A Hạ
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Xin lỗi, tiểu thư.” Thuộc hạ lập tức cúi người định nhặt đồ, Cố Hiểu Thần đã ngồi xổm xuống trước, nhẹ giọng nói, “Không phải lỗi của anh, là do tự tôi không cẩn thận.”
Châu Thành Trạch vừa cúi đầu, cũng nhìn thấy tấm vé kia. Nhìn lướt thời gian trên tấm vé và điểm đến của chuyến bay, New York – Mỹ? Lông mày anh cau lại, cái gì cũng không nói. Còn cô đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi cho vào ba lô, thậm chí còn ôm chặt tấm vé vào trong ngực.
“Em cũng về nghỉ ngơi đi.” Châu Thành Trạch nói.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Tôi muốn ở lại.”
“Trước tiên em quay về thay quần áo đi, sửa sang lại bản thân một chút. Nếu không, dì Phân tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng em như thế này, bà ấy sẽ bị doạ mất. Dì Phân nếu như tỉnh lại, anh sẽ lập tức gọi điện cho em.” Ánh mắt Châu Thành Trạch quét qua quần áo lộn xộn còn dính đầy máu của cô, cau mày nói, “Tiểu Triệu, cậu đưa Cố tiểu thư về đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Cố Hiểu Thần do dự một lúc, không cần phải nhìn lại chính mình, cũng có thể cảm giác được cô có bao nhiêu nhếch nhác, khổ sở vào lúc này. Cô quay đầu nhìn Lâm Phân, rồi mới rảo bước rời đi theo người thuộc hạ kia.
Ra khỏi bệnh viện, một luồng khí lạnh ập đến khiến cô tỉnh táo. Ngồi trên xe trở về căn hộ chung cư của mình, Cố Hiểu Thần dựa vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Lấy điện thoại di động ra nhìn, không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn nào. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ các phím số, nhưng là ấn theo thứ tự trong đầu của dãy số kia.
Đó là số của anh.
E rằng sau này sẽ không gọi được nữa.
Về đến căn hộ chung cư, Cố Hiểu Thần bất giác dừng lại và nhìn vào căn hộ của anh. Sớm biết anh không còn ở đó, nhưng cô vẫn bước đến gõ cửa. Thậm chí là sau khi chờ đợi, cô còn dùng chìa khoá mở cửa. Cửa mở ra, quả nhiên vẫn là một mảnh vắng lặng, anh không biết đã đi đâu rồi.
Sau khi tắm rửa xong ở căn hộ nhỏ tầng áp mái, Cố Hiểu Thần vội vã thay quần áo sạch.
Nhìn bốn xung quanh, túi hành lý đã thu dọn xong nằm trơ trọi ở một chỗ, cô lột tấm khăn trải đồ đạc trong nhà ra rồi mới đi vào bệnh viện.
Đi tới đi lui mất gần ba tiếng đồng hồ, Lâm Phân trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Bà im lặng ngủ, nhưng sắc mặt đã không còn nhợt nhạt như trước nữa. Cố Hiểu Thần ngồi lên ghế, nhẹ nhàng nắm tay bà. Một đêm không ngủ, lúc trước tinh thần căng thẳng thì lúc này đã dịu đi nên có có chút buồn ngủ.
Trong vô thức, cô nằm sấp ở mép giường, nằm gần Lâm Phân đang ngủ say.
Sau cơn mưa, ngày chủ nhật lại nắng, ánh nắng chan hoà.
Ngón tay của Lâm Phân đột nhiên động đậy, cái chạm nhẹ nhàng như vậy cũng đủ đánh thức Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, thấy mí mắt bà khẽ run, như thể sắp mở ra. Nhưng mà tại sao lại không có sức lực, không có cách nào mở ra được. Cô vui mừng đến mức đứng phắt dậy. Cúi xuống nhìn dung mạo của bà, cô cười trong nước mắt, nhẹ giọng nói, “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”
Cửa phòng bệnh bị người nhẹ nhàng mở ra mà không ai biết.
Châu Thành Trạch tay cầm cháo, anh đứng ở cửa, nghe thấy giọng nữ nhẹ bẫng của Cố Hiểu Thần, líu ríu nói, “Mẹ, con không đi Mỹ nữa……….”
***
Lâm Phân đã ngủ suốt hai ngày, thể chất mới được khôi phục nên chỉ tỉnh lại một lúc. Bà chỉ có thể ăn một chút đồ loãng, cơ thể vẫn còn rất yếu. Trong vụ tai nạn xe hơi đó, tổn thương đến phần đầu của bà nên đầu có lẽ sẽ rất đau. Phần lớn thời gian, bà ấy đều ngủ, nói chuyện cũng là một vấn đề.
Tại Công ty Ngân hàng thương mại, Cố Hiểu Thần đã xin nghỉ phép.
Một tuần tiếp theo, cô đều ở bên cạnh Lâm Phân, đút nước đút cháo cho bà. Mỗi ngày đều có món canh súp, cô thích nhìn Lâm Phân uống món canh súp do tự tay cô làm. Nhìn bà từng chút từng chút hồi phục, nụ cười trên khuôn mặt đã lâu không thấy giờ lại hiện lên. Sau vài ngày, bệnh tình của Lâm Phân dĩ nhiên là có chuyển biến tốt, thời gian tỉnh cũng càng lúc càng dài hơn, cũng có thể nói vài câu ngắn gọn.
Vào buổi chiều đầy nắng, Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như đến thăm.
Châu Nhã Như cầm một cái bình giữ nhiệt, dường như là đã chuẩn bị đồ gì đó. Cô mở nắp ra, mùi thơm thoang thoảng lan toả khắp phòng. Cô rót một bát canh nóng hổi, đưa đến cho Lâm Phân, cười nói, “Dì Phân, bác sĩ nói bây giờ dì vẫn chỉ có thể ăn chút đồ loãng, cho nên con đặc biệt chuẩn bị canh cho dì. Dì uống một chút thử xem.”
Vốn dĩ cô muốn tự mình làm, nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở một bên thì chuyển tay đưa cho cô ấy, “Hay là cô đút đi.”
Cố Hiểu Thần hai tay nhận lấy, một muỗng lại một muỗng đút cho Lâm Phân.
“Dì Phân, có ngon không?” Châu Nhã Như thận trọng hỏi, mặt đầy mong đợi.
Lâm Phân gật đầu, “Rất ngon.”
“Thật ạ?” Châu Nhã Như vô cùng vui vẻ, Châu Mặc Sinh trầm giọng nói, “Nha đầu này thấy Hiểu Thần nấu súp, mấy ngày nay cũng học hỏi. Tay nghề chắc chắn là không bằng Hiểu Thần, còn phải rèn luyện nhiều.”
“Cha!” Châu Nhã Như bĩu môi, Cố Hiểu Thần cười. Cô nhìn về phía Châu Nhã Như, Châu Nhã Như cũng đúng lúc nhìn về phía cô, hậm hực nói, “Cô không phải chỉ xin nghỉ một tuần thôi sao. Ngày mai cô phải đi làm rồi, cũng không có thời gian nấu. Việc nấu súp này, cứ giao cho tôi là được.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, Lâm Phân nắm lấy tay cô.
Những cơn gió nhẹ từ từ thôi qua, tháng năm rực rỡ này cũng dường như sắp kết thúc.
Bốn giờ chiều, Châu Nhã Như buộc cô rời khỏi phòng bệnh. Cố Hiểu Thần hiểu, cô ấy là muốn để mình về nhà nghỉ ngơi. Nhìn sức khoẻ Lâm Phân đã tốt, cô cất tiếng chào, rồi yên tâm rời khỏi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Hiểu Thần một mình đi bộ trên đường.
Quả thực có chút mệt mỏi, nhưng cô cũng không muốn về nhà.
Những ngày đầu mùa hè dài hơn nhiều so với mùa thu và mùa đông. Cho nên sáu giờ rồi mà trời vẫn sáng. Cố Hiểu Thần vô thức đi đến trước cửa kính của một cửa hàng, đó là một cửa hàng trang sức. Cô nhìn chiếc nhẫn bày ở bên trong, đột nhiên lại nhớ đến chiếc nhẫn bạc kia.
Cố ý đặt nó vào trong chậu cây, chiếc nhẫn đó lần nữa lại trở về trong tay cô.
Cố Hiểu Thần đưa tay ra, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ trên cửa kính.
Hai chữ, từng nét chữ với sự cẩn thận kỹ lưỡng.
Hai chữ đó ------------ A Hạ.
Châu Thành Trạch vừa cúi đầu, cũng nhìn thấy tấm vé kia. Nhìn lướt thời gian trên tấm vé và điểm đến của chuyến bay, New York – Mỹ? Lông mày anh cau lại, cái gì cũng không nói. Còn cô đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi cho vào ba lô, thậm chí còn ôm chặt tấm vé vào trong ngực.
“Em cũng về nghỉ ngơi đi.” Châu Thành Trạch nói.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Tôi muốn ở lại.”
“Trước tiên em quay về thay quần áo đi, sửa sang lại bản thân một chút. Nếu không, dì Phân tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng em như thế này, bà ấy sẽ bị doạ mất. Dì Phân nếu như tỉnh lại, anh sẽ lập tức gọi điện cho em.” Ánh mắt Châu Thành Trạch quét qua quần áo lộn xộn còn dính đầy máu của cô, cau mày nói, “Tiểu Triệu, cậu đưa Cố tiểu thư về đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Cố Hiểu Thần do dự một lúc, không cần phải nhìn lại chính mình, cũng có thể cảm giác được cô có bao nhiêu nhếch nhác, khổ sở vào lúc này. Cô quay đầu nhìn Lâm Phân, rồi mới rảo bước rời đi theo người thuộc hạ kia.
Ra khỏi bệnh viện, một luồng khí lạnh ập đến khiến cô tỉnh táo. Ngồi trên xe trở về căn hộ chung cư của mình, Cố Hiểu Thần dựa vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Lấy điện thoại di động ra nhìn, không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn nào. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ các phím số, nhưng là ấn theo thứ tự trong đầu của dãy số kia.
Đó là số của anh.
E rằng sau này sẽ không gọi được nữa.
Về đến căn hộ chung cư, Cố Hiểu Thần bất giác dừng lại và nhìn vào căn hộ của anh. Sớm biết anh không còn ở đó, nhưng cô vẫn bước đến gõ cửa. Thậm chí là sau khi chờ đợi, cô còn dùng chìa khoá mở cửa. Cửa mở ra, quả nhiên vẫn là một mảnh vắng lặng, anh không biết đã đi đâu rồi.
Sau khi tắm rửa xong ở căn hộ nhỏ tầng áp mái, Cố Hiểu Thần vội vã thay quần áo sạch.
Nhìn bốn xung quanh, túi hành lý đã thu dọn xong nằm trơ trọi ở một chỗ, cô lột tấm khăn trải đồ đạc trong nhà ra rồi mới đi vào bệnh viện.
Đi tới đi lui mất gần ba tiếng đồng hồ, Lâm Phân trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Bà im lặng ngủ, nhưng sắc mặt đã không còn nhợt nhạt như trước nữa. Cố Hiểu Thần ngồi lên ghế, nhẹ nhàng nắm tay bà. Một đêm không ngủ, lúc trước tinh thần căng thẳng thì lúc này đã dịu đi nên có có chút buồn ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong vô thức, cô nằm sấp ở mép giường, nằm gần Lâm Phân đang ngủ say.
Sau cơn mưa, ngày chủ nhật lại nắng, ánh nắng chan hoà.
Ngón tay của Lâm Phân đột nhiên động đậy, cái chạm nhẹ nhàng như vậy cũng đủ đánh thức Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, thấy mí mắt bà khẽ run, như thể sắp mở ra. Nhưng mà tại sao lại không có sức lực, không có cách nào mở ra được. Cô vui mừng đến mức đứng phắt dậy. Cúi xuống nhìn dung mạo của bà, cô cười trong nước mắt, nhẹ giọng nói, “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”
Cửa phòng bệnh bị người nhẹ nhàng mở ra mà không ai biết.
Châu Thành Trạch tay cầm cháo, anh đứng ở cửa, nghe thấy giọng nữ nhẹ bẫng của Cố Hiểu Thần, líu ríu nói, “Mẹ, con không đi Mỹ nữa……….”
***
Lâm Phân đã ngủ suốt hai ngày, thể chất mới được khôi phục nên chỉ tỉnh lại một lúc. Bà chỉ có thể ăn một chút đồ loãng, cơ thể vẫn còn rất yếu. Trong vụ tai nạn xe hơi đó, tổn thương đến phần đầu của bà nên đầu có lẽ sẽ rất đau. Phần lớn thời gian, bà ấy đều ngủ, nói chuyện cũng là một vấn đề.
Tại Công ty Ngân hàng thương mại, Cố Hiểu Thần đã xin nghỉ phép.
Một tuần tiếp theo, cô đều ở bên cạnh Lâm Phân, đút nước đút cháo cho bà. Mỗi ngày đều có món canh súp, cô thích nhìn Lâm Phân uống món canh súp do tự tay cô làm. Nhìn bà từng chút từng chút hồi phục, nụ cười trên khuôn mặt đã lâu không thấy giờ lại hiện lên. Sau vài ngày, bệnh tình của Lâm Phân dĩ nhiên là có chuyển biến tốt, thời gian tỉnh cũng càng lúc càng dài hơn, cũng có thể nói vài câu ngắn gọn.
Vào buổi chiều đầy nắng, Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như đến thăm.
Châu Nhã Như cầm một cái bình giữ nhiệt, dường như là đã chuẩn bị đồ gì đó. Cô mở nắp ra, mùi thơm thoang thoảng lan toả khắp phòng. Cô rót một bát canh nóng hổi, đưa đến cho Lâm Phân, cười nói, “Dì Phân, bác sĩ nói bây giờ dì vẫn chỉ có thể ăn chút đồ loãng, cho nên con đặc biệt chuẩn bị canh cho dì. Dì uống một chút thử xem.”
Vốn dĩ cô muốn tự mình làm, nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở một bên thì chuyển tay đưa cho cô ấy, “Hay là cô đút đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần hai tay nhận lấy, một muỗng lại một muỗng đút cho Lâm Phân.
“Dì Phân, có ngon không?” Châu Nhã Như thận trọng hỏi, mặt đầy mong đợi.
Lâm Phân gật đầu, “Rất ngon.”
“Thật ạ?” Châu Nhã Như vô cùng vui vẻ, Châu Mặc Sinh trầm giọng nói, “Nha đầu này thấy Hiểu Thần nấu súp, mấy ngày nay cũng học hỏi. Tay nghề chắc chắn là không bằng Hiểu Thần, còn phải rèn luyện nhiều.”
“Cha!” Châu Nhã Như bĩu môi, Cố Hiểu Thần cười. Cô nhìn về phía Châu Nhã Như, Châu Nhã Như cũng đúng lúc nhìn về phía cô, hậm hực nói, “Cô không phải chỉ xin nghỉ một tuần thôi sao. Ngày mai cô phải đi làm rồi, cũng không có thời gian nấu. Việc nấu súp này, cứ giao cho tôi là được.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, Lâm Phân nắm lấy tay cô.
Những cơn gió nhẹ từ từ thôi qua, tháng năm rực rỡ này cũng dường như sắp kết thúc.
Bốn giờ chiều, Châu Nhã Như buộc cô rời khỏi phòng bệnh. Cố Hiểu Thần hiểu, cô ấy là muốn để mình về nhà nghỉ ngơi. Nhìn sức khoẻ Lâm Phân đã tốt, cô cất tiếng chào, rồi yên tâm rời khỏi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Hiểu Thần một mình đi bộ trên đường.
Quả thực có chút mệt mỏi, nhưng cô cũng không muốn về nhà.
Những ngày đầu mùa hè dài hơn nhiều so với mùa thu và mùa đông. Cho nên sáu giờ rồi mà trời vẫn sáng. Cố Hiểu Thần vô thức đi đến trước cửa kính của một cửa hàng, đó là một cửa hàng trang sức. Cô nhìn chiếc nhẫn bày ở bên trong, đột nhiên lại nhớ đến chiếc nhẫn bạc kia.
Cố ý đặt nó vào trong chậu cây, chiếc nhẫn đó lần nữa lại trở về trong tay cô.
Cố Hiểu Thần đưa tay ra, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ trên cửa kính.
Hai chữ, từng nét chữ với sự cẩn thận kỹ lưỡng.
Hai chữ đó ------------ A Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro