Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Thích Không?

2024-10-10 23:43:29

Một năm sau.

Mười nam mười nữ mà Trang Nguyệt tuyển về đều trở thành đai phu làm tại y quán chữa bệnh cho người dân, một cái y quán rất lớn mang tên Tâm Xuân Đường.

Người trong thành đều ca ngợi, Tâm Xuân Đường là y quán của Thái Tử Phi trước, vì muốn vì dân xem bệnh mà từ bị vị trí Thái Tử Phi được truyền đi từ đầu thành đến cuối thành không ai không biết.

Còn có dân gian đồn rằng y thuật của Trang Nguyệt rất giỏi, Thái Y Viện không có ai bằng, từng cứu chữa cho

Hoàng thượng. Vậy nên hình tượng vĩ đại của nàng được dân chúng tính ngưỡng, y quán vừa mở đều đông người lui tới.

Trang Nguyệt có quy định, dân chúng nghèo khổ đến đều không lấy bạc, còn tặng thêm thuốc bổ. Mà người giàu có đến thì thu thật cao vào. (1)

Nàng làm như vậy càng khiến bách tính bội phục, luôn xem nàng như thần tiên tái thế.

Người giàu không thích Trang Nguyệt ra quy định này, nhưng tiếc là thật sự có thể khiến bọn họ phục hồi thể lực sung mãn, bọn họ thà rằng mất nhiều tiền để được ốm đau không lo.

Chạng vạng tối, Hân nhi thấy bệnh nhân đã vơi bớt liền nói với Trang Nguyệt: "Tiểu thư, bận bịu cả ngày rồi, tiểu thư quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng ta bắt mạch cho mọi người rồi."

Trang Nguyệt duỗi lưng một cái làm căng xương cốt nói: "Được được, nơi này liền giao cho các ngươi, mọi người làm việc rất tốt không uổng công ta dạy y thuật cho các ngươi, làm việc thật tốt, ta bảo đảm các ngươi không ngoài một năm đều trở thành tiểu phú bà, tiểu tài chủ."

"Đi theo tiểu thư so với trở thành tiểu tài chủ có tiền đồ hơn." - Một nam đại phu tươi cười.

"Ha ha, tất nhiên có tiền đồ, về sau ta còn muốn mở thêm mấy chi nhánh, cho các ngươi mỗi người phụ trách một cái." - Trang Nguyệt nói, phất phất tay về phía các đại phu, đi về phía hậu đường.

Hân nhi hầu hạ Trang Nguyệt rửa mặt, sau đó Trang Nguyệt ngáp một cái nói: "Ngươi đi ra y quán nhìn một chút đi, ngươi làm việc ta vẫn là yên tâm nhất."

"Tạ tiểu thư tín nhiệm, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi ra y quán." - Hân nhi cúi đầu thi lễ, quay người ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại.

Y quán khai trương mấy ngày, đông đến Trang Nguyệt mệt ngấy ngư. Nhưng nàng cũng không phải là thiện tâm như vậy, trong mắt nàng không có giàu nghèo phân chia, ai cũng là bệnh nhân.

Nhưng nhớ lại kiếp trước, nàng nghĩ mình phải tích đức một chút, như thế mới ở thế giới này sống lâu thêm một chút. Nếu như không cứu người như lời đã hứa, Diêm vương liền thu hồi cái mạng nhỏ này, đầy xuống 18 tầng địa ngục thì có chết không.

Nhìn thấy người nghèo được chữa bệnh miễn phí, nhìn thấy họ vui mừng đến rơi nước mắt, nàng cũng cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Trang Nguyệt cảm thấy toàn thân rã rời, nằm thế nào cũng không thoải mái, liền nằm sấp xuống, tay nhỏ nắm chặt tự đấm sau lưng đau nhức của mình.

Cửa phòng nhẹ bị đấy ra, Tân Thiên Thịnh bước vào nhìn thấy Trang Nguyệt đang nằm sấp trên giường, hắn cong môi cười, đi về phía nàng.

"Hân nhi, ngươi sao lại trở về, đã về thì nhanh đến, giúp ta xoa bóp eo, a, xương thắt lưng đau đau nhức nhức, nằm thế nào cũng không thoải mái." - Trang Nguyệt ép má vào trong vách tường nhắm mắt nói.

Tân Thiên Thịnh ngồi bên giường, duỗi bàn tay ra, nhưng ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng phủ lên cái hông của nàng, đông tác ôn nhu xoa bóp cho nàng, ánh mắt cưng chiều nhìn Trang Nguyệt.

"Đúng, chố đó, làm rất thoải mái." - Trang Nguyệt thoải mái hưởng thụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có lẽ vì quá mức thoải mái, nàng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Tân Thiên Thịnh nhìn thấy Trang Nguyệt đã ngủ, hắn dừng tay lại, cẩn thận cúi nguồi ngắm nhìn khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, đôi mắt này, chiếc mũi này, đặc biệt là đôi môi ửng đỏ khiến hắn ngày đêm nhung nhớ

Hắn đưa tay vuốt lại sợi tóc trên má nàng ra sau gáy, ôn nhu nói: "Nguyệt nhi của ta, ta đã trở về, ta quay về thực hiện lời thề hẹn của chúng ta, ta muốn nàng là nữ nhân của ta."

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào, chậm rãi Tân Thiên Hạo đặt môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve một thân hương thơm mềm mại.

Bàn tay thăm dò khắp thân thể mềm mại của nàng, kích thích mạnh mẽ sự dã tính nguyên thủy của hắn.

Tân Thiên Thịnh nhẹ nhàng cởi bỏ lớp váy lụa, bàn tay cuối cùng cũng chạm đến da thịt trơn mềm khiến thân thể hắn hưng phấn đến mức run rẩy. Một đường hướng đến đỉnh núi tuyết nhô cao, ôn nhu vỗ về chơi đùa, mang lại có hắn hứng thú trước nay chưa từng có.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta thật thích loại cảm giác này, ta muốn nàng, rất muốn nàng..."

"Um..."

Trong mơ, Trang Nguyệt cảm thấy tinh thần và thể xác cực kỳ thoải mái và vui thích, khiến cho nàng không ngăn được mà rên rỉ.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nàng thật mê người...nàng thật thơm..thật ngọt."

Tân Thiên Thịnh vùi đầu vào núi tuyết vun cao của Trang Nguyệt, tham lam mút lấy đỉnh đầu mê người, bàn tay nóng hỏi xoa nắn thân thể của nàng, từ đỉnh núi tuyết bên còn lại, thẳng một đường xuống phía dưới tìm kiếm nơi tư mật của nàng bắt đầu xoa nhẹ.

"Um.."

Nơi mẫn cảm nhất bị trêu đùa khiến thân thể Trang Nguyệt có chút co rút, cảm giác cực hạn vui sướng, chổ sâu nhất truyền đến cảm giác trống rỗng khó hiểu, nàng nâng lên hai tay ôm lấy "đồ vật" khiến nàng cảm thấy vui thích, thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa, như muốn tìm kiếm thứ gì đó lấp đầy nơi trống rỗng.

"Nguyệt nhi, nàng thích không? Nàng cùng muốn đúng không, nói cho ta nghe, nàng muốn, muốn ta.."

"Um.. muon…muon…"

"Nguyệt nhi, chúng ta xa cách một năm, đối với ta thật như mười năm, không bằng ta hiện tại liền đem nàng trở thành nữ nhân của ta, có được không, Nguyệt nhi..."

"Um... được..."

Tân Thiên Thịnh đứng lên rời khỏi Trang Nguyệt, nhanh chóng cởi xuống áo bào, nhing chính mình đang dâng trào căng cứng, đôi môi hắn mỉm cười, nhìn về phía Trang Nguyệt đang không vui vì hắn rời đi liền nói: "Nguyệt nhi, ta đến."

Bàn tay hắn kéo một cái, xoạt một tiếng khiến y phục của nàng cuối cùng không còn gì che đậy, Tân Thiên Thịnh cúi người, tách hai chân nàng ra, dùng sức ưỡn thân một cái...

"A..."

Một trận xé rách đau đớn khiến hai mắt Trang Nguyệt mở ra, nhìn thấy nàng đang ở dưới thân Tân Thiên Thịnh, nháy mắt liền biết cảm giác vui sướng kia không phải là mộng đẹp, mà là tên cầm thú Tân Thiên Thịnh này làm nàng...

"Tân Thiên Thịnh, ngươi muốn chết...lăn xuống cho ta..." - Trang Nguyệt đau đớn gào thét, liều mạng giãy dụa

muon thoat khoi Tan Thien Thinh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sự chật hẹp co thắt của hai bên vách thịt kẹo chặt nơi thô to căng cứng khiến Tân Thiên Thịnh nhíu mày...

Ngừng lại động tác, bàn tay của hắn bắt lấy tay nhỏ của Trang Nguyệt đặt lên đỉnh đầu của nàng, hạ thân đã bình tĩnh trở lại, gậy lớn căng cứng kéo ra, mãnh liệt cắm vào.

"Nguyệt nhi, nàng là của ta, ta sẽ không cho nàng cơ hội trốn tránh."

"A. đau...đau quá... Tân Thiên Thinh, tên khốn, ta sẽ giết ngươi."

"Ngoan, Nguyệt nhi, rất nhanh...rất nhanh sẽ không còn đau, rất nhanh ta sẽ khiến nàng cầu ta muốn nàng..."

Một tay giữ lấy bàn tay nhỏ của cô trên đỉnh đầu, một tay vỗ về nơi nhô cao mềm mại, cúi đầu ngậm lấy một bên còn lại.

Phần hông vẫn nhấp nhô, từng cú từng cú nhấp hông đều mạnh mẽ, hòa quyện vào nhau.

"Um...Tân Thiên Thịnh... tên khốn...nhẹ... nhẹ một chút..."

Trang Nguyệt rất nhanh không còn đau đớn mà một cơn khoái cảm kỳ lạ kéo đến, mỗi sự va chạm của hắn đều khiến nàng nhảy lên đỉnh cao vui sướng.

Tân Thiên Thịnh nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, hai má đỏ bừng, kèm theo tiếng rên rỉ cực kỳ mê người kia, khiến hắn càng thêm hung hăn muốn nàng, muốn khiến nàng cực đỉnh vui sướng.

"Thích không? Nói cho ta biết, Nguyệt nhi, nàng có thích không? Có thích ta làm nàng vui sướng không?"

Trang Nguyệt không đáp, nhắm mắt lắc đầu không ngừng.

Không nghe được câu trả lời, hạ thân Tân Thiên Thịnh mạnh mẽ cắm thật sâu vào bên trong.

"A.... ưm...a...."

"Nói cho ta biết, Nguyệt nhi, thích không?"

"Um...ta... thích..."

Tân Thiên Hạo mỉm cười, cúi người xuống ôm Trang Nguyêth thật chặt, động tác trở nên cực kỳ ôn nhu, cúi đầu cắn nhẹ lấy tai nàng nói: "Nguyệt nhi, ta yêu nàng, ta thật sự chỉ yêu mình nàng. Nàng không thể tưởng tượng một năm qua ta đã sống thế nào. Ta nhớ nàng đến phát điện, muốn quay về tìm nàng nhưng chúng ta đã hẹn một năm, ta sẽ không thất ngôn. Bây giờ một năm đã qua, ta quay trở về, đem nàng làm nữ nhân của ta, ta sẽ cưới nàng làm thê tử của ta, sau đó hằng đêm chúng ta sẽ cùng nhau đắm chìm trong niềm vui sướng như hiện tại."

Hắn chiếm hữu khiến Trang Nguyệt không còn chút sức chống đỡ, cũng là thật sự si mê không thể kiềm chế mà đáp lại cuồng nhiệt của hắn.

Hóa ra, giữa nam và nữ còn có chuyện vui sướng như vậy.

Khoái cảm chiếm giữ ý thức của nàng càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng khiến nàng tùy ý hắn.

Tân Thiên Thịnh thân thể cường tráng, sức khỏe dẻo dai không biết nâng lên hạ xuống Trang Nguyệt không biết bao nhiều lần khiến nàng mệt đến ngủ mê man.

Nhìn Trang Nguyệt ngủ say, Tân Thiên Thịnh lưu luyến không muốn rời cuối cùng cũng mang hạ thân rút ra, ôm nàng vào trong lòng ngực, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn nữ nhân đã thuộc về hắn, môi hắn cong lên nở ra nụ cười say lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Số ký tự: 0