Đổi Hồn Tráo Phận

Chương 15 - HÔN NHÂN GIAO DỊCH

Đường Nguyệt Y

2024-07-03 01:27:10

"Tiểu Hạ, con đã suy nghĩ kỹ càng, thấu đáo chưa mà quyết định kết hôn với người đàn ông đó rồi? Nếu hối hận, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đó con."

Trước thềm cử hành hôn lễ tại trung tâm tổ chức sự kiện lớn nhất thành phố, La phu nhân đã có đôi lời cân nhắc dành cho cô con gái đáng thương của mình. Nhìn thấy bà lo lắng, quan tâm yêu thương nhiều như vậy, thế cũng đủ khiến Vân Hạ cảm thấy những gì mình đang làm ra đều xứng đáng.

Đặt tay lên bàn tay của mẹ, cô mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:

"Mẹ đừng lo! Ở Nam gia, con sẽ sống thật tốt, khi nào nắm được thóp của đôi cẩu nam nữ đó thì con lại trở về nhà làm con gái cưng của ba mẹ."

"Mẹ chỉ sợ tới đó con không thể thoát khỏi Nam Bách Thần."

"Tại sao vậy mẹ?"

"Thì lâu ngày dài tháng phát sinh tình cảm, lúc đó chắc chỉ có trời mới tách nổi hai đứa ra."

"Làm gì có chuyện đó được. Cái đồ trâu điên đấy không thể nào là gu của con, hôn nhân này căn bản chỉ là một giao dịch thôi mẹ ạ!" La Vân Hạ trả lời chắc nịch.

"Đừng có nói trước, kẻo bước không qua. Ông bà xưa có câu, ghét của nào trời trao của nấy đấy con gái." La phu nhân dịu dàng xoa đầu cô.

"Thời xưa khác thời nay mà mẹ. Nói tóm lại là sẽ không bao giờ con rung động trước người đàn ông đó, mà nếu có yêu, con cũng khiến anh ta yêu con trước, mẹ khỏi lo con gái mẹ mất giá, nên mẹ cứ chờ xem."

"Ờ, thế thì mẹ sẽ kiên nhẫn chờ. Cơ mà nếu Nam Bách Thần là người đàn ông tốt, con có yêu đi chăng nữa cũng chẳng sao."

"Mẹ này..."

"Haha...hihi..."

Những tiếng cười đùa vui vẻ, rộn rã trước lúc La Vân Hạ lên xe hoa về nhà chồng là một kỷ niệm đẹp đáng nhớ. Sau đó, trang sách mới trên đường đời của cô cũng chính thức mở ra, về Nam gia làm Đại thiếu phu nhân, làm vợ của Nam Bách Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Và đêm nay, đêm tân hôn động phòng hoa chúc sau tiệc cưới đến gần hai giờ sáng. Nam Bách Thần trở về với chiếc cơ thể nồng nặc mùi rượu, ánh mắt thì mông lung chả buồn liếc nhìn đến cô vợ mới cưới đang ngồi làm việc trên giường ngủ.

"Cuối cùng cũng chịu lết xác về rồi à? Mau đi tắm đi, vào tới là hôi rượu nguyên cả phòng."

Màn cằn nhằn đầu tiên đã đến từ vị trí của La Vân Hạ, trong khi cô còn chưa buồn nhìn đến người đàn ông ấy.

Cơ mà Nam Bách Thần cũng đâu phải kiểu người dễ dãi, ai sai đâu làm đó, cô bảo đi tắm thì anh vẫn cởi cà vạt, giầy, cởi bỏ áo vest, mở thêm vài chiếc cúc áo trên ngực nhưng sau đó trèo lên giường chứ không phải là phòng tắm.

Giờ thì anh nằm ngay bên cạnh rồi, nên mùi rượu ngửi được còn chân thật hơn, khiến cô lập tức cau mày.

"Bảo anh đi tắm mà?"

"Tôi mệt rồi, sáng mai tắm sớm."

Anh mở miệng ra là hơi rượu trực tiếp xộc thẳng vào mũi Vân Hạ, thế cũng đủ biết anh đã uống nhiều đến mức nào. Nhưng dù anh có mệt, có say đi chăng nữa, thì cô vẫn không chút thương xót, vẫn thẳng chân đạp đối phương văng xuống khỏi giường.

Nam Bách Thần ngơ ngác ngóc đầu dậy, cứ như người từ trên mây rơi xuống nhìn cô, mà hỏi:

"Cô làm cái quái gì vậy?"

"Không tắm thì đừng có nằm trên giường." La Vân Hạ dứt khoát trả lời.

Nghe vậy, anh liền gật gù, miệng thì cười một cách bất mãn, rồi lồm cồm trèo lên giường tiếp tập hai.

"Giường là của bổn thiếu gia, cô không thích thì cứ việc qua sofa nằm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Này, tôi là vợ anh đấy." Vân Hạ lập tức bật chế độ comback.

"Nhìn lại mình xem đã ra dáng một người vợ chưa?" Nam Bách Thần mắt nhắm, chứ miệng vẫn đôi co.

"Thế cũng phải xem anh có coi tôi là vợ không chứ?"

Nói qua nói lại, cuối cùng người im lặng trước vẫn là Nam Bách Thần. Thấy anh êm đềm dường như đã ngủ, mà lúc này Vân Hạ lại thấy bụng cứ cồn cào vì đói, nên đã đóng laptop lại, rồi bèn quay qua lay lay tay anh.

"Bách Thần, tôi đói..."

"..."

"Nam Bách Thần, tôi muốn ăn khuya... Tôi cũng biết là ở đây có nhiều quy tắc, nên không dám tự ý bén mảng xuống bếp vào giờ này, thế nên anh có thể dậy để đi cùng tôi không?"

"..." Người đàn ông vẫn giữ trạng thái ngủ, mặc dù không ai biết anh có ngủ thật hay chưa.

Vân Hạ thì khác, cô đâu có đủ kiên nhẫn để chờ anh, nên quyết định tự mò xuống bếp một mình vì không thể nào mang bụng đói đi ngủ.

"Đúng là con trâu háo rượu, chả nhờ cậy được gì." Trước khi đi cô vẫn không quên lầu bầu.

Hơn hai giờ khuya, một mình cô lục đục trong bếp nấu mì, đang định nấu xong sẽ bê lên phòng ăn cho tiện, thì dáng vẻ chăm chú bên gian bếp của cô lại tình cờ để Nam Sơn Nhật vừa từ bên ngoài trở về nhìn thấy.

Hắn vốn luôn ấm ức chuyện bị cô "đá", càng bất mãn hơn khi cô giờ đã là vợ của Nam Bách Thần và hắn phải gọi một tiếng chị dâu, nên chỉ cần có cơ hội là hắn liền lập tức tiến tới.

Vân Hạ vừa bê tô mì lên, Nam Sơn Nhật đã vào tới, trực tiếp cướp ngay trên tay cô với vẻ mặt huênh hoang.

"Cảm ơn em đã chuẩn bị cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đổi Hồn Tráo Phận

Số ký tự: 0