ĐỂ ANH LO
Đường Nguyệt Y
2024-07-10 11:49:23
"Cảm ơn em đã chuẩn bị cho anh."
Không nghĩ rằng sẽ gặp được tên em chồng này ở đây vào giờ này, điều đó khiến La Vân Hạ chợt thấy thú vị.
Nhanh chóng giành lại tô mì trước, rồi cô mới nói:
"Mì này là dành cho anh Bách Thần, chứ không phải nấu cho chú ba đâu nha. Nếu chú muốn ăn, thì tự đi mà nấu."
Nghe nhắc tới Nam Bách Thần là da mặt Nam Sơn Nhật đã nóng ran, chứ nói gì đến việc biết Vân Hạ đang chăm sóc cho anh từng miếng ăn giấc ngủ.
Xoảng...
Hắn cáu kỉnh hất văng tô mì, tạo ra âm thanh chói tai giữa đêm, đến Vân Hạ cũng bị dọa cho giật mình.
"Nam Sơn Nhật, chú làm cái gì vậy? Anh chú còn đang đợi tôi mang mì lên đó."
"Hưh... La Vân Hà, tôi hỏi em. Có phải em kết hôn với Nam Bách Thần là vì muốn chọc tức tôi đúng không? Em biết tôi cùng lúc qua lại với nhiều người phụ nữ khác, nên ôm hận, muốn trả đũa tôi?"
Vừa gằng giọng hỏi, hắn vừa từng bước tiến tới dồn ép Vân Hạ đến thành bếp. Vấn đề hắn đang nghĩ gì và chuyện gì có thể xảy ra, cô đều biết, nhưng vẫn không hề tìm cách chạy trốn, thậm chí còn kiêu ngạo trả lời:
"Chú ba, chú tự đề cao bản thân quá rồi. Tôi kết hôn với Bách Thần là vì tình yêu, chúng tôi đã có một khoảng thời gian dài ở bên nhau, cùng nhau gắn kết và tạo ra tình cảm rồi mới đi đến hôn nhân, chứ không vì bất cứ ai cả. Cho tới hiện tại, tôi đã xem chú là em chồng của mình rồi và tôi mong chú cũng tôn trọng tôi như cái cách tôi đang tôn trọng chú."
"Xem như em chồng? Haha.. Đúng là quá sức nực cười. Nếu cô đã thích trở thành Đại thiếu phu nhân của Nam gia đến vậy, thôi thì cùng lúc chiều chuộng cả anh lẫn em luôn để được tôi tôn trọng. Hoặc đã không là của tôi, thì đừng hòng thuộc về thằng khác."
Vừa nói dứt câu, hắn liền lao tới giở trò đê tiện với Vân Hạ, mặc cho cô ra sức chống cự.
"Chú ba, dừng lại đi. Đừng làm vậy mà..."
"Bách Thần, cứu em với... Có ai không, cứu tôi..." La Vân Hạ vừa phản kháng kịch liệt, vừa cố tình gào thét kêu cứu để mọi người trong nhà có thể đến chứng kiến cái cảnh tượng mà cô muốn họ nhìn thấy.
Nhưng chắc tại đêm đã khuya, tất cả ai cũng đang ngủ say nên chẳng một ai nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của cô, chỉ riêng duy nhất một người...
Nam Bách Thần vốn đang đi tìm Vân Hạ, thì nghe được tiếng cô cầu cứu nên lập tức chạy nhanh vào bếp. Cuối cùng, người đàn ông cũng đã thấy Nam Sơn Nhật đang cố tình sàm sỡ người phụ nữ của mình. Rất nhanh chóng, cơn nóng giận đã bùng nổ một cách khó hiểu, anh lao tới chỗ hắn ta và trực tiếp túm tóc kéo ra một cách mạnh bạo.
Sau cú lôi đầu chấn động, kế tiếp là những cú đấm như sét giáng vào mặt Nam Sơn Nhật, khiến hắn hộc máu, mặt mày nhanh chóng bầm dập.
Khi thấy Nam Bách Thần có vẻ quá kích động, Vân Hạ lại sợ anh lỡ tay đánh chết người, nên vừa chỉnh lại áo quần ngay ngắn đã vội đi đến ôm lấy thân hình lịch lãm của người đàn ông ấy để can ngăn.
"Bách Thần, đừng đánh nữa. Xảy ra án mạng bây giờ, anh ơi..."
Nhờ có Vân Hạ ôm anh lại, chứ nếu không chỉ sợ Nam Sơn Nhật sẽ thật sự bỏ mạng, bởi vì lúc Nam Bách Thần dừng tay, thì gương mặt của hắn đã "bầm dập" hết rồi.
"Thằng súc sinh, Vân Hà là chị dâu của mày đấy, sao mày dám?"
"Nó là súc sinh, vậy ba của cậu là gì? Mắng người có cần mắng luôn cả dòng họ thế không hả Đại thiếu gia?"
Từ đằng xa đã vang vọng chất giọng đay nghiến, khó nghe của Hồ Điệp Loan- Nhị phu nhân của Nam gia, đi cùng bà ta còn có Nam Thiệu Dương. Hai người họ, bà thì vội vàng chạy đến chỗ Nam Sơn Nhật với vẻ mặt lo lắng, ông thì đứng đó đanh mặt nhìn chằm chằm vào Nam Bách Thần với ánh mắt đong đầy tức giận.
Cục diện trước mắt vô cùng căng thẳng, đến người đã chuẩn bị tâm lý từ trước như Vân Hạ mà còn đang cảm thấy ngột ngạt, áp lực ngang. Cô cứ đứng đó, dè dặt ôm lấy cánh tay của Nam Bách Thần, bẽn lẽn nép vào tấm thân to lớn của anh. Như này, có khác gì đang cần anh bảo vệ.
Mà Vân Hạ cứ cương nhu tùy lúc, đúng chỗ, đúng người thế này thì làm sao Nam Bách Thần cứng lòng cho được.
"Bách Thần, ba anh tức giận rồi." Cô khẽ nói.
"Lát nữa chỉ cần nói đúng sự thật, những chuyện khác để anh lo."
Không nghĩ rằng sẽ gặp được tên em chồng này ở đây vào giờ này, điều đó khiến La Vân Hạ chợt thấy thú vị.
Nhanh chóng giành lại tô mì trước, rồi cô mới nói:
"Mì này là dành cho anh Bách Thần, chứ không phải nấu cho chú ba đâu nha. Nếu chú muốn ăn, thì tự đi mà nấu."
Nghe nhắc tới Nam Bách Thần là da mặt Nam Sơn Nhật đã nóng ran, chứ nói gì đến việc biết Vân Hạ đang chăm sóc cho anh từng miếng ăn giấc ngủ.
Xoảng...
Hắn cáu kỉnh hất văng tô mì, tạo ra âm thanh chói tai giữa đêm, đến Vân Hạ cũng bị dọa cho giật mình.
"Nam Sơn Nhật, chú làm cái gì vậy? Anh chú còn đang đợi tôi mang mì lên đó."
"Hưh... La Vân Hà, tôi hỏi em. Có phải em kết hôn với Nam Bách Thần là vì muốn chọc tức tôi đúng không? Em biết tôi cùng lúc qua lại với nhiều người phụ nữ khác, nên ôm hận, muốn trả đũa tôi?"
Vừa gằng giọng hỏi, hắn vừa từng bước tiến tới dồn ép Vân Hạ đến thành bếp. Vấn đề hắn đang nghĩ gì và chuyện gì có thể xảy ra, cô đều biết, nhưng vẫn không hề tìm cách chạy trốn, thậm chí còn kiêu ngạo trả lời:
"Chú ba, chú tự đề cao bản thân quá rồi. Tôi kết hôn với Bách Thần là vì tình yêu, chúng tôi đã có một khoảng thời gian dài ở bên nhau, cùng nhau gắn kết và tạo ra tình cảm rồi mới đi đến hôn nhân, chứ không vì bất cứ ai cả. Cho tới hiện tại, tôi đã xem chú là em chồng của mình rồi và tôi mong chú cũng tôn trọng tôi như cái cách tôi đang tôn trọng chú."
"Xem như em chồng? Haha.. Đúng là quá sức nực cười. Nếu cô đã thích trở thành Đại thiếu phu nhân của Nam gia đến vậy, thôi thì cùng lúc chiều chuộng cả anh lẫn em luôn để được tôi tôn trọng. Hoặc đã không là của tôi, thì đừng hòng thuộc về thằng khác."
Vừa nói dứt câu, hắn liền lao tới giở trò đê tiện với Vân Hạ, mặc cho cô ra sức chống cự.
"Chú ba, dừng lại đi. Đừng làm vậy mà..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bách Thần, cứu em với... Có ai không, cứu tôi..." La Vân Hạ vừa phản kháng kịch liệt, vừa cố tình gào thét kêu cứu để mọi người trong nhà có thể đến chứng kiến cái cảnh tượng mà cô muốn họ nhìn thấy.
Nhưng chắc tại đêm đã khuya, tất cả ai cũng đang ngủ say nên chẳng một ai nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của cô, chỉ riêng duy nhất một người...
Nam Bách Thần vốn đang đi tìm Vân Hạ, thì nghe được tiếng cô cầu cứu nên lập tức chạy nhanh vào bếp. Cuối cùng, người đàn ông cũng đã thấy Nam Sơn Nhật đang cố tình sàm sỡ người phụ nữ của mình. Rất nhanh chóng, cơn nóng giận đã bùng nổ một cách khó hiểu, anh lao tới chỗ hắn ta và trực tiếp túm tóc kéo ra một cách mạnh bạo.
Sau cú lôi đầu chấn động, kế tiếp là những cú đấm như sét giáng vào mặt Nam Sơn Nhật, khiến hắn hộc máu, mặt mày nhanh chóng bầm dập.
Khi thấy Nam Bách Thần có vẻ quá kích động, Vân Hạ lại sợ anh lỡ tay đánh chết người, nên vừa chỉnh lại áo quần ngay ngắn đã vội đi đến ôm lấy thân hình lịch lãm của người đàn ông ấy để can ngăn.
"Bách Thần, đừng đánh nữa. Xảy ra án mạng bây giờ, anh ơi..."
Nhờ có Vân Hạ ôm anh lại, chứ nếu không chỉ sợ Nam Sơn Nhật sẽ thật sự bỏ mạng, bởi vì lúc Nam Bách Thần dừng tay, thì gương mặt của hắn đã "bầm dập" hết rồi.
"Thằng súc sinh, Vân Hà là chị dâu của mày đấy, sao mày dám?"
"Nó là súc sinh, vậy ba của cậu là gì? Mắng người có cần mắng luôn cả dòng họ thế không hả Đại thiếu gia?"
Từ đằng xa đã vang vọng chất giọng đay nghiến, khó nghe của Hồ Điệp Loan- Nhị phu nhân của Nam gia, đi cùng bà ta còn có Nam Thiệu Dương. Hai người họ, bà thì vội vàng chạy đến chỗ Nam Sơn Nhật với vẻ mặt lo lắng, ông thì đứng đó đanh mặt nhìn chằm chằm vào Nam Bách Thần với ánh mắt đong đầy tức giận.
Cục diện trước mắt vô cùng căng thẳng, đến người đã chuẩn bị tâm lý từ trước như Vân Hạ mà còn đang cảm thấy ngột ngạt, áp lực ngang. Cô cứ đứng đó, dè dặt ôm lấy cánh tay của Nam Bách Thần, bẽn lẽn nép vào tấm thân to lớn của anh. Như này, có khác gì đang cần anh bảo vệ.
Mà Vân Hạ cứ cương nhu tùy lúc, đúng chỗ, đúng người thế này thì làm sao Nam Bách Thần cứng lòng cho được.
"Bách Thần, ba anh tức giận rồi." Cô khẽ nói.
"Lát nữa chỉ cần nói đúng sự thật, những chuyện khác để anh lo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro