Thiên Thịnh gật đầu: "Thời gian sẽ chứng minh lời ta nói, Nguyệt nhi, ta nói được sẽ làm được."
Trang Nguyệt nhún vai: "Hôm nay cảm tạ Thịnh thân vương đã cứu ta, đêm đã khuya, xin mời Thịnh thân vương ra về."
"Nguyệt nhi, ta hôm nay đến đây để nói với nàng một việc." - Trong mắt Tân Thiên Thịnh có chút không nỡ:
"Hoàng thượng cho ta đi Tân Châu khảo sát dân tình, thời hạn chính là một năm, Nguyệt nhi, nàng có muốn đi cùng ta không?"
Trang Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Ta không đi, ta có chuyện quan trọng hơn muốn làm."
Nghĩ một lát, trái tim nam nhân hẳn sẽ dễ dàng thay đổi. Tân Châu nối tiếng rất nhiều mỹ nữ, ngay cả Hoa phi cũng là người Tân Châu.
Trang Nguyệt nhếch môi cười khiêu khích: "Tân Thiên Thịnh, ngươi đi Tân Châu, một năm sau nếu như ngươi không thay lòng đổi dạ, ta sẽ là của ngươi."
Tân Thiên Thịnh gật đầu: "Nguyệt nhi, vậy nàng hãy đợi ta một năm, đến lúc đó, ta sẽ không cho nàng kiếm cớ cự tuyệt ta."
Trang Nguyt nhn vai, nig mi không tin Tn Thin Thịnh tun tú như vậ. Đi ti chnđầr m nhn như
Tân Châu, hắn sao có thể giữ được tâm, sao có thể một lòng một dạ với một nữ nhân.
Nghĩ đến, hẳn là mang về mấy cô nương từ Tân Châu cũng nên.
Tân Thiên Thịnh bắt được tên sát thủ, là người của Tân Thiên Hạo theo dõi Trang Nguyệt.
Chỉ cần nhìn thấy Tân Thiên Thịnh tiến vào Trang phủ liền động thủ.
Trước khi rời đi Tân Châu, Tân Thiên Thịnh cảnh cáo Thái Tử một trận, nếu còn dám làm phiền Trang Nguyệt... hắn sẽ không nể mặt mà ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro