MỞ MÀN ĐẶC SẮC
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
Mon nay ai nลิ่น?"
Nghe Nam lão gia đanh giọng, Từ Giao Giao chợt thấy rén. Vì không biết có phải thức ăn có vẫn đề gì hay không, nhưng vừa rồi đã lỡ nhận là mình nấu, thì giờ phải nhận.
"Dạ con. Thức ăn có vấn đề gì hả ba?" Cô ta ngập ngừng hỏi.
"Vấn đề ở chỗ nó quá mặn, mặn đến nổi tê hết đầu lưỡi." Nam Thiệu Dương bực tức trả lời.
Ngay sau đó, vì tò mò mà ai cũng nếm thử món ăn ấy và y như rằng ai cũng nhăn mặt, nhè ra tức khắc vì mặn.
"Con nấu kiểu gì mà mặn đắng vậy Giao?" Hồ Điệp Loan câu mày hỏi.
"Dạ con... Chắc tại mang thai nên hay quên, rồi con lỡ cho nhiều muối nên món đó bị mặn. Thôi mình bỏ món này đi nha, con mời ba mẹ thử món khác."
Từ Giao Giao nói, rồi lại nhanh chóng lấy đũa gắp thức ăn riêng, gắp thêm một miếng thịt khác cho từng người. Và họ cũng ăn, nhưng lần này đã trực tiếp chọc giận Nam lão gia.
"Ngọt quá đi mất, món thì mặn đắng môi, món thì ngọt gắt cổ. Nấu nướng cái kiểu gì đây?" Nam Thiệu Dương cực kỳ tức giận, mắng xong liền lập tức bỏ đi.
"Rầm..." Kế tiếp là đến Nam Sơn Nhật đập bàn, không biết hắn điên tới mức nào mà lại ra tay tát thẳng vào mặt
Từ Giao Giao.
"Chát." Âm thanh rõ to vang lên khiến mọi người giật mình. Đến Vân Hạ cũng khá bất ngờ khi thấy Từ Giao Giao bị đánh.
"Đồ đàn bà vô dụng, không làm được việc gì thì mau cút ra khỏi đây đi." Hắn quát ầm lên, rồi cũng tức tối bỏ đi.
Phen này thì đến Hồ Điệp Loan cũng không muốn bênh vực và cô ta chính thức bị bỏ lại. Cảm giác xấu hổ nhanh chóng chiếm lấy, lạc lỏng, nhục nhã trước cả nhà La Vân Hạ, khiến Từ Giao Giao thẹn quá hóa giận.
"La Vân Hà, cô dám chơi tôi?"
Nối nghiệp thái độ hành hung của Nam Sơn Nhật, Từ Giao Giao muốn trút giận lên đầu Vân Hạ, nhưng làm sao ra tay thành công khi có Nam Bách Thần ngồi đó.
"Cô Từ, tôi chứ không phải chú ba không biết bảo vệ người phụ nữ của mình, nên đừng có khua tay múa chân với người của tôi."
Thấy Nam Bách Thần đứng ra bảo vệ La Vân Hạ, mà Từ Giao Giao tức tới nổi muốn nổ tung lồng ngực. Tại sao những gì tốt đẹp đều đến với cô ấy, còn cô thì dù có giành được người đàn ông mình yêu rồi mà mãi vẫn chưa thấy hạnh phúc?
Bấy giờ, chỉ có Vân Hạ là đắc ý nhất. Cô ung dung đứng dậy, dùng ánh mắt đong đầy lửa hận nhìn đối phương, rồi thong thả áp sát vào tai Từ Giao Giao mà điểm đạm cất tiếng:
"Đây chỉ mới là phần mở màn thôi. Ngày nào cô còn muốn tính kế tôi, thì ngày đó cô còn khổ dài dài."
Nói xong, Vân Hạ lại diễn tiếp một tuồng ngây thơ cho mẹ chồng cô xem.
"Em dâu, cả bàn ăn này đều do em tự nhận mình đích thân nấu, thế sao tới lúc đụng chuyện lại đổ thừa chị?"
"La Vân Hà, cô... Đồ trơ trẽn."
"Giao Giao, ở đây con là người nhỏ nhất nhà. Thế nên phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, biết kính trên nhường dưới mới hợp với quy củ. Hơn nữa, Vân Hà dù gì cũng là chị dâu của con, sau này nói chuyện phải tử tế vào."
Từ Giao Giao bị giáo huấn bởi Đại phu nhân nên liền quay ngoắt qua trừng mắt, thậm chí còn vênh váo trả lời:
"Phu nhân chỉ có tư cách dạy dỗ con dâu của mình thôi, đừng đứng đây tỏ vẻ quyền lực với tôi, vì tôi biết ở đây tiếng nói của bà căn bản không có giá trị."
"Chát..."
Lời vừa dứt, bạt tay cũng vừa lúc giáng thẳng vào mặt Từ Giao Giao, khiến cô ta sốc tới mức chỉ biết đứng đó trừng mắt nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay với mình.
"Cô dám đánh tôi?"
Quá tức giận, cô ta tính giơ tay đánh trả nhưng lần này vẫn như lần trước, đều bị Nam Bách Thần ngăn cản.
"Đánh là đúng, vì nhỏ mà mất dạy, dám nói chuyện xấc xược với mẹ chồng tôi thì càng cần được dạy dỗ. Đi, theo tôi đến gặp ba."
Vừa nói, La Vân Hạ vừa nắm tay kéo Từ Giao Giao đi xồng xộc đi tìm Nam lão gia.
"Cô điên à, mua buông tay tôi ra. Tôi mà động thai là cô chết chắc đó, La Vân Hà."
Từ Giao Giao cứ tha hồ la oai oái. Bởi vì, dù có la tới mức nào cũng không thể thoát khỏi Vân Hạ. Chỉ có mẹ chồng cô là lo lắng nhìn theo.
"Tiểu Thần, sao con không cản tiểu Hà lại? Mẹ sợ tới tai ba con, thì mọi chuyện sẽ khó mà dàn xếp êm đẹp được."
"Mẹ yên tâm, cô ấy là đang muốn đòi lại công bằng cho mẹ con chúng ta thôi." Nam Bách Thần bình thản trấn an bà.
"Mẹ biết, nhưng mẹ sợ con bé không cãi lại mấy người bọn họ... Ba con cũng thiên vị con út hơn con trưởng, thì nói chi tới con dâu."
"Mẹ đừng lo, còn có con mà. Sẽ không ai làm vợ con tổn thương được đâu.
Đi, chúng ta đi xem con dâu mẹ đại náo Nam gia."
Nghe Nam lão gia đanh giọng, Từ Giao Giao chợt thấy rén. Vì không biết có phải thức ăn có vẫn đề gì hay không, nhưng vừa rồi đã lỡ nhận là mình nấu, thì giờ phải nhận.
"Dạ con. Thức ăn có vấn đề gì hả ba?" Cô ta ngập ngừng hỏi.
"Vấn đề ở chỗ nó quá mặn, mặn đến nổi tê hết đầu lưỡi." Nam Thiệu Dương bực tức trả lời.
Ngay sau đó, vì tò mò mà ai cũng nếm thử món ăn ấy và y như rằng ai cũng nhăn mặt, nhè ra tức khắc vì mặn.
"Con nấu kiểu gì mà mặn đắng vậy Giao?" Hồ Điệp Loan câu mày hỏi.
"Dạ con... Chắc tại mang thai nên hay quên, rồi con lỡ cho nhiều muối nên món đó bị mặn. Thôi mình bỏ món này đi nha, con mời ba mẹ thử món khác."
Từ Giao Giao nói, rồi lại nhanh chóng lấy đũa gắp thức ăn riêng, gắp thêm một miếng thịt khác cho từng người. Và họ cũng ăn, nhưng lần này đã trực tiếp chọc giận Nam lão gia.
"Ngọt quá đi mất, món thì mặn đắng môi, món thì ngọt gắt cổ. Nấu nướng cái kiểu gì đây?" Nam Thiệu Dương cực kỳ tức giận, mắng xong liền lập tức bỏ đi.
"Rầm..." Kế tiếp là đến Nam Sơn Nhật đập bàn, không biết hắn điên tới mức nào mà lại ra tay tát thẳng vào mặt
Từ Giao Giao.
"Chát." Âm thanh rõ to vang lên khiến mọi người giật mình. Đến Vân Hạ cũng khá bất ngờ khi thấy Từ Giao Giao bị đánh.
"Đồ đàn bà vô dụng, không làm được việc gì thì mau cút ra khỏi đây đi." Hắn quát ầm lên, rồi cũng tức tối bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phen này thì đến Hồ Điệp Loan cũng không muốn bênh vực và cô ta chính thức bị bỏ lại. Cảm giác xấu hổ nhanh chóng chiếm lấy, lạc lỏng, nhục nhã trước cả nhà La Vân Hạ, khiến Từ Giao Giao thẹn quá hóa giận.
"La Vân Hà, cô dám chơi tôi?"
Nối nghiệp thái độ hành hung của Nam Sơn Nhật, Từ Giao Giao muốn trút giận lên đầu Vân Hạ, nhưng làm sao ra tay thành công khi có Nam Bách Thần ngồi đó.
"Cô Từ, tôi chứ không phải chú ba không biết bảo vệ người phụ nữ của mình, nên đừng có khua tay múa chân với người của tôi."
Thấy Nam Bách Thần đứng ra bảo vệ La Vân Hạ, mà Từ Giao Giao tức tới nổi muốn nổ tung lồng ngực. Tại sao những gì tốt đẹp đều đến với cô ấy, còn cô thì dù có giành được người đàn ông mình yêu rồi mà mãi vẫn chưa thấy hạnh phúc?
Bấy giờ, chỉ có Vân Hạ là đắc ý nhất. Cô ung dung đứng dậy, dùng ánh mắt đong đầy lửa hận nhìn đối phương, rồi thong thả áp sát vào tai Từ Giao Giao mà điểm đạm cất tiếng:
"Đây chỉ mới là phần mở màn thôi. Ngày nào cô còn muốn tính kế tôi, thì ngày đó cô còn khổ dài dài."
Nói xong, Vân Hạ lại diễn tiếp một tuồng ngây thơ cho mẹ chồng cô xem.
"Em dâu, cả bàn ăn này đều do em tự nhận mình đích thân nấu, thế sao tới lúc đụng chuyện lại đổ thừa chị?"
"La Vân Hà, cô... Đồ trơ trẽn."
"Giao Giao, ở đây con là người nhỏ nhất nhà. Thế nên phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, biết kính trên nhường dưới mới hợp với quy củ. Hơn nữa, Vân Hà dù gì cũng là chị dâu của con, sau này nói chuyện phải tử tế vào."
Từ Giao Giao bị giáo huấn bởi Đại phu nhân nên liền quay ngoắt qua trừng mắt, thậm chí còn vênh váo trả lời:
"Phu nhân chỉ có tư cách dạy dỗ con dâu của mình thôi, đừng đứng đây tỏ vẻ quyền lực với tôi, vì tôi biết ở đây tiếng nói của bà căn bản không có giá trị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chát..."
Lời vừa dứt, bạt tay cũng vừa lúc giáng thẳng vào mặt Từ Giao Giao, khiến cô ta sốc tới mức chỉ biết đứng đó trừng mắt nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay với mình.
"Cô dám đánh tôi?"
Quá tức giận, cô ta tính giơ tay đánh trả nhưng lần này vẫn như lần trước, đều bị Nam Bách Thần ngăn cản.
"Đánh là đúng, vì nhỏ mà mất dạy, dám nói chuyện xấc xược với mẹ chồng tôi thì càng cần được dạy dỗ. Đi, theo tôi đến gặp ba."
Vừa nói, La Vân Hạ vừa nắm tay kéo Từ Giao Giao đi xồng xộc đi tìm Nam lão gia.
"Cô điên à, mua buông tay tôi ra. Tôi mà động thai là cô chết chắc đó, La Vân Hà."
Từ Giao Giao cứ tha hồ la oai oái. Bởi vì, dù có la tới mức nào cũng không thể thoát khỏi Vân Hạ. Chỉ có mẹ chồng cô là lo lắng nhìn theo.
"Tiểu Thần, sao con không cản tiểu Hà lại? Mẹ sợ tới tai ba con, thì mọi chuyện sẽ khó mà dàn xếp êm đẹp được."
"Mẹ yên tâm, cô ấy là đang muốn đòi lại công bằng cho mẹ con chúng ta thôi." Nam Bách Thần bình thản trấn an bà.
"Mẹ biết, nhưng mẹ sợ con bé không cãi lại mấy người bọn họ... Ba con cũng thiên vị con út hơn con trưởng, thì nói chi tới con dâu."
"Mẹ đừng lo, còn có con mà. Sẽ không ai làm vợ con tổn thương được đâu.
Đi, chúng ta đi xem con dâu mẹ đại náo Nam gia."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro