CHỈ CÚI ĐẦU, LÀM SAO ĐỦ?
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
Hết bữa tối bị phá vỡ, giờ đến lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì Nam gia lại một phen nhốn nháo vì bị La Vân Hạ làm ầm T.
Sau khi kéo được mọi người đến phòng họp gia đình, Từ Giao Giao mới được Vân Hạ buông tay.
"La Vân Hà, giờ là mấy giờ rồi mà cô còn kêu réo mọi người sang đây hả?" Hồ Điệp Loan đanh giọng chất vấn.
"Lần trước khi chồng con phạm lỗi, tận hai giờ sáng còn bị phạt được, giờ đến lượt con dâu của Nhị phu nhân bất kính với mẹ chồng con, lẽ nào con phải nhắm mắt cho qua?" Vân Hạ mạnh dạn đáp trả.
Nói xong, cô liền nhìn qua Nam lão gia để tiếp lời:
"Ba, con biết quấy rầy ba vào giờ này là không đúng, nhưng con thấy nếu cứ cho qua thì nay mai trong nhà mình sẽ mất hết tôn ti trật tự nên con phải nói."
"Có gì bất mãn thì con cứ nói đi."
"Da thật ra là..."
"Chuyện là Từ Giao Giao vừa rồi đã có màn ăn nói xấc xược với mẹ chồng con, có thái độ không tôn trọng bà ấy chỉ vì mẹ khuyên ngăn, dạy bảo vài câu. Cụ thể cô ấy bảo rằng mẹ không tư cách lên mặt dạy dỗ người khác, ở đầy mẹ không có quyền lền tiếng. Vậy con xin phép được hỏi ba, Giao Giao cư xử như thể có phải là đang coi thường người phụ nữ của ba không? Có câu vuốt mặt nể mũi, cô ấy như này chẳng khác nào không xem Nam gia ta ra gì, khinh thường mẹ và chả cần phải biết ba là ai."
Lúc này thì Từ Giao Giao đã chột dạ tới mức mặt mày tái mét rồi, muốn mở miệng lên tiếng trước nhưng không thể nhanh bằng Vân Hạ. Tuy cô nói nhanh, nhưng đầy đủ súc tích, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Nam lão gia hiểu rõ vấn đề.
Phen này nếu ông còn muốn bao che cho con dâu út, thì chẳng khác gì đang tự chà đạp thể diện của chính mình.
Bấy giờ, cặp mắt sắc lạnh của ông đã giương tới vị trí Nam Sơn Nhật, giúp hắn lập tức nhận ra vấn đề.
Hắn bước tới chỗ Từ Giao Giao với gương mặt lạnh lùng, chán ghét và rồi thẳng tay tát mạnh một phát vào mặt cô ta.
"Chát..."
Trước đó đã bị La Vân Hạ dạy dỗ, giờ tới lượt Nam Sơn Nhật, hai bạt tay in lên gò má khiến nước mắt cô gái lưng tròng.
"Ngoài việc gây ra phiền phức cho tôi, thì cô còn biết làm gì khác không hả? Còn không mau đi qua xin lỗi Đại phu nhân?" Hắn lại quát tháo ẩm lên.
Đứng ngay tại đây, Từ Giao Giao chợt cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Yêu hẳn từ những năm còn du học ở nước ngoài cho tới khi quay trở về và phát hiện mình vậy mà lại trở thành kẻ thứ ba từ lúc nào không hay. Nhưng vì yêu hắn, cô chấp nhận bất chấp mọi thứ, kể cả làm ra chuyện độc ác và từ mặt gia đình. Cuối cùng cô đang nhận được cái gì chứ?
Không một ai bảo vệ, che chở cho cô... Không ai thương kể cả khi cô đang mang thai. Ngậm đắng nuốt cay bước tới chỗ Đại phu nhân đang đứng, Từ Giao Giao miễn cưỡng cúi đầu:
"Xin lỗi Đại phu nhân."
"Được rồi, xong việc thì ai về phòng nấy đi."
"Khoan đã."
Âm giọng cứng rắn của Vân Hạ, khiến Nam Thiệu Dương liền chau mày, riêng Hồ Điệp Loan còn khó chịu ra mặt.
"Giao Giao cũng cúi đầu xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?"
"Chỉ xin lỗi như vậy là xong sao Nhị phu nhân?Nếu vậy thì lần trước chồng con bị đối xử quá khắc khe rồi, rõ ràng chú ba sai trước mới dẫn đến hậu quả về sau, nhưng anh Thần lại bị phạt vì tội khiến gia đình mất hòà khí, trong khi lần này chú ba lại để vợ mình nhục mạ Đại phu nhân mà chỉ có hai từ xin lỗi thì làm sao công bằng?
Có câu: Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vớ mới về. Nếu hôm nay ba bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, thì chắc gì em dâu đã sợ?"
"La Vân Hà chị đừng có được nước lấn tới nha, tôi đang mang trong người giọt máu của Nam gia, chị còn muốn tôi phải làm gì nữa?" Từ Giao Giao lo sợ lên tiếng.
Lúc này, Vân Hạ vẫn điềm đạm đáp trả:
"Nam gia có quy tắc của Nam gia chứ. Kẻ sai thì ắt phải bị phạt, như vậy mới công tâm, mới không khiến gia đình xào xáo. Nhưng nếu em dâu đang mang thai không thể chịu phạt được, vậy cứ đề Nhị thiếu gia gánh thay vậy, dù gì hai người cũng là vợ chồng..."
"Chúng tôi chưa cưới, nên căn bản không phải là vợ chồng." Nam Sơn Nhật thẳng thừng bác bỏ suy nghĩ mà Vân Hạ mong muốn.
Giờ thì có nhiều người ngạc nhiên, nhưng sốc nhất chắc chỉ có mỗi mình Từ Giao Giao.
"Nam Sơn Nhật, ý anh là sao hả? Anh muốn vứt bỏ em hay muốn em tự chịu đựng hình phạt?" Giao Giao rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
"Cô có thể tự chọn một trong hai điều đó. Còn tôi, căn bản không muốn liên quan đến chuyện này." Hắn nhẫn tâm tuyên bố.
Cô ta lúc này có vẻ mặt đáng thương, khiến Đại phu nhân chợt mủi lòng. Bà định sẽ lên tiếng nói giúp, nhưng lại bị Nam Bách Thần ngăn cản.
"Cô ta đáng bị như vậy, mẹ không cần phải thấy xót."
Còn Vân Hạ sau khi nhìn qua tình hình, cô lại nhìn Nam Thiệu Dương, rồi mạnh dạn hỏi:
"Là đàn ông, vốn nên có trách nhiệm với những gì mình đã làm đúng không ba? Đặc biệt là chuyện con cái..."
Sau khi kéo được mọi người đến phòng họp gia đình, Từ Giao Giao mới được Vân Hạ buông tay.
"La Vân Hà, giờ là mấy giờ rồi mà cô còn kêu réo mọi người sang đây hả?" Hồ Điệp Loan đanh giọng chất vấn.
"Lần trước khi chồng con phạm lỗi, tận hai giờ sáng còn bị phạt được, giờ đến lượt con dâu của Nhị phu nhân bất kính với mẹ chồng con, lẽ nào con phải nhắm mắt cho qua?" Vân Hạ mạnh dạn đáp trả.
Nói xong, cô liền nhìn qua Nam lão gia để tiếp lời:
"Ba, con biết quấy rầy ba vào giờ này là không đúng, nhưng con thấy nếu cứ cho qua thì nay mai trong nhà mình sẽ mất hết tôn ti trật tự nên con phải nói."
"Có gì bất mãn thì con cứ nói đi."
"Da thật ra là..."
"Chuyện là Từ Giao Giao vừa rồi đã có màn ăn nói xấc xược với mẹ chồng con, có thái độ không tôn trọng bà ấy chỉ vì mẹ khuyên ngăn, dạy bảo vài câu. Cụ thể cô ấy bảo rằng mẹ không tư cách lên mặt dạy dỗ người khác, ở đầy mẹ không có quyền lền tiếng. Vậy con xin phép được hỏi ba, Giao Giao cư xử như thể có phải là đang coi thường người phụ nữ của ba không? Có câu vuốt mặt nể mũi, cô ấy như này chẳng khác nào không xem Nam gia ta ra gì, khinh thường mẹ và chả cần phải biết ba là ai."
Lúc này thì Từ Giao Giao đã chột dạ tới mức mặt mày tái mét rồi, muốn mở miệng lên tiếng trước nhưng không thể nhanh bằng Vân Hạ. Tuy cô nói nhanh, nhưng đầy đủ súc tích, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Nam lão gia hiểu rõ vấn đề.
Phen này nếu ông còn muốn bao che cho con dâu út, thì chẳng khác gì đang tự chà đạp thể diện của chính mình.
Bấy giờ, cặp mắt sắc lạnh của ông đã giương tới vị trí Nam Sơn Nhật, giúp hắn lập tức nhận ra vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn bước tới chỗ Từ Giao Giao với gương mặt lạnh lùng, chán ghét và rồi thẳng tay tát mạnh một phát vào mặt cô ta.
"Chát..."
Trước đó đã bị La Vân Hạ dạy dỗ, giờ tới lượt Nam Sơn Nhật, hai bạt tay in lên gò má khiến nước mắt cô gái lưng tròng.
"Ngoài việc gây ra phiền phức cho tôi, thì cô còn biết làm gì khác không hả? Còn không mau đi qua xin lỗi Đại phu nhân?" Hắn lại quát tháo ẩm lên.
Đứng ngay tại đây, Từ Giao Giao chợt cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Yêu hẳn từ những năm còn du học ở nước ngoài cho tới khi quay trở về và phát hiện mình vậy mà lại trở thành kẻ thứ ba từ lúc nào không hay. Nhưng vì yêu hắn, cô chấp nhận bất chấp mọi thứ, kể cả làm ra chuyện độc ác và từ mặt gia đình. Cuối cùng cô đang nhận được cái gì chứ?
Không một ai bảo vệ, che chở cho cô... Không ai thương kể cả khi cô đang mang thai. Ngậm đắng nuốt cay bước tới chỗ Đại phu nhân đang đứng, Từ Giao Giao miễn cưỡng cúi đầu:
"Xin lỗi Đại phu nhân."
"Được rồi, xong việc thì ai về phòng nấy đi."
"Khoan đã."
Âm giọng cứng rắn của Vân Hạ, khiến Nam Thiệu Dương liền chau mày, riêng Hồ Điệp Loan còn khó chịu ra mặt.
"Giao Giao cũng cúi đầu xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?"
"Chỉ xin lỗi như vậy là xong sao Nhị phu nhân?Nếu vậy thì lần trước chồng con bị đối xử quá khắc khe rồi, rõ ràng chú ba sai trước mới dẫn đến hậu quả về sau, nhưng anh Thần lại bị phạt vì tội khiến gia đình mất hòà khí, trong khi lần này chú ba lại để vợ mình nhục mạ Đại phu nhân mà chỉ có hai từ xin lỗi thì làm sao công bằng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có câu: Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vớ mới về. Nếu hôm nay ba bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, thì chắc gì em dâu đã sợ?"
"La Vân Hà chị đừng có được nước lấn tới nha, tôi đang mang trong người giọt máu của Nam gia, chị còn muốn tôi phải làm gì nữa?" Từ Giao Giao lo sợ lên tiếng.
Lúc này, Vân Hạ vẫn điềm đạm đáp trả:
"Nam gia có quy tắc của Nam gia chứ. Kẻ sai thì ắt phải bị phạt, như vậy mới công tâm, mới không khiến gia đình xào xáo. Nhưng nếu em dâu đang mang thai không thể chịu phạt được, vậy cứ đề Nhị thiếu gia gánh thay vậy, dù gì hai người cũng là vợ chồng..."
"Chúng tôi chưa cưới, nên căn bản không phải là vợ chồng." Nam Sơn Nhật thẳng thừng bác bỏ suy nghĩ mà Vân Hạ mong muốn.
Giờ thì có nhiều người ngạc nhiên, nhưng sốc nhất chắc chỉ có mỗi mình Từ Giao Giao.
"Nam Sơn Nhật, ý anh là sao hả? Anh muốn vứt bỏ em hay muốn em tự chịu đựng hình phạt?" Giao Giao rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
"Cô có thể tự chọn một trong hai điều đó. Còn tôi, căn bản không muốn liên quan đến chuyện này." Hắn nhẫn tâm tuyên bố.
Cô ta lúc này có vẻ mặt đáng thương, khiến Đại phu nhân chợt mủi lòng. Bà định sẽ lên tiếng nói giúp, nhưng lại bị Nam Bách Thần ngăn cản.
"Cô ta đáng bị như vậy, mẹ không cần phải thấy xót."
Còn Vân Hạ sau khi nhìn qua tình hình, cô lại nhìn Nam Thiệu Dương, rồi mạnh dạn hỏi:
"Là đàn ông, vốn nên có trách nhiệm với những gì mình đã làm đúng không ba? Đặc biệt là chuyện con cái..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro