Chung Quy Vẫn L...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sau khi làm thủ tục xong, Cố Hiểu Thần lại quay về trước phòng cấp cứu. Cô ngồi trên băng ghế, mím môi không nói gì. Sau khi khóc xong thì lại vô cùng tĩnh lặng. Còn Châu Thành Trạch đứng dựa tường ở một bên, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đèn phòng cấp cứu rồi lại liếc nhìn về phía cô.
Một lúc sau, Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến trong cơn mưa gió.
Châu Nhã Như đỡ Châu Mặc Sinh, sắc mặt hai người hoảng hốt, dĩ nhiên cũng bị hoảng sợ không ít.
“Thành Trạch, hiện tại thế nào rồi?” Châu Mặc Sinh nhìn phòng cấp cứu, rồi lại nhìn Châu Thành Trạch.
“Anh, dì Phân sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn? Bà ấy bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?” Châu Nhã Như gấp gáp hỏi, mày liễu cau chặt.
Châu Thành Trạch ngưng mắt nhìn hai người bọn họ, trầm giọng nói, “Chuyện ngoài ý muốn, dì Phân còn đang cấp cứu. Còn hiện tại như thế nào, tình hình cụ thể con cũng không quá rõ. Chúng ta đừng nôn nóng, con nghĩ dì Phân nhất định sẽ không sao đâu, trước tiên cứ ngồi xuống chờ đã.”
Nghe thấy anh nói như vậy, hai người quả nhiên im lặng.
“Cha, cha ngồi đi.” Châu Nhã Như đỡ Châu Mặc Sinh ngồi xuống, trong nháy mắt, ánh mắt chuyển về phía Cố Hiểu Thần đang lặng lẽ không một tiếng động ở dãy ghế khác. Thấy quần áo của cô bị nhăn nhúm, chắc chắn là bị ướt mưa rồi tự khô, với lại trên quần áo còn dính máu của người nào đó, vết máu khô đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
Châu Nhã Như hoài nghi đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Cố Hiểu Thần, cô làm sao vậy? Tối hôm qua, dì Phân còn làm sô cô la, còn nấu mấy món ăn vặt, tôi đoán là bà ấy đi tìm cô! Cô chẳng lẽ không biết hôm nay trời mưa rất to sao? Cô còn để dì Phân ra ngoài? Ra ngoài thì cũng thôi đi, tại sao không để tài xe đưa đi, thần thần bí bí như vậy để làm gì? Tôi nói cô, dì Phân nếu như có chuyện, tất cả đều là tại cô hết!”
“Nhã Như!” Châu Mặc Sinh quát to, ngăn cản cô tiếp tục ồn ào.
Châu Nhã Như im lặng, tức giận thu hồi tầm mắt rồi ngồi xuống bên cạnh Châu Mặc Sinh.
Châu Thành Trạch đột nhiên ngưng mắt, Cố Hiểu Thần vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Sắc trời dần dần tối xuống, cuộc phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Bỗng, đèn đỏ của phòng cấp cứu vụt tắt, cửa bị người bên trong mở ra. Dường như là đồng thời, mọi người đứng bật dậy, thấy giường bệnh được đẩy ra. Lâm Phân đeo mặt nạ dưỡng khí, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc. Mọi người vội vàng vây quanh bà, không ngừng gọi, giống như muốn gọi bà tỉnh lại.
“Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng! Mời người nhà đừng đi theo!” Y tá quát to.
Châu Thành Trạch nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra thì bước lớn về phía trước, bình tĩnh hỏi han, “Bác sĩ, tình trạng của bà ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trầm giọng nói, “Bệnh nhân hiện tại vẫn đang trong gia đoạn nguy hiểm, tình hình chưa ổn định lắm, lập tức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu có thể chịu được đến sáng mai, vậy thì không có vấn đề gì lớn nữa, chủ yếu là phải xem tối nay. Nhưng ý chí của bệnh nhân vẫn rất ngoan cường, mọi người nên tin tưởng vào bà ấy.”
Trong giai đoạn nguy hiểm………. cả người Cố Hiểu Thần liền cảm thấy bức bách.
***
Cả nhóm người chuyển vị trí và chờ đợi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Châu Nhã Như mua cà phê và một ít đồ ăn nhẹ, cô đưa ly cà phê cho Châu Mặc Sinh và Châu Thành Trạch, nhẹ giọng nói, “Cha, anh, hai người uống cà phê nóng, rồi ăn chút đồ đi.”
Hai người nhận lấy cà phê, Châu Thành Trạch đá mắt với Châu Nhã Như, ánh mắt chuyển về phía Cố Hiểu Thần đang ngồi cứng đờ.
Châu Nhã Như bĩu môi, có chút không tự nguyện, nhưng cũng vẫn cầm cà phê nóng và bánh mỳ ca cao đưa cho cô, khó chịu nói, “Cho cô!”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Tôi không muốn ăn.”
“Cô………” Châu Nhã Như lúc đầu còn khó chịu, thấy cô ta vô lễ như vậy, lại muốn phát hoả. Nhưng vừa nhìn xuống, lại thấy đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, vẻ mặt khó chịu như vậy, lông mi run lên, dưới mí mắt có một bóng đen sâu thẳm, cô ấy bàng hoàng bơ vơ như vậy, thậm chí là sợ ai đó sẽ rời đi.
Châu Nhã Như liền thu giọng, nhét ly cà phê và túi bánh mỳ vào trong tay cô, “Cầm lấy đi, tay tôi mỏi chết đi được!”
Cố Hiểu Thần sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ấy, không lưu loát thốt ra hai chữ, “Cảm ơn.”
Nhóm người tuỳ ý ăn chút đồ ăn, rồi lại tiếp tục chờ đợi. Bác sĩ nói, chỉ cần qua được đêm nay, đến ngày mai sẽ qua giai đoạn nguy hiểm. Lúc chờ đợi, thời gian dường như bị kéo dài vô tận. Châu Nhã Như tựa vào vai Châu Mặc Sinh ngủ, trên người cô khoác áo vest của Châu Thành Trạch.
Châu Mặc Sinh nhắm mắt, còn Châu Thành Trạch đi đến khu vực hút thuốc hút vài điếu rồi quay trở lại.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm Lâm Phân trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà ấy đang chống chọi lại số phận.
Thời gian một phút một giây chậm rãi trôi đi, không ngừng có bác sĩ y tá ra vào.
Bảy giờ sáng, bác sĩ phụ trách lần nữa đến kiểm tra tình hình.
Nhóm người đã đơn giản vệ sinh cá nhân xong, đứng đông đủ ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau cùng, hai tay nắm chặt thành quyền. Đến khi nghe thấy chất giọng trầm thấp của ông ta vang lên nói Lâm Phân đã bình an qua giai đoạn nguy hiểm, cô cảm thấy khí lực trên người giống như bị rút cạn, thậm chí không còn sức để thở nữa.
Bình minh rạng rỡ lại đến sau đêm đen, khi tia nắng ban mai đầu tiên toả sáng, cuộc sống cũng như có niềm vui của sự hồi sinh.
“Cha, Nhã Như, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Chỗ dì Phân, cứ để con chăm sóc.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, Châu Nhã Như nghe thấy vậy thì đỡ Châu Mặc Sinh xoay người rời đi.
Một người đàn ông mặc âu phục đi đến, nhìn thấy Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như thì lập tức dừng bước kính cẩn chào họ. Sau đó mới đi đến bên cạnh Châu Thành Trạch, cung kính nói, “Thiếu gia, mọi việc đã sắp xếp xong.”
Nhìn thấy Châu Thành Trạch gật đầu, cấp dưới lập tức hai tay đưa ba lô cho Cố Hiểu Thần, “Tiểu thư.”
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn, đồ vật trong tay đối phương chính là ba lô của cô. Cô do dự đưa tay ra nhận, tay vừa chạm vào ba lô, nhưng bởi vì không còn sức mà trượt tay, ba lô rơi trên mặt đất, đồ bên trong cũng rơi ra đất. Chìa khoá, ví tiền……….. còn có, còn có tấm vé máy bay kia.
Chuyến bay bảy giờ ba mươi lăm phút sáng chủ nhật, bay đến New York – Mỹ.
Bị nhỡ chuyến bay, bọn họ chung quy vẫn là đường thẳng song song.
Một lúc sau, Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến trong cơn mưa gió.
Châu Nhã Như đỡ Châu Mặc Sinh, sắc mặt hai người hoảng hốt, dĩ nhiên cũng bị hoảng sợ không ít.
“Thành Trạch, hiện tại thế nào rồi?” Châu Mặc Sinh nhìn phòng cấp cứu, rồi lại nhìn Châu Thành Trạch.
“Anh, dì Phân sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn? Bà ấy bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?” Châu Nhã Như gấp gáp hỏi, mày liễu cau chặt.
Châu Thành Trạch ngưng mắt nhìn hai người bọn họ, trầm giọng nói, “Chuyện ngoài ý muốn, dì Phân còn đang cấp cứu. Còn hiện tại như thế nào, tình hình cụ thể con cũng không quá rõ. Chúng ta đừng nôn nóng, con nghĩ dì Phân nhất định sẽ không sao đâu, trước tiên cứ ngồi xuống chờ đã.”
Nghe thấy anh nói như vậy, hai người quả nhiên im lặng.
“Cha, cha ngồi đi.” Châu Nhã Như đỡ Châu Mặc Sinh ngồi xuống, trong nháy mắt, ánh mắt chuyển về phía Cố Hiểu Thần đang lặng lẽ không một tiếng động ở dãy ghế khác. Thấy quần áo của cô bị nhăn nhúm, chắc chắn là bị ướt mưa rồi tự khô, với lại trên quần áo còn dính máu của người nào đó, vết máu khô đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
Châu Nhã Như hoài nghi đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Cố Hiểu Thần, cô làm sao vậy? Tối hôm qua, dì Phân còn làm sô cô la, còn nấu mấy món ăn vặt, tôi đoán là bà ấy đi tìm cô! Cô chẳng lẽ không biết hôm nay trời mưa rất to sao? Cô còn để dì Phân ra ngoài? Ra ngoài thì cũng thôi đi, tại sao không để tài xe đưa đi, thần thần bí bí như vậy để làm gì? Tôi nói cô, dì Phân nếu như có chuyện, tất cả đều là tại cô hết!”
“Nhã Như!” Châu Mặc Sinh quát to, ngăn cản cô tiếp tục ồn ào.
Châu Nhã Như im lặng, tức giận thu hồi tầm mắt rồi ngồi xuống bên cạnh Châu Mặc Sinh.
Châu Thành Trạch đột nhiên ngưng mắt, Cố Hiểu Thần vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Sắc trời dần dần tối xuống, cuộc phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng, đèn đỏ của phòng cấp cứu vụt tắt, cửa bị người bên trong mở ra. Dường như là đồng thời, mọi người đứng bật dậy, thấy giường bệnh được đẩy ra. Lâm Phân đeo mặt nạ dưỡng khí, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc. Mọi người vội vàng vây quanh bà, không ngừng gọi, giống như muốn gọi bà tỉnh lại.
“Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng! Mời người nhà đừng đi theo!” Y tá quát to.
Châu Thành Trạch nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra thì bước lớn về phía trước, bình tĩnh hỏi han, “Bác sĩ, tình trạng của bà ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trầm giọng nói, “Bệnh nhân hiện tại vẫn đang trong gia đoạn nguy hiểm, tình hình chưa ổn định lắm, lập tức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu có thể chịu được đến sáng mai, vậy thì không có vấn đề gì lớn nữa, chủ yếu là phải xem tối nay. Nhưng ý chí của bệnh nhân vẫn rất ngoan cường, mọi người nên tin tưởng vào bà ấy.”
Trong giai đoạn nguy hiểm………. cả người Cố Hiểu Thần liền cảm thấy bức bách.
***
Cả nhóm người chuyển vị trí và chờ đợi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Châu Nhã Như mua cà phê và một ít đồ ăn nhẹ, cô đưa ly cà phê cho Châu Mặc Sinh và Châu Thành Trạch, nhẹ giọng nói, “Cha, anh, hai người uống cà phê nóng, rồi ăn chút đồ đi.”
Hai người nhận lấy cà phê, Châu Thành Trạch đá mắt với Châu Nhã Như, ánh mắt chuyển về phía Cố Hiểu Thần đang ngồi cứng đờ.
Châu Nhã Như bĩu môi, có chút không tự nguyện, nhưng cũng vẫn cầm cà phê nóng và bánh mỳ ca cao đưa cho cô, khó chịu nói, “Cho cô!”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Tôi không muốn ăn.”
“Cô………” Châu Nhã Như lúc đầu còn khó chịu, thấy cô ta vô lễ như vậy, lại muốn phát hoả. Nhưng vừa nhìn xuống, lại thấy đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, vẻ mặt khó chịu như vậy, lông mi run lên, dưới mí mắt có một bóng đen sâu thẳm, cô ấy bàng hoàng bơ vơ như vậy, thậm chí là sợ ai đó sẽ rời đi.
Châu Nhã Như liền thu giọng, nhét ly cà phê và túi bánh mỳ vào trong tay cô, “Cầm lấy đi, tay tôi mỏi chết đi được!”
Cố Hiểu Thần sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ấy, không lưu loát thốt ra hai chữ, “Cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm người tuỳ ý ăn chút đồ ăn, rồi lại tiếp tục chờ đợi. Bác sĩ nói, chỉ cần qua được đêm nay, đến ngày mai sẽ qua giai đoạn nguy hiểm. Lúc chờ đợi, thời gian dường như bị kéo dài vô tận. Châu Nhã Như tựa vào vai Châu Mặc Sinh ngủ, trên người cô khoác áo vest của Châu Thành Trạch.
Châu Mặc Sinh nhắm mắt, còn Châu Thành Trạch đi đến khu vực hút thuốc hút vài điếu rồi quay trở lại.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm Lâm Phân trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà ấy đang chống chọi lại số phận.
Thời gian một phút một giây chậm rãi trôi đi, không ngừng có bác sĩ y tá ra vào.
Bảy giờ sáng, bác sĩ phụ trách lần nữa đến kiểm tra tình hình.
Nhóm người đã đơn giản vệ sinh cá nhân xong, đứng đông đủ ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau cùng, hai tay nắm chặt thành quyền. Đến khi nghe thấy chất giọng trầm thấp của ông ta vang lên nói Lâm Phân đã bình an qua giai đoạn nguy hiểm, cô cảm thấy khí lực trên người giống như bị rút cạn, thậm chí không còn sức để thở nữa.
Bình minh rạng rỡ lại đến sau đêm đen, khi tia nắng ban mai đầu tiên toả sáng, cuộc sống cũng như có niềm vui của sự hồi sinh.
“Cha, Nhã Như, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Chỗ dì Phân, cứ để con chăm sóc.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, Châu Nhã Như nghe thấy vậy thì đỡ Châu Mặc Sinh xoay người rời đi.
Một người đàn ông mặc âu phục đi đến, nhìn thấy Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như thì lập tức dừng bước kính cẩn chào họ. Sau đó mới đi đến bên cạnh Châu Thành Trạch, cung kính nói, “Thiếu gia, mọi việc đã sắp xếp xong.”
Nhìn thấy Châu Thành Trạch gật đầu, cấp dưới lập tức hai tay đưa ba lô cho Cố Hiểu Thần, “Tiểu thư.”
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn, đồ vật trong tay đối phương chính là ba lô của cô. Cô do dự đưa tay ra nhận, tay vừa chạm vào ba lô, nhưng bởi vì không còn sức mà trượt tay, ba lô rơi trên mặt đất, đồ bên trong cũng rơi ra đất. Chìa khoá, ví tiền……….. còn có, còn có tấm vé máy bay kia.
Chuyến bay bảy giờ ba mươi lăm phút sáng chủ nhật, bay đến New York – Mỹ.
Bị nhỡ chuyến bay, bọn họ chung quy vẫn là đường thẳng song song.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro