Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Tình Một Đêm
2024-10-10 23:43:29
Một đêm ngủ ngon, Trang Nguyệt mở to mắt, liền nhìn thấy Tân Thiên Thịnh đang ôm nàng trong lòng ngực, nàng lập tức nhớ đến đêm qua, hắn và nàng làm một trận điên cuồng.
Lúc nàng Trang Nguyệt thật muốn đạp Tân Thiên Thịnh xuống giường.
Lại nghĩ tới đêm qua hắn cùng nàng phát sinh quan hệ nam nữ, mà loại cảm giác hắn mang lại, cũng là rất thích.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt của hắn. Gương mặt góc cạnh rõ ràng tạo nên cảm giác mạnh mẽ, mũi lại rất cao, nghĩ đến đôi mắt đầy ma lực hấp dẫn. Môi của hắn ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng vuốt môi của hắn, nghĩ đến đôi môi nàng cuồng dã hôn nàng đêm qua, trái tim nàng bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
"A..."
Tân Thiên Thịnh đột nhiên há mồn cắn lấy ngón tay Trang Nguyệt khiến nàng kinh hô lên, đôi mắt hắn cong lên ý cười, nàng cảm thấy gương mặt mình nóng rực, ngượng ngùng cúi đầu.
Tân Thiên Thinh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, cười nói: "Còn muốn?"
"Ai...ai muốn, chính ngươi muốn thì có." - Trang Nguyệt nhỏ giọng.
"Ha ha... Nguyệt nhi thật sự rất hiểu ta, không sai, là ta muốn, ta rất muốn nàng..." - Tân Thiên Thịnh nghiêng người đặt Trang Nguyệt dưới thân.
"A... không.. không muốn..không cho ngươi lên." - Trang Nguyệt hoảng hốt kêu lên.
Tân Thiên Thịnh đầy hứng thú nhìn Trang Nguyệt thẹn thùng dưới thân, tâm tình thật tốt cười nói: "Không muốn ta lên, vậy nàng lên."
Hắn nghiêng người bế Trang Nguyệt ngôi đúng vào vị trí đang dâng trào.
"A...a....a..."
Toàn thân Trang Nguyệt run lên, khoái cảm kéo tới tê dại.
Trang Nguyệt thẹn đến che lại bờ ngực muốn chạy trốn nhưng Tân Thiên Thịnh nắm chặt bờ eo của nàng, nàng càng giãy dụa càng khiến bên dưới chuyển động tạo thêm sự khát vọng.
Tân Thiên Thịnh nắm chặt eo nàng, hạ thân bắt đầu động khiến Trang Nguyệt lại bắt đầu đắm chìm trong khoái cám vui sướng.
"Um...a..."
"Nguyệt nhi, không nghĩ tới... tư thể này... nàng kẹp chặt của ta... hừ... nàng quá tham lam..."
Tân Thiên Thịnh say mê trở thành đại sắc lang.
"Tân Thiên Thịnh... ưm... ngươi... ngươi làm bẩn ta... ta ghét ngươi."
Tân Thiện Thịnh đưa tay xoa nắn lấy phần mềm mai chơi đùa cười nói: "Nguyệt nhi, đây là chuyện phu thê hằng ngày rất bình thường. Chỉ cần tinh thần và thể xác đều trung thành với nhau liền không gọi là bẩn. Nàng là của ta, ta cũng là của nàng, chúng ta cùng nhau ân ái chính là điều tuyệt vời nhất trên thế gian, cũng là việc bình thường nhất giữa phu thê."
Trang Nguyệt nhìn bộ dạng đắc ý của Tân Thiên Thịnh trong lòng giận dữ, thật là vô sỉ không biết xấu hổ, nửa đêm vào phòng dân nữ dùng sức mà còn nói mình làm chuyện đàng hoàng, nàng cúi đầu vào bả vai hắn há miệng hung hăng cắn một cái.
Tân Thiên Thịnh bị đau kêu rên một tiếng, sau đó cười nhạo: "Hồ ly tinh, nàng có biết càng cuồng dã như vậy càng kích thích dục vọng của nam nhân không?"
Nói xong, ôm lấy Trang Nguyệt xoay người, biến mình thành chủ động, bắt đầu hung hăng va chạm mãnh liệt
Trang Nguyệt không có cách này chóng đỡ đến cơ thể muốn tan thành từng mảnh, vuôt cái eo đau nhức, hận ý nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tân Thiên Thịnh.
Thật khó hiểu, chỉ mình hắn làm việc tốn thể lực như vậy, mà sao hắn giống như cắn thuốc kích thích nên tinh thần vui vẻ, còn nàng làm mềm nhũn mệt đến không dậy nối.
Tân Thiên Thịnh ôn nhu đưa tay xoa bóp vòng eo cho nàng, cười gian xảo: "Vất vả cho thê tử của ta."
"Hứ, ai phu ai thê, ta và ngươi không có nửa xu quan hệ, cái này gọi là tình một đêm mà thôi, đều là trưởng thành rồi, đừng có nói tới trách nhiệm và nghĩa vụ. Khi nào có nhu cầu, tỷ đây sẽ gọi ngươi tới, còn không cần, ngươi liền cút cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi." - Trang Nguyệt hất tay Tân Thiên Thịnh, kéo váy lụa che đậy cơ thể.
"Nha đầu này thật thích nói một đằng làm một nẻo. Nếu nàng thật sự chán ghét ta, một cái độc phấn liền muốn mạng ta, ta làm sao có thể sống đến bây giờ. Thật ra, trong lòng Nguyệt nhi có bản vương." - Tân Thiên Thịnh cười nói.
"Thôi đi, ta hiện chưa độc chết được ngươi chính là...chính là lúc ta trị bệnh cho ngươi đã dùng một số độc dược cho ngươi lọc máu, bây giờ máu của ngươi có thấm độc, nên các loại độc dược căn bản không độc được ngươi.
Đợi ta điều chế ra độc mạnh, lúc đó sẽ khiến ngươi sống không được chết cũng không xong." - Trang Nguyệt mặc lại y phục.
Nàng chuẩn bị đi tắm, không ngờ Tân Thiên Thịnh mặt dày vô sỉ lại chui vào bồn tắm của nàng.
"Tân Thiên Thịnh, ngươi cút ra cho ta, ngươi mặt dày không biết xấu hổ, ngươi khốn kiếp, người...ưm...ưm..."
Tân Thiên Thịnh cúi người ôm lấy gáy cô hôn thật sâu.
Hai người náo loạn bồn tắm, cuối cùng cũng tắm xong.
Bên trong y quán, Trang Nguyệt trừng mắt nhìn kẻ khoan thai uống trà ngồi bên cạnh nàng Tân Thiên Thịnh nói:
"Ngươi không có việc gì làm sao?"
"Có, hiện tại bản vương đang làm chuyện rất quan trong chính là ở bên cạnh thê tử." - Tân Thiên Thịnh cưng chiều nhìn Trang Nguyệt nói.
"Ngươi đi Tân Châu mà không lừa được cô nương nào sao?" - Trang Nguyệt bĩu môi.
"Ta đã từng nói qua, đời này chỉ yêu thương một mình nàng. - Tân Thiên Thịnh mỉm cười đáp
"Mặc kệ ngươi." - Trang Nguyệt hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Cái tên Tân Thiên Thịnh đáng chết, trước kia băng sơn cao lãnh trước kia đâu rồi, bây giờ biến thành bộ dạng quái quỷ gì, ra cái vẻ sủng thê cuồng ma? (1)
"Có bệnh."
Trang Nguyệt đang thảo một danh sách thuốc cần mua, ngoài cửa y quán bước vào một thư sinh tuấn tú, hướng vào bên trong chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi, Trang Nguyệt tiểu thư có ở đây không?"
Trạng Nguyệt nghe có người gọi tên của nàng liền đứng lên đi về phía cửa, nhìn thấy thư sinh kia liền kinh ngạc:
"Ngươi, ngươi chính là thư sinh đệm đàn cho ta...ngươi...vì sao dám tới đây."
Thư sinh nhìn thấy Trang Nguyệt, hai mắt sáng lên chớp động mừng rỡ, hướng Trang Nguyệt khom người thi lễ nói: "Tại hạ Long Tuyệt, cùng Trang Nguyệt tiểu thư có duyên gặp mặt hai lần, hôm nay ta đến đây chính là vì ngưỡng mộ y thuật của Trang Nguyệt tiểu thư, rất muốn trở thành học đồ của Tâm Xuân Đường, xin Trang Nguyệt tiểu thư cho tại hạ một cơ hội."
"Hừ, quốc sư còn phải coi trọng ngươi mấy phần, ngươi sao có thể đến Tâm Xuân Đường làm học đồ, ngươi có rắp tâm gì, còn có, ngươi lần trước..."
"Trang Nguyệt tiểu thư, Long Tuyệt chưa từng có tâm tư muốn hại người, nếu không ngày đó trước mặt mọi người đã vạch trần người, chỉ là Trang Nguyệt tiểu thư và Thịnh thân vương hiểu nhầm ta, ta vì tự vệ nên lẩn trốn đi.
Hiện tại Trang Nguyệt tiểu thư đã xuất cung, dùng y thuật tạo phúc cho dân, Long Tuyệt muốn học tập người, cho nên liền lớn mật xin Trang Nguyệt tiểu thư nhận tại hạ làm đồ đệ." - Long Tuyệt hướng Trang Nguyệt khom người một cái thật sâu.
"Nơi này không cần ngươi."
Tân Thiên Thịnh đứng lên, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm Long Tuyệt.
Tên nam nhân này khiến Tân Thiên Thịnh ngửi ra khí tức nguy hiểm. Hắn đi đến bên cạnh Trang Nguyệt, đối mặt với Long Tuyệt nói: "Nơi này không cần ngươi, ngươi có thể rời đi."
Trang Nguyệt vung tay đẩy Tân Thiên Thịnh ra trừng mắt: "Này, nơi này là địa bàn của ta, lưu hay không lưu là do ta quyết được không? Làm phiền đại thúc tránh qua một bên."
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt, đôi mắt đầy nhu tình, kéo lấy tay nàng nói: "Nguyệt nhi, đừng giận dỗi ta mà làm trái, người này không thể lưu, nghe lời."
Trang Nguyệt hất tay hắn ra: "Tân Thiên Thịnh, ngươi nghe kỹ cho ta, ta Trang Nguyệt không phải nữ hài tử, ta tự có năng lực tự chủ, Thịnh thân vương ngài một ngày trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này không nhọc đến đại thúc bận tâm."
Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn sự quật cường của Trang Nguyệt, theo tính cách của hắn chắc chắn sẽ đem Long Tuyệt đuổi đi, nhưng mà hắn làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Trang Nguyệt nổi giận.
Không thể bởi vì một kẻ không liên quan mà khiến hắn và nàng tranh cải. Tân Thiên Thịnh cười nhẹ với Trang Nguyệt, đưa tay vuốt lấy gương mặt nàng nói: "Được, nàng tự mình làm chủ."
Hắn nhìn về phía Long Tuyệt, trong mắt đầy hàn ý: "Hi vọng đúng như lời ngươi nói, không có tâm tư hại Nguyệt nhi, nếu không..."
Long Tuyệt hướng Tân Thiên Thịnh cúi người thi lễ: "Xin Thịnh thân vương yên tâm, tại hạ yêu thích nguyên cứu y thuật, đối với Trang Nguyệt tiểu thư một lòng kính nể, coi Trang Nguyệt tiểu thư là sư phụ mà tôn kính."
"Được, nhớ kỹ lời ngươi nói." - Tân Thiên Thịnh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Trang Nguyệt: "Nguyệt nhi, ta có chút việc một chút sẽ trở về cùng nàng." - Hắn nhìn về phía ngoài cửa kêu lên: "Ám vệ."
Mấy nam nhân mặc áo đen đồng loạt xuất hiện trước mặt mọi người.
"Thịnh thân vương, ngài có chuyện gì phân phó thuộc hạ."
"Các người từ hôm nay liền bảo hộ bên người Trang Nguyệt, bảo đảm bình an cho nàng." - Tân Thiên Thịnh sắc mặt lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh." - Ám vệ đồng loạt lên tiếng.
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt cười nói: "Nàng đừng cự tuyệt, có bọn họ ta mới yên tâm."
"Được, có người ở bên cạnh bảo vệ là chuyện tốt." - Trang Nguyệt cười nói, vừa rồi nàng chỉ là chọc tức Tân Thiên Thịnh, lấy tính cách kiêu ngạo của hắn hẳn là tức giận mà bỏ đi. Nhưng hắn lại nhịn xuống mặc nàng tùy hứng,
Ám vệ là thủ hạ bảo hộ hắn lại mang cho nàng, sự cưng chiều của hắn, nếu nói nàng không xúc động chính là giả.
Bên cạnh hắn, từng cử chỉ của hắn đều khiến nàng ấm áp, được yêu chiều cưng nựng cảm giác cũng rất tốt.
Lúc nàng Trang Nguyệt thật muốn đạp Tân Thiên Thịnh xuống giường.
Lại nghĩ tới đêm qua hắn cùng nàng phát sinh quan hệ nam nữ, mà loại cảm giác hắn mang lại, cũng là rất thích.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt của hắn. Gương mặt góc cạnh rõ ràng tạo nên cảm giác mạnh mẽ, mũi lại rất cao, nghĩ đến đôi mắt đầy ma lực hấp dẫn. Môi của hắn ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng vuốt môi của hắn, nghĩ đến đôi môi nàng cuồng dã hôn nàng đêm qua, trái tim nàng bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
"A..."
Tân Thiên Thịnh đột nhiên há mồn cắn lấy ngón tay Trang Nguyệt khiến nàng kinh hô lên, đôi mắt hắn cong lên ý cười, nàng cảm thấy gương mặt mình nóng rực, ngượng ngùng cúi đầu.
Tân Thiên Thinh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, cười nói: "Còn muốn?"
"Ai...ai muốn, chính ngươi muốn thì có." - Trang Nguyệt nhỏ giọng.
"Ha ha... Nguyệt nhi thật sự rất hiểu ta, không sai, là ta muốn, ta rất muốn nàng..." - Tân Thiên Thịnh nghiêng người đặt Trang Nguyệt dưới thân.
"A... không.. không muốn..không cho ngươi lên." - Trang Nguyệt hoảng hốt kêu lên.
Tân Thiên Thịnh đầy hứng thú nhìn Trang Nguyệt thẹn thùng dưới thân, tâm tình thật tốt cười nói: "Không muốn ta lên, vậy nàng lên."
Hắn nghiêng người bế Trang Nguyệt ngôi đúng vào vị trí đang dâng trào.
"A...a....a..."
Toàn thân Trang Nguyệt run lên, khoái cảm kéo tới tê dại.
Trang Nguyệt thẹn đến che lại bờ ngực muốn chạy trốn nhưng Tân Thiên Thịnh nắm chặt bờ eo của nàng, nàng càng giãy dụa càng khiến bên dưới chuyển động tạo thêm sự khát vọng.
Tân Thiên Thịnh nắm chặt eo nàng, hạ thân bắt đầu động khiến Trang Nguyệt lại bắt đầu đắm chìm trong khoái cám vui sướng.
"Um...a..."
"Nguyệt nhi, không nghĩ tới... tư thể này... nàng kẹp chặt của ta... hừ... nàng quá tham lam..."
Tân Thiên Thịnh say mê trở thành đại sắc lang.
"Tân Thiên Thịnh... ưm... ngươi... ngươi làm bẩn ta... ta ghét ngươi."
Tân Thiện Thịnh đưa tay xoa nắn lấy phần mềm mai chơi đùa cười nói: "Nguyệt nhi, đây là chuyện phu thê hằng ngày rất bình thường. Chỉ cần tinh thần và thể xác đều trung thành với nhau liền không gọi là bẩn. Nàng là của ta, ta cũng là của nàng, chúng ta cùng nhau ân ái chính là điều tuyệt vời nhất trên thế gian, cũng là việc bình thường nhất giữa phu thê."
Trang Nguyệt nhìn bộ dạng đắc ý của Tân Thiên Thịnh trong lòng giận dữ, thật là vô sỉ không biết xấu hổ, nửa đêm vào phòng dân nữ dùng sức mà còn nói mình làm chuyện đàng hoàng, nàng cúi đầu vào bả vai hắn há miệng hung hăng cắn một cái.
Tân Thiên Thịnh bị đau kêu rên một tiếng, sau đó cười nhạo: "Hồ ly tinh, nàng có biết càng cuồng dã như vậy càng kích thích dục vọng của nam nhân không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, ôm lấy Trang Nguyệt xoay người, biến mình thành chủ động, bắt đầu hung hăng va chạm mãnh liệt
Trang Nguyệt không có cách này chóng đỡ đến cơ thể muốn tan thành từng mảnh, vuôt cái eo đau nhức, hận ý nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tân Thiên Thịnh.
Thật khó hiểu, chỉ mình hắn làm việc tốn thể lực như vậy, mà sao hắn giống như cắn thuốc kích thích nên tinh thần vui vẻ, còn nàng làm mềm nhũn mệt đến không dậy nối.
Tân Thiên Thịnh ôn nhu đưa tay xoa bóp vòng eo cho nàng, cười gian xảo: "Vất vả cho thê tử của ta."
"Hứ, ai phu ai thê, ta và ngươi không có nửa xu quan hệ, cái này gọi là tình một đêm mà thôi, đều là trưởng thành rồi, đừng có nói tới trách nhiệm và nghĩa vụ. Khi nào có nhu cầu, tỷ đây sẽ gọi ngươi tới, còn không cần, ngươi liền cút cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi." - Trang Nguyệt hất tay Tân Thiên Thịnh, kéo váy lụa che đậy cơ thể.
"Nha đầu này thật thích nói một đằng làm một nẻo. Nếu nàng thật sự chán ghét ta, một cái độc phấn liền muốn mạng ta, ta làm sao có thể sống đến bây giờ. Thật ra, trong lòng Nguyệt nhi có bản vương." - Tân Thiên Thịnh cười nói.
"Thôi đi, ta hiện chưa độc chết được ngươi chính là...chính là lúc ta trị bệnh cho ngươi đã dùng một số độc dược cho ngươi lọc máu, bây giờ máu của ngươi có thấm độc, nên các loại độc dược căn bản không độc được ngươi.
Đợi ta điều chế ra độc mạnh, lúc đó sẽ khiến ngươi sống không được chết cũng không xong." - Trang Nguyệt mặc lại y phục.
Nàng chuẩn bị đi tắm, không ngờ Tân Thiên Thịnh mặt dày vô sỉ lại chui vào bồn tắm của nàng.
"Tân Thiên Thịnh, ngươi cút ra cho ta, ngươi mặt dày không biết xấu hổ, ngươi khốn kiếp, người...ưm...ưm..."
Tân Thiên Thịnh cúi người ôm lấy gáy cô hôn thật sâu.
Hai người náo loạn bồn tắm, cuối cùng cũng tắm xong.
Bên trong y quán, Trang Nguyệt trừng mắt nhìn kẻ khoan thai uống trà ngồi bên cạnh nàng Tân Thiên Thịnh nói:
"Ngươi không có việc gì làm sao?"
"Có, hiện tại bản vương đang làm chuyện rất quan trong chính là ở bên cạnh thê tử." - Tân Thiên Thịnh cưng chiều nhìn Trang Nguyệt nói.
"Ngươi đi Tân Châu mà không lừa được cô nương nào sao?" - Trang Nguyệt bĩu môi.
"Ta đã từng nói qua, đời này chỉ yêu thương một mình nàng. - Tân Thiên Thịnh mỉm cười đáp
"Mặc kệ ngươi." - Trang Nguyệt hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Cái tên Tân Thiên Thịnh đáng chết, trước kia băng sơn cao lãnh trước kia đâu rồi, bây giờ biến thành bộ dạng quái quỷ gì, ra cái vẻ sủng thê cuồng ma? (1)
"Có bệnh."
Trang Nguyệt đang thảo một danh sách thuốc cần mua, ngoài cửa y quán bước vào một thư sinh tuấn tú, hướng vào bên trong chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi, Trang Nguyệt tiểu thư có ở đây không?"
Trạng Nguyệt nghe có người gọi tên của nàng liền đứng lên đi về phía cửa, nhìn thấy thư sinh kia liền kinh ngạc:
"Ngươi, ngươi chính là thư sinh đệm đàn cho ta...ngươi...vì sao dám tới đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư sinh nhìn thấy Trang Nguyệt, hai mắt sáng lên chớp động mừng rỡ, hướng Trang Nguyệt khom người thi lễ nói: "Tại hạ Long Tuyệt, cùng Trang Nguyệt tiểu thư có duyên gặp mặt hai lần, hôm nay ta đến đây chính là vì ngưỡng mộ y thuật của Trang Nguyệt tiểu thư, rất muốn trở thành học đồ của Tâm Xuân Đường, xin Trang Nguyệt tiểu thư cho tại hạ một cơ hội."
"Hừ, quốc sư còn phải coi trọng ngươi mấy phần, ngươi sao có thể đến Tâm Xuân Đường làm học đồ, ngươi có rắp tâm gì, còn có, ngươi lần trước..."
"Trang Nguyệt tiểu thư, Long Tuyệt chưa từng có tâm tư muốn hại người, nếu không ngày đó trước mặt mọi người đã vạch trần người, chỉ là Trang Nguyệt tiểu thư và Thịnh thân vương hiểu nhầm ta, ta vì tự vệ nên lẩn trốn đi.
Hiện tại Trang Nguyệt tiểu thư đã xuất cung, dùng y thuật tạo phúc cho dân, Long Tuyệt muốn học tập người, cho nên liền lớn mật xin Trang Nguyệt tiểu thư nhận tại hạ làm đồ đệ." - Long Tuyệt hướng Trang Nguyệt khom người một cái thật sâu.
"Nơi này không cần ngươi."
Tân Thiên Thịnh đứng lên, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm Long Tuyệt.
Tên nam nhân này khiến Tân Thiên Thịnh ngửi ra khí tức nguy hiểm. Hắn đi đến bên cạnh Trang Nguyệt, đối mặt với Long Tuyệt nói: "Nơi này không cần ngươi, ngươi có thể rời đi."
Trang Nguyệt vung tay đẩy Tân Thiên Thịnh ra trừng mắt: "Này, nơi này là địa bàn của ta, lưu hay không lưu là do ta quyết được không? Làm phiền đại thúc tránh qua một bên."
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt, đôi mắt đầy nhu tình, kéo lấy tay nàng nói: "Nguyệt nhi, đừng giận dỗi ta mà làm trái, người này không thể lưu, nghe lời."
Trang Nguyệt hất tay hắn ra: "Tân Thiên Thịnh, ngươi nghe kỹ cho ta, ta Trang Nguyệt không phải nữ hài tử, ta tự có năng lực tự chủ, Thịnh thân vương ngài một ngày trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này không nhọc đến đại thúc bận tâm."
Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn sự quật cường của Trang Nguyệt, theo tính cách của hắn chắc chắn sẽ đem Long Tuyệt đuổi đi, nhưng mà hắn làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Trang Nguyệt nổi giận.
Không thể bởi vì một kẻ không liên quan mà khiến hắn và nàng tranh cải. Tân Thiên Thịnh cười nhẹ với Trang Nguyệt, đưa tay vuốt lấy gương mặt nàng nói: "Được, nàng tự mình làm chủ."
Hắn nhìn về phía Long Tuyệt, trong mắt đầy hàn ý: "Hi vọng đúng như lời ngươi nói, không có tâm tư hại Nguyệt nhi, nếu không..."
Long Tuyệt hướng Tân Thiên Thịnh cúi người thi lễ: "Xin Thịnh thân vương yên tâm, tại hạ yêu thích nguyên cứu y thuật, đối với Trang Nguyệt tiểu thư một lòng kính nể, coi Trang Nguyệt tiểu thư là sư phụ mà tôn kính."
"Được, nhớ kỹ lời ngươi nói." - Tân Thiên Thịnh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Trang Nguyệt: "Nguyệt nhi, ta có chút việc một chút sẽ trở về cùng nàng." - Hắn nhìn về phía ngoài cửa kêu lên: "Ám vệ."
Mấy nam nhân mặc áo đen đồng loạt xuất hiện trước mặt mọi người.
"Thịnh thân vương, ngài có chuyện gì phân phó thuộc hạ."
"Các người từ hôm nay liền bảo hộ bên người Trang Nguyệt, bảo đảm bình an cho nàng." - Tân Thiên Thịnh sắc mặt lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh." - Ám vệ đồng loạt lên tiếng.
Tân Thiên Thịnh nhìn về phía Trang Nguyệt cười nói: "Nàng đừng cự tuyệt, có bọn họ ta mới yên tâm."
"Được, có người ở bên cạnh bảo vệ là chuyện tốt." - Trang Nguyệt cười nói, vừa rồi nàng chỉ là chọc tức Tân Thiên Thịnh, lấy tính cách kiêu ngạo của hắn hẳn là tức giận mà bỏ đi. Nhưng hắn lại nhịn xuống mặc nàng tùy hứng,
Ám vệ là thủ hạ bảo hộ hắn lại mang cho nàng, sự cưng chiều của hắn, nếu nói nàng không xúc động chính là giả.
Bên cạnh hắn, từng cử chỉ của hắn đều khiến nàng ấm áp, được yêu chiều cưng nựng cảm giác cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro