Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Ngoại Truyện 2:...

2024-10-10 23:43:29

Nguyệt bị đại đội kỵ binh của Tân Thiên Hạo tiến cung ngày thứ hai, trong ngoài hoàng thành đã lan truyền những tin đồn không tốt.

Chuyện này khiến các quan đại thần trong triều nhất nhất phản đối, ngay cả Thẩm Hùng là người phò tá của Tân Thiên Hạo cũng ra sức ngăn cản lập Trang Nguyệt làm hoàng hậu của Tân Thiên Hạo.

"Hoàng thượng, ngôi vị Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, Trang Nguyệt không thể ngồi lên vị trí này được, nàng ta từng là Thái Tử Phi, lại thành thân cùng Thịnh thân vương đã làm trò cười cho thiên hạ. Nay lại quay về lại Hoàng hậu, quy tắc tổ tiên người không thể không tuân, xin Hoàng thượng ban chết cho Trang Nguyệt, tránh hậu hoa về sau." - Thẩm tể tướng quỳ trước long sàng nói.

Tân Thiên Hạo tức giận: "To gan, các ngươi tạo phản sao. Trang Nguyệt là Thái Tử Phi của trẫm, nay Trẫm lập

Thái Tử Phi làm Hoàng Hậu có nơi nào là không đúng quy tắc."

Đại quan nhìn nhau, một hồi lại có người quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, Trang Nguyệt kia chính yêu ma mê hoặc, xin hãy ban chết cho nàng ta, để yên lòng dân, để triều thân an tâm phò tá."

Tân Thiên Hạo vô cùng tức giận, sau khi đăng cơ thế lực của hắn vẫn chưa ổn định, đặc biệt binh phù hiện tại đã bị mất, không biết tiên hoàng đặt ở nơi nào, mấy ngàn vạn binh hắn vẫn là chưa nắm trong tay.

Nhưng Trang Nguyệt, hắn đã quyết phải giành lại nàng..

Nàng quay về Hoàng cung hai ngày, hắn vẫn chưa dám đến đối mặt nàng, đơn giản hắn vẫn chưa nghĩ xong về việc xử lý nghiệt chủng trong bụng nàng.

Hắn sợ nàng hận hắn, nhưng để nàng sinh ra nghiệt chủng của Tân Thiên Thịnh, đó là một đe dọa lớn.

Ngày thứ ba Trang Nguyệt vào cung, Hàn Quân cũng ở bên ngoài hoàng thành nghe ngóng được tin tức của

Thịnh thân vương đang bị giam vào đại lao.

Hàn Quân nhanh chóng liên kết cùng các tướng sĩ dưới trướng Tân Thiên Thịnh chuẩn bị cướp ngục vào thời điểm thích hợp.

Bên trong cung Nguyệt Cát, Trang Nguyệt nằm trên giường chờ Tân Thiên Hạo ba ngày cũng không thấy hắn ta đâu, bên ngoài là Ngự lâm quân canh gác cẩn trọng, bên trong là Lan nhi và Trương mama ở bên cạnh nàng.

"Lan nhi, việc ta giao cho ngươi đã làm xong sao?" - Trang Nguyệt nhàn nhã ngồi tựa lưng vào vào ghế đệm êm ấm, vuốt bụng lớn nói.

"Vương phi, nô tỳ đã đi dò hỏi, Thịnh vương gia hiện đang bị giam ở thiên lao... còn có..." - Lan nhi nhỏ giọng hơn...

"Có gì cứ nói đi, ngày xưa ngươi cũng không có nhát gan như vậy." - Trang Nguyệt nhíu mày, nhìn Lan nhi nói.

Lan nhi co người sợ hãi, vội lắc đầu quỳ xuống nói: "Nô tỳ nói...nô tỳ nói... là các quan đại thần cùng dâng tấu chương nói người là yêu ma mê hoặc Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới làm ra chuyện trái với quy tắc tố tiên... bọn chúng... muốn Hoàng thượng ban chết cho người."

Trang Nguyệt hừ lạnh, ai chết trước thì còn chưa biết.

"Được rồi, đứng lên đi... động chút là quỳ. Lan nhi tới gần đây cho ta." - Trang Nguyệt liếc nhìn Lan nhi nói.

Lan nhi nhìn Trương mama, sau đó đứng lên từ từ cúi đầu đi về phía Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt bắt lấy cánh tay của Lan nhi, kéo lớp áo lụa lên, bên trên có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, cũ mới trong rất ghê tởm.

"Ai làm?" - Trang Nguyệt nhìn Lan nhi đang run rẩy hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi mắt Lan nhi ẩm ướt, quỳ dưới chân Trang Nguyệt: "Nô tỳ... nô tỳ là không cẩn thận, đã khiến người kinh sợ."

Trương mama cũng quỳ xuống không khỏi khổ sở nói: "Vương phi, sau khi người xuất cung, Thẩm hoàng quý phi liền đưa Lan nhi về bên Như Quỳnh cung làm tỳ nữ bên nàng ta, sau đó liền hành hạ Lan nhi. Lão nô dù sao là người mà Thái Hậu cho người, sau đi người đi lão nô quay về bên cạnh Thái hậu, nên mới tránh được kiếp nạn."

Trang Nguyệt đưa mắt nhìn Trương Mama, sau đó lại nhìn Lan nhi: "Nói cho ta biết, bọn chúng đã làm gì ngươi rồi?"

Lan nhi cúi đầu bật khóc: "Vương phi, Lan nhi không sao, chỉ là vết thương ngoài da, người đừng bận lòng."

Trang Nguyệt không tin Thẩm Dung kia biết dùng độc lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Lan nhi. Nàng kéo tay Lan nhi, đưa tay bắt mạch tượng của Lan nhi, lông mày nhíu lại.

"Nói, hằng ngày khi ở bên Như Quỳnh cung có gì khác lạ không?" - Trang Nguyệt nói.

"Thẩm hoàng quý phi sau khi cho người phạt tội cũng không phải là bỏ mặc nô tỳ, hằng ngày đều có thuốc thoa lên vết thương, vết thương cũng rất nhanh khỏi." - Lan nhi đáp

Trang Nguyệt nhìn vào vết thương đang đóng vảy, đưa lên mũi ngửi, không khỏi hừ lạnh.

"Lan nhi, ngươi trúng độc."

Lan nhi run rẩy ngồi thụt xuống sợ hãi.

"Độc này đã đi vào trong máu, khoảng chừng một tuần nữa sẽ ngấm vào xương, sau đó toàn thân của ngươi sẽ không còn khí lực đứng lên, nằm một chỗ, da thịt thối rữa mà chết."

Lan nhi ôm lấy chân Trang Nguyệt khóc thành tiếng: "Vương phi, xin người cứu nô tỳ... nô tỳ không muốn chết..."

Trang Nguyet gat dลื่น: "Ding lo, Ian nay Tan Thien Hao dua ta quay ve cung khong phai la chuyen xau, la ta da

liên lụy cho ngươi, yên tâm... ngươi sẽ không chết."

Trang Nguyệt cho Lan nhi nằm trên giường, dùng thi châm châm cứu câc huyệt cho Lan nhi.

Thẩm Dung cũng không phải là dùng kich độc, không phải đối thủ của nàng, sau khi Lan nhi phun ra một cục máu đen, Trang Nguyệt lấy ra một viên thuốc đen cho Lan nhi nhai rồi nuốt vào.

Trang Nguyệt lấy ra một hộp cao dược, nhẹ nhàng bôi lên những vết sẹo của Lan nhi, sau đó đặt vào tay nàng ta.

"Đây là cao trị sẹo, ngươi kiên trì bôi hết lọ này sẽ không còn vết sẹo nào trên tay. Ta rất nhanh sẽ không còn ở lại nơi này bảo vệ các ngươi, cho nên ta sẽ tìm cách cho ngươi xuất cung." - Trang Nguyệt lấy ra một túi tiền đặt vào tay Lan nhi.

Lan nhi lắc đầu khóc: "Vương phi, nô tỳ muốn theo người, cả đời hầu hạ người."

Trang Nguyệt lắc đầu: "Ta hiện tại cùng Thịnh thân vương không đoán trước được tương lai, đi theo chúng ta không an toàn. Nhưng ngươi yên tâm, trước khi rời khỏi nơi này... thù cũ nợ mới... ta sẽ đòi lại tất cả."

Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói: "Thẩm Hoàng Quý Phi đến, Triệu quý phi đến."

Thầm Dung cùng Triệu Manh bước vào, hiên ngang ngồi xuống vị trí chủ vị.

Trang Nguyệt từ trong gian phòng cùng Trương mama đi ra ngoài.

Trương mama quỳ xuống thi lễ, Trang Nguyệt khoanh tay liếc nhìn hai nữ nhân xinh đẹp như hoa ngồi bên đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dung thì không cần giới thiệu, còn Triệu Manh là trưởng nữ nhà Triệu thượng thư, Tân Thiên Hạo sau khi đăng cơ vì để củng cố thế lực liền lập nàng ta thành Triệu quý phi.

"Long Nguyệt to gan, nhìn thấy Thẩm Hoàng Quý Phi và Triệu Quý Phi còn không mau thi lễ." - Một vị mama bên cạnh Thẩm Dung lớn giọng.

Trang Nguyệt cười lạnh: "Trương mama, nô tỳ hỗn xược với chủ tử, phạt thế nào."

"Thưa...nhẹ ban vả miệng, nặng liền ban trượng đỏ." - Trương mama cúi đầu đáp.

Trang Nguyệt nhìn về phía Thẩm Dung nói: "Vậy Thẩm hoàng quý phi muốn ta xử tội con chó bên cạnh ngươi thế nào?"

Thẩm Dung cười lạnh liếc mắt nhìn Trang Nguyệt, dù đang mang thai, nàng ta vẫn mang nhan sắc càng ngày càng xinh đẹp mặn mà, thân hình đầy đặn đến câu người: "Trang Nguyệt tỷ tỷ không nên tức giận, chuyện thi lễ nào có quan trọng giữa tỷ muội chúng ta. Muội nghe nói tỷ tỷ mang thai, liền mang chút đồ tốt đến ban thưởng cho tỷ tỷ."

"Phụ mẫu ta chỉ sinh ra một mình Trang Nguyệt ta, không có tỷ muội, huynh đệ, ngươi đừng có nhận vơ." - Trang Nguyệt che miệng cười: "Ta nhận được ý chỉ của Hoàng thượng muốn phong ta là Hoàng hậu, Thẩm Dung...

ngươi quá là thất bại a, bãi rác ta để lại cho ngươi, ngươi cũng không chiếm được cái vị trí mẫu nghi thiên hạ, ngươi làm ta quá thất vọng."

Thẩm Dung siết hai tay lại: "Trang Nguyệt tiện nhân này, ngươi cũng xứng làm mẫu nghi thiên hạ, ta khinh, ngươi chính là trò cười của thiên hạ, nữ nhân không biết liêm sỉ câu dẫn hoàng thúc. Ta cho ngươi biết, ngươi cả gan dám quay về hoàng cung, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, đừng mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu."

Trang Nguyệt nhếch môi, đi lại gần Thẩm Dung nói: "Năm đó ta đã nói gì ngươi bị chứng mất trí nhớ sau sinh à?

Vì ngươi mang thai ta liền không lấy mạng chó của ngươi, bây giờ người của ta ngươi cũng dám động, ta sẽ cho ngươi chết không dễ nhìn."

Thẩm Dung bị ánh mắt đấy sát khí của Trang Nguyệt dọa đến tái mặt: "Ngươi..tiện nhân...ngươi dám..."

Trang Nguyệt nhún vai cười lớn: "Ta vừa hạ độc ngươi rồi, ngươi nghĩ ta dám hay không?"

Thẩm Dung sợ tới tái xanh cả mặt, hét lên một tiếng vội vàng chạy ra khỏi cung Nguyệt Cát.

Triệu quý phi không nói một lời, thấy vậy cũng nhanh chóng rời cung Nguyệt cát sau khi xem kịch.

Triều thần phản đối gay gắt, nàng còn nghe nói Trang Nguyệt cùng Thịnh thân vương tình ý sâu đậm, lại còn mâu thuẫn cùng Thẩm Dung trước khi Hoàng đế đăng cơ

Thấm Dung xinh đẹp, được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, lại là mẫu thân của Thái tử.

Nhưng Thẩm Dung là một kẻ cực kỳ xấu xa ác độc nhưng có chút ngu ngốc. Triệu Manh làm thân với nàng ta, chỉ cần các phi tần khác khiêu khích Triệu Manh, Thẩm Dung sẽ đối phó với những phi tần mà nàng không ưa, quả thực là một công cụ hữu dụng.

Trong hậu cung không nhiều thê thiếp, ngoài Thẩm Dung ra thì Triệu Manh chính là một phi tần có địa vị cao quý, cho nên là người có triển vọng để ngồi lên vị trí hoàng hậu.

Triệu Manh là người khuyên Thẩm Dung lên đến tìm Trang Nguyệt để thăm dò thái độ của cả hai, xem ra chính là kẻ chết kẻ sống.

Triệu Mạnh phẩy tay cho nô tỳ thân cận, nhếch môi nói nhỏ vào tai, sau đó liền quay về cung.

Mẫu thân của nàng đã nói Hoàng thượng muốn phong Trang Nguyệt làm hoàng hậu, bị triều thần phản đối gay gắt nên rất khó nên nói nàng yên tâm chỉ cần đối phó Thẩm Dung.

Nhưng Triệu Manh nghĩ, một chiêu giết hai con nhạn, mới tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Số ký tự: 0