Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Ngoại Truyện 1:...
2024-10-10 23:43:29
Nguyệt mang song thai, bụng lớn hơn bình thường, thân thể có chút mệt mỏi nhưng hằng ngày vẫn ra y quán xem bệnh hốt thuốc.
Rời khỏi hoàng thành đến Nam Cương đã đến tháng thứ năm, bỗng một hôm Tân Thiên Thịnh nhận được một tin báo từ Hoàng cung.
Tân Thiên Thuận đột nhiên ngã bệnh, thái y viện không thể chữa trị, hoàng hậu muốn Tân Thiên Thịnh đưa Trang Nguyệt quay về hoàng cung để xem bệnh cho Hoàng thượng.
Buổi tối, Tân Thiên Thịnh ngồi ở thư phòng suy nghĩ không thôi, Trang Nguyệt mang một bình trà thơm đi vào,
Tân Thiên Thịnh nhìn thấy Trang Nguyệt liền thu lại suy nghĩ.
"Nguyệt nhi, chuyện pha trà cứ để hạ nhân làm, nàng mang thai mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều." - Tân Thiên Thịnh vội bước đến, đỡ lấy khay trà.
"Ta mang thai cũng cần phải hoạt động mới tốt cho thai nhi, còn chàng, hai hôm ngày qua sao lại sầu muộn, có chuyện gì sao?" - Trang Nguyệt ngồi xuống ghế xoa xoa cái bụng hỏi.
Tân Thiên Thịnh lại không muốn giấu giếm nói: "Hoàng huynh ngã bệnh, hoàng hậu gửi thư đến muốn ta và nàng quay về Hoàng cung một chuyến."
Trang Nguyệt có chút ngạc nhiên: "Ông ta ngã bệnh không phải có thái y viện sao? Lần này hẳn không phải là
Độc Sát ra tay, không hẳn là cần đến ta.... Thịnh, ta nghĩ là có một âm mưu."
Tân Thiên Thịnh nhíu mày: "Ta cũng suy nghĩ đến việc nàng đang nghĩ, chỉ là ta đang lo nghĩ nếu như Hoàng huynh thật sự lâm bệnh."
Trang Nguyệt đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn lên ánh trăng sáng, Tân Thiên Thịnh cũng đứng phía sau lưng nàng, Trang Nguyệt không quay đầu lại chỉ nói: "Thịnh, lần này nếu chàng quyết định quay về Hoàng cung, ta nguyện ý theo chàng... chỉ sợ trăng sáng Nam Cương này chúng ta không còn cơ hội nhìn thêm lần nữa.
Chàng nghĩ mà xem, Tân Thiên Thuận vì cái gì thu lại binh quyền của chàng, vì sao lại đẩy chàng đi đến Nam Cương sinh sống, là ông ta cũng không tin tưởng chàng, một mực vì hoàng quyền diệt thân."
Tân Thiên Thịnh ôm lấy Trang Nguyệt từ phía sau: "Không, Nguyệt nhi, ta quyết định chúng ta sẽ không quay về
Hoang cung nia."
Trang Nguyệt nắm lấy tay Tân Thiên Thịnh, xoay người lại ôm chầm lấy hắn, tựa vào lòng ngực hắn: "Thịnh, ta chỉ muốn đời này an an ổn ổn sống cùng chàng, không màng vinh hoa phú quý."
Tân Thiên Thịnh gật đầu, hắn sớm đã từ bỏ tất cả, chẳng phải vì muốn sống cùng Trang Nguyệt.
Đời này dù mất hết tất cả, tuyệt không thể mất nàng.
…..
Tân Thiên Thịnh gửi tin về Hoàng cung báo Trang Nguyệt mang thai, không tiện đi đường xa nên hai người sẽ không quay về Hoàng thành.
Bệnh của Hoàng thượng, có thể mời đại phu ở Tâm Xuân Đường, các đại phu ở nơi đó y thuật đều được Trang Nguyệt truyền lại, không thua kém gì thái y viện.
Hoàng hậu nhận được thư lâm vào tuyệt vọng, đi vào cung điện của Hoàng thượng, nhìn thấy trượng phu đang năm trên giường, thoi thóp từng cơn.
"Hoàng thượng, Thịnh vương gia và Trang Nguyệt, bọn họ đã từ chối quay về." - Đôi mắt Hoàng hậu đỏ hoe, nắm lấy tay Tân Thiên Thuận nằm trên giường.
Tân Thiên Thuận hé mở đôi mắt thâm quầng, ánh mắt ảo não, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Hoàng hậu.
"Sương nhi, trẫm bị hạ độc, độc này chỉ có mình Trang Nguyệt có thể trị được. Nhưng chính trẫm đã tuyệt tình khiến thập cửu đệ cùng Trang Nguyệt lạnh lòng, tước binh phù, đẩy đến Nam Cương cũng chính là trẫm, đừng oán trách bọn họ." - Tân Thiên Thuận chớp mắt nói: "Sương nhi, tam cung lục viện để làm gì, biết Trẫm mắc bệnh lạ, da thịt hôi thối, không kẻ nào dám bên cạnh... chỉ đáng thương cho nàng, Trẫm đã nhốt nàng trong lồng vàng, vậy mà cũng không thể giữ được lời hứa chung tình."
Hoàng hậu lắc đầu bật khóc: "Hoàng thượng đừng nói vậy, mấy đời bật đế vương nào hậu cung không tam cung lục viện, thần thiếp hiểu cho người. Hoàng thượng hãy cố lên, người là minh quân, người phải thật khỏe mạnh."
Tân Thiên Thuận nắm chặt tay Hoàng hậu, lắc đầu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một tháng sau, Đại Đăng quốc tang, Hoàng đế Tân Thiên Thuận băng hà, ngôi vị được truyền lại cho Thái tử Tân Thiên Hạo.
Hoàng hậu vì quá đau buồn, cùng chúng phi tầng đi đến Kim An Tự hướng Phật, cầu siêu cho tiên hoàng.
Thái tử Tân Thiên Hạo lên ngôi, lập Thẩm Dung làm Hoàng quý phi, hoàng tử được Thẩm Dung xuất sinh sắc phong Thái tử. (1
Thấm tế tướng không hài lòng khi nữ nhi không được làm Hoàng hậu, nhưng con của nữ nhi được sắc phong Thái Tử cũng rất hài lòng.
Vì Hoàng thượng băng hà, Tân Thiên Thịnh vẫn là một thân vương, không thể nào không quay về Hoàng thành chịu tang.
Trang Nguyệt tính đi tính lại, nếu Tân Thiên Thịnh kịp quay về, cũng sẽ nhanh cùng nàng đón nhi tử xuất sinh.
Trang Nguyệt hằng ngày vẫn đến y quán khám bệnh, cho đến một ngày, y quán bị quan binh triều đình bao vây.
"Thuận thiên vừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trang Nguyệt đoan trang hiền thục, từng cứu chữa cho tiên hoàng, có phụ thân là tướng quân oai phong lẫm liệt, nay sắc phong là Hoàng Hậu của Đại Đăng, Trang Nguyệt nhận chỉ, lập tức quay về Hoàng thành."
Mọi người bàn tán xì xào, Trang đại phu không phải đã thành thân cùng Thịnh thân vương, theo chức vị chính là hoàng tẩu của Hoàng đế vừa chấp chính, lại còn đang mang thai, sao có thể sắc phong Hoàng hậu.
Trang Nguyệt đứng lên, đưa mắt nhìn kẻ truyền chỉ: "Ta là thê tử của Thịnh thân vương, các ngươi có nhầm hay không? Hoàng thượng có thể xem thường luân thường đạo lý, cướp vợ con của hoàng thúc sao? Ta không nhận chỉ, ta không hồi cung."
"Trang Nguyệt tiểu thư, nếu như người không tuân ý chỉ của Hoàng thượng, chúng thần cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc."
Trang Nguyệt nhìn bọn binh lính kéo hết người trong y quán, đưa kiếm kề cổ từng người đe dọa Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt đưa tay túm lấy túi độc, nhưng chưa kịp hạ độc, một tiếng hét thảm vang lên, một đại phu đã bị binh lính triều đình giết hại.
"Vương phi, Trang đại phu, cứu...cứu chúng tôi với." - Các đại phu cùng người hầu trong y quán sợ hãi van xin.
Tân Thiên Thịnh rời đi, không còn ai bảo hộ nàng, nàng có thể tự bảo hộ mình, nhưng nàng không đủ sức bảo hộ mọi người trong y quán.
Trang Nguyệt đứng lên đi về phía kẻ truyền chỉ, ngẩng cao đầu: "Được, ta theo các ngươi về hoàng thành."
Tân Thiên Hạo, hắn muốn chết sớm, nàng sẽ thành toàn cho hắn.
Bên ngoài, Hàn Quân nhìn thấy Trang Nguyệt được ky. binh Đại Đăng đưa đi.
Hoàng thành.
Tân Thiên Thịnh đứng ở đại điện, Tân Thiên Hạo tự đắc nhìn hoàng thúc, nhếch môi cười nhạo: "Tân Thiên Thịnh, ngươi đã biết tội của mình chưa?"
Tân Thiên Thịnh thi lễ: "Hoàng thượng, thần đã phạm phải tội gì?"
"Ngươi là người của Hoàng gia, lại phạm đại tội loạn luân, cưỡng ép cháu dâu làm thê tử, trái với luân thường đạo lý. Nay trẫm ra lệnh, bãi bỏ hôn sự của ngươi và Trang Nguyệt, còn có... ngươi đưa sử giả Bắc Dã là công chúa Phỉ Tháp Hiên Nhiên đến Đại Đăng lại ra tay sát hại nàng ta, khiến Đại Đăng và Bắc Dã mâu thuẫn. Nay trẫm lệnh cho ngươi ra chiến trường đánh quân Bắc Dã, lấy công chuộc tội, dưới trướng của Thẩm tế tướng."
Tất nhiên, khi Tân Thiên Thịnh đến chiến trường, hắn sẽ cho người giết chết Tân Thiên Thịnh, Trang Nguyệt sẽ là của hắn.
Về cái thai trong bụng Trang Nguyệt, hắn sẽ suy tính sau.
Tân Thiên Thịnh sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của Tân Thiên Hạo: "Hoàng thượng, thần e lạ thánh chỉ bất tuân.
Thần và Trang Nguyệt lương duyên trời định, tâm đầu ý hợp, nguyệt lão se duyên, không thể hủy hôn. Chiến sự
Bắc Dã không còn Phỉ Tháp Hiên Nhiên, không có gì đáng đe dọa, Tân Thiên Thịnh xin phép về Nam cương cùng thê tử, không ra trận.
Tân Thiên Hạo cười lạnh: "Nam Cương đã không còn thê tử của ngươi, nàng chuẩn bị hồi cung làm hoàng hậu của ta. Tân Thiên Thịnh, Nguyệt nhi vốn là Thái Tử Phi, ngôi vị Hoàng hậu là của nàng ấy, ngươi có gì so với ta, ngươi có thể khiến nàng ấy ngồi ở vị trí mẫu nghi thiên hạ ư?"
Tân Thiên Thịnh siết chặt hai tay, xem ra, đây là kế hoạch mà Tân Thiên Hạo đã vạch ra, khiến hắn rời khỏi Trạng Nguyệt liền ra tay bắt người.
"Người đâu, đưa Tân Thiên Thịnh vào đại lao, chờ ngày kết tội.
Rời khỏi hoàng thành đến Nam Cương đã đến tháng thứ năm, bỗng một hôm Tân Thiên Thịnh nhận được một tin báo từ Hoàng cung.
Tân Thiên Thuận đột nhiên ngã bệnh, thái y viện không thể chữa trị, hoàng hậu muốn Tân Thiên Thịnh đưa Trang Nguyệt quay về hoàng cung để xem bệnh cho Hoàng thượng.
Buổi tối, Tân Thiên Thịnh ngồi ở thư phòng suy nghĩ không thôi, Trang Nguyệt mang một bình trà thơm đi vào,
Tân Thiên Thịnh nhìn thấy Trang Nguyệt liền thu lại suy nghĩ.
"Nguyệt nhi, chuyện pha trà cứ để hạ nhân làm, nàng mang thai mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều." - Tân Thiên Thịnh vội bước đến, đỡ lấy khay trà.
"Ta mang thai cũng cần phải hoạt động mới tốt cho thai nhi, còn chàng, hai hôm ngày qua sao lại sầu muộn, có chuyện gì sao?" - Trang Nguyệt ngồi xuống ghế xoa xoa cái bụng hỏi.
Tân Thiên Thịnh lại không muốn giấu giếm nói: "Hoàng huynh ngã bệnh, hoàng hậu gửi thư đến muốn ta và nàng quay về Hoàng cung một chuyến."
Trang Nguyệt có chút ngạc nhiên: "Ông ta ngã bệnh không phải có thái y viện sao? Lần này hẳn không phải là
Độc Sát ra tay, không hẳn là cần đến ta.... Thịnh, ta nghĩ là có một âm mưu."
Tân Thiên Thịnh nhíu mày: "Ta cũng suy nghĩ đến việc nàng đang nghĩ, chỉ là ta đang lo nghĩ nếu như Hoàng huynh thật sự lâm bệnh."
Trang Nguyệt đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn lên ánh trăng sáng, Tân Thiên Thịnh cũng đứng phía sau lưng nàng, Trang Nguyệt không quay đầu lại chỉ nói: "Thịnh, lần này nếu chàng quyết định quay về Hoàng cung, ta nguyện ý theo chàng... chỉ sợ trăng sáng Nam Cương này chúng ta không còn cơ hội nhìn thêm lần nữa.
Chàng nghĩ mà xem, Tân Thiên Thuận vì cái gì thu lại binh quyền của chàng, vì sao lại đẩy chàng đi đến Nam Cương sinh sống, là ông ta cũng không tin tưởng chàng, một mực vì hoàng quyền diệt thân."
Tân Thiên Thịnh ôm lấy Trang Nguyệt từ phía sau: "Không, Nguyệt nhi, ta quyết định chúng ta sẽ không quay về
Hoang cung nia."
Trang Nguyệt nắm lấy tay Tân Thiên Thịnh, xoay người lại ôm chầm lấy hắn, tựa vào lòng ngực hắn: "Thịnh, ta chỉ muốn đời này an an ổn ổn sống cùng chàng, không màng vinh hoa phú quý."
Tân Thiên Thịnh gật đầu, hắn sớm đã từ bỏ tất cả, chẳng phải vì muốn sống cùng Trang Nguyệt.
Đời này dù mất hết tất cả, tuyệt không thể mất nàng.
…..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Thiên Thịnh gửi tin về Hoàng cung báo Trang Nguyệt mang thai, không tiện đi đường xa nên hai người sẽ không quay về Hoàng thành.
Bệnh của Hoàng thượng, có thể mời đại phu ở Tâm Xuân Đường, các đại phu ở nơi đó y thuật đều được Trang Nguyệt truyền lại, không thua kém gì thái y viện.
Hoàng hậu nhận được thư lâm vào tuyệt vọng, đi vào cung điện của Hoàng thượng, nhìn thấy trượng phu đang năm trên giường, thoi thóp từng cơn.
"Hoàng thượng, Thịnh vương gia và Trang Nguyệt, bọn họ đã từ chối quay về." - Đôi mắt Hoàng hậu đỏ hoe, nắm lấy tay Tân Thiên Thuận nằm trên giường.
Tân Thiên Thuận hé mở đôi mắt thâm quầng, ánh mắt ảo não, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Hoàng hậu.
"Sương nhi, trẫm bị hạ độc, độc này chỉ có mình Trang Nguyệt có thể trị được. Nhưng chính trẫm đã tuyệt tình khiến thập cửu đệ cùng Trang Nguyệt lạnh lòng, tước binh phù, đẩy đến Nam Cương cũng chính là trẫm, đừng oán trách bọn họ." - Tân Thiên Thuận chớp mắt nói: "Sương nhi, tam cung lục viện để làm gì, biết Trẫm mắc bệnh lạ, da thịt hôi thối, không kẻ nào dám bên cạnh... chỉ đáng thương cho nàng, Trẫm đã nhốt nàng trong lồng vàng, vậy mà cũng không thể giữ được lời hứa chung tình."
Hoàng hậu lắc đầu bật khóc: "Hoàng thượng đừng nói vậy, mấy đời bật đế vương nào hậu cung không tam cung lục viện, thần thiếp hiểu cho người. Hoàng thượng hãy cố lên, người là minh quân, người phải thật khỏe mạnh."
Tân Thiên Thuận nắm chặt tay Hoàng hậu, lắc đầu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một tháng sau, Đại Đăng quốc tang, Hoàng đế Tân Thiên Thuận băng hà, ngôi vị được truyền lại cho Thái tử Tân Thiên Hạo.
Hoàng hậu vì quá đau buồn, cùng chúng phi tầng đi đến Kim An Tự hướng Phật, cầu siêu cho tiên hoàng.
Thái tử Tân Thiên Hạo lên ngôi, lập Thẩm Dung làm Hoàng quý phi, hoàng tử được Thẩm Dung xuất sinh sắc phong Thái tử. (1
Thấm tế tướng không hài lòng khi nữ nhi không được làm Hoàng hậu, nhưng con của nữ nhi được sắc phong Thái Tử cũng rất hài lòng.
Vì Hoàng thượng băng hà, Tân Thiên Thịnh vẫn là một thân vương, không thể nào không quay về Hoàng thành chịu tang.
Trang Nguyệt tính đi tính lại, nếu Tân Thiên Thịnh kịp quay về, cũng sẽ nhanh cùng nàng đón nhi tử xuất sinh.
Trang Nguyệt hằng ngày vẫn đến y quán khám bệnh, cho đến một ngày, y quán bị quan binh triều đình bao vây.
"Thuận thiên vừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trang Nguyệt đoan trang hiền thục, từng cứu chữa cho tiên hoàng, có phụ thân là tướng quân oai phong lẫm liệt, nay sắc phong là Hoàng Hậu của Đại Đăng, Trang Nguyệt nhận chỉ, lập tức quay về Hoàng thành."
Mọi người bàn tán xì xào, Trang đại phu không phải đã thành thân cùng Thịnh thân vương, theo chức vị chính là hoàng tẩu của Hoàng đế vừa chấp chính, lại còn đang mang thai, sao có thể sắc phong Hoàng hậu.
Trang Nguyệt đứng lên, đưa mắt nhìn kẻ truyền chỉ: "Ta là thê tử của Thịnh thân vương, các ngươi có nhầm hay không? Hoàng thượng có thể xem thường luân thường đạo lý, cướp vợ con của hoàng thúc sao? Ta không nhận chỉ, ta không hồi cung."
"Trang Nguyệt tiểu thư, nếu như người không tuân ý chỉ của Hoàng thượng, chúng thần cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Nguyệt nhìn bọn binh lính kéo hết người trong y quán, đưa kiếm kề cổ từng người đe dọa Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt đưa tay túm lấy túi độc, nhưng chưa kịp hạ độc, một tiếng hét thảm vang lên, một đại phu đã bị binh lính triều đình giết hại.
"Vương phi, Trang đại phu, cứu...cứu chúng tôi với." - Các đại phu cùng người hầu trong y quán sợ hãi van xin.
Tân Thiên Thịnh rời đi, không còn ai bảo hộ nàng, nàng có thể tự bảo hộ mình, nhưng nàng không đủ sức bảo hộ mọi người trong y quán.
Trang Nguyệt đứng lên đi về phía kẻ truyền chỉ, ngẩng cao đầu: "Được, ta theo các ngươi về hoàng thành."
Tân Thiên Hạo, hắn muốn chết sớm, nàng sẽ thành toàn cho hắn.
Bên ngoài, Hàn Quân nhìn thấy Trang Nguyệt được ky. binh Đại Đăng đưa đi.
Hoàng thành.
Tân Thiên Thịnh đứng ở đại điện, Tân Thiên Hạo tự đắc nhìn hoàng thúc, nhếch môi cười nhạo: "Tân Thiên Thịnh, ngươi đã biết tội của mình chưa?"
Tân Thiên Thịnh thi lễ: "Hoàng thượng, thần đã phạm phải tội gì?"
"Ngươi là người của Hoàng gia, lại phạm đại tội loạn luân, cưỡng ép cháu dâu làm thê tử, trái với luân thường đạo lý. Nay trẫm ra lệnh, bãi bỏ hôn sự của ngươi và Trang Nguyệt, còn có... ngươi đưa sử giả Bắc Dã là công chúa Phỉ Tháp Hiên Nhiên đến Đại Đăng lại ra tay sát hại nàng ta, khiến Đại Đăng và Bắc Dã mâu thuẫn. Nay trẫm lệnh cho ngươi ra chiến trường đánh quân Bắc Dã, lấy công chuộc tội, dưới trướng của Thẩm tế tướng."
Tất nhiên, khi Tân Thiên Thịnh đến chiến trường, hắn sẽ cho người giết chết Tân Thiên Thịnh, Trang Nguyệt sẽ là của hắn.
Về cái thai trong bụng Trang Nguyệt, hắn sẽ suy tính sau.
Tân Thiên Thịnh sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của Tân Thiên Hạo: "Hoàng thượng, thần e lạ thánh chỉ bất tuân.
Thần và Trang Nguyệt lương duyên trời định, tâm đầu ý hợp, nguyệt lão se duyên, không thể hủy hôn. Chiến sự
Bắc Dã không còn Phỉ Tháp Hiên Nhiên, không có gì đáng đe dọa, Tân Thiên Thịnh xin phép về Nam cương cùng thê tử, không ra trận.
Tân Thiên Hạo cười lạnh: "Nam Cương đã không còn thê tử của ngươi, nàng chuẩn bị hồi cung làm hoàng hậu của ta. Tân Thiên Thịnh, Nguyệt nhi vốn là Thái Tử Phi, ngôi vị Hoàng hậu là của nàng ấy, ngươi có gì so với ta, ngươi có thể khiến nàng ấy ngồi ở vị trí mẫu nghi thiên hạ ư?"
Tân Thiên Thịnh siết chặt hai tay, xem ra, đây là kế hoạch mà Tân Thiên Hạo đã vạch ra, khiến hắn rời khỏi Trạng Nguyệt liền ra tay bắt người.
"Người đâu, đưa Tân Thiên Thịnh vào đại lao, chờ ngày kết tội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro