Ăn Mận Xanh
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Ăn bữa sáng xong, Lôi Thiệu Hằng dẫn bạn gái ra sân golf trước.
Ngũ Hạ Liên ôm Cố Hiểu Thần đi về phía phòng thay đồ, hai người đi nhanh thay quần áo. Sau một lúc, Ngũ Hạ Liên đã thay đồ xong ngồi trên ghế sofa ngoài gian phòng thay đồ đợi. Cửa của một gian phòng khác cũng được mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đáng yêu nhảy ra khiến anh choáng váng, cau mày.
Đó là một chiếc áo phông thể thao màu trắng với thiết kế cắt eo vừa vặn khiến cô trông thon thả hơn. Chỉ là chiếc áo phông quá ngắn nên khi cô giơ tay lên sẽ làm lộ vòng eo nhỏ nhắn của cô. Chiếc váy thể thao ngắn ngủn tràn đầy sức sống bất luận nhìn thế nào cũng không có cảm giác an toàn. Nếu như gió thổi đến, chỉ e là sẽ lộ hàng.
Mặc dù Cố Hiểu Thần bình thường không mặc thể loại quần áo thế này, nhưng so với lễ phục các kiểu, ngược lại còn thấy có chút thoải mái hơn. Cô cố tình buộc tóc đuôi ngựa để phối hợp với bộ trang phục này, nghĩ rằng có lẽ cũng không tệ.
“Em thay xong rồi.” Cô đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên nheo mắt nhìn cô, búng ngón tay, trầm giọng nói, “Chuẩn bị quần cho cô ấy.”
“Vâng, Liên thiếu gia.” Nhân viên phục vụ cung kính đáp lời, liền lấy ra một chiếc quần thể thao dài.
Cố Hiểu Thần có chút khó hiểu, lúc nãy cô nhìn mình trong gương thực sự cũng không tồi. Mím mím môi muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn là không nói gì. Cô quay đầu đi về lại phòng thay đồ, thay quần rồi đi ra ngoài.
“Vậy mới ngoan.” Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Hai người đi ra sảnh lớn, ngồi xe đi vào sân golf.
Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh biếc, thỉnh thoảng có làn mây trắng bay qua. Ngồi trong xe, Cố Hiểu Thần nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía trước đang đánh bóng, còn cô gái đi cùng đang ở bên cạnh anh ta.
“Liên, đến đánh một hiệp.” Lôi Thiệu Hằng nghiêng người nhìn về phía anh, một tay cầm gậy, tay kia đút túi quần, vô cùng tiêu sái.
Ngũ Hạ Liên đỡ cô xuống xe, nhận gậy đánh golf trong tay nhân viên phục vụ, trầm giọng nói, “Ngoan ngoãn xem anh đánh golf.”
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, dù sao thì cô cũng không biết đánh.
“Chỉ đánh golf thì chán lắm, chi bằng cá cược chút.” Đôi mắt đào hoa của Lôi Thiệu Hằng phóng điện, đá lông nheo.
“Cược thế nào?” Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt anh ta, trầm giọng nói.
Lôi Thiệu Hằng vòng tay ôm bạn gái, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, mỉm cười hỏi bạn gái, “Em nói xem cược thế nào?”
Trong tay bạn gái đi cùng còn đang cầm một túi mận xanh thơm ngon, suy nghĩ nói, “Nếu Liên thiếu gia thắng, vậy thì em đút anh ấy ăn mận xanh. Nếu anh thắng...........” Cô nói, nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mím môi cười, “Vậy mời Cố tiểu thư đút anh ăn mận xanh.”
“Rất thú vị.” Lôi Thiệu Hằng cong khóe mắt, hài lòng hôn lên mặt cô, khiến cô gái cười “haha”. Anh buông tay, vươn vai, “Vậy thì bắt đầu đi.”
Từ đầu đến cuối, Ngũ Hạ Liên chẳng nói lời nào.
Cố Hiểu Thần yên lặng đứng một bên, cau mày.
Không phải chứ, nếu anh thắng, thì cô phải đút anh ta ăn mận xanh sao?
“Em.............” Cố Hiểu Thần định mở miệng, Ngũ Hạ Liên nghiêng đầu nói, “Em đoán ai sẽ thắng?”
Cố Hiểu Thần chán nản, đôi mắt ngọt ngào nhìn anh, không nói gì.
Trận đấu bắt đầu, hai người đàn ông hiên ngang mạnh mẽ tiến hành đọ sức.
Cố Hiểu Thần và cô gái lặng lẽ đi theo, chỉ nhìn bọn họ “đến rồi đi”, Cố Hiểu Thần ngược lại có chút lo âu, lúc này cô không muốn thấy anh thắng, nhưng cũng không muốn thấy người kia thắng. Đây thật là trong lòng mâu thuẫn, đến cô cũng rất ngạc nhiên.
“Thiệu Hằng, anh đánh rất tốt.” Cô bạn gái kia nhanh chóng đưa nước, hoan hô.
Cố Hiểu Thần cầm chai nước suối đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, nhỏ giọng nói, “Muốn uống nước không?”
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, cầm chai nước uống. Lúc uống nước, anh nhìn vầng trán trơn bóng của cô đã rớm chút mồ hôi, ánh mặt trời bắt đầu nóng rát. Anh vẫn đang cầm nước, một tay khác lấy chiếc khăn tay của cô, không phải là lau mồ hôi cho mình mà là lau mồ hôi trên trán cô.
Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng.
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, chậm rãi nói, “Che dù.”
“Vâng.” Nhân viên nhanh chóng lấy ô, đứng che bên cạnh Cố Hiểu Thần. Ánh mặt trời bị che mất, trong phút chốc cảm thấy có chút thoải mái. Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn anh đánh bóng, trong tay vẫn luôn cầm chiếc khăn tay và chai nước suối.
Gần đến trưa, trận bóng gần như kết thúc, xe cũng đã chạy rất xa trong sân golf rồi.
“Thiệu Hằng, chỉ còn một quả, anh nhất định thắng, em biết anh giỏi nhất.” Cô gái cổ vũ khích lệ.
Cố Hiểu Thần không nói nhiều, chỉ im lặng.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác nhìn anh, bỗng tầm nhìn mơ hồ, không nhìn anh nữa, nhẹ nhàng thốt ra, “Anh.”
“Nhưng anh muốn em đút anh ăn mận xanh.” Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng vén tóc dính trên má của cô, âm trầm nói.
Ầm------------
Trời tháng sáu, sao đột nhiên lại nóng không tưởng tượng nổi.
Hai người lần lượt đánh bóng, Cố Hiểu Thần đứng phía sau, nhìn thấy bạn của anh ghi điểm. Cô bất giác siết chặt chiếc khăn trong tay, lại nhìn Ngũ Hạ Liên đánh bóng. Anh nhẹ tay đẩy bóng. Quả bóng kia vậy mà dừng lại ngay miệng lỗ không chịu lăn vào. Anh lại đánh thêm một gậy, lúc này mới ghi điểm.
Trọng tài đang tính điểm, báo cáo, “Lôi tiên sinh, bảy mươi hai quả. Ngũ tiên sinh, bảy mươi hai quả. Hòa!”
Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, âm trầm nói, “Em đoán sai rồi.”
“Đợi đã.” Cố Hiểu Thần nói, đi về phía cô gái kia. Cô lấy một quả mận xanh rồi quay trở lại, đưa đến bên miệng anh, “Ăn không?”
Ngũ Hạ Liên ăn quả mận xanh trong tay cô, bàn tay lớn giữ sau đầu cô, cúi đầu hôn cô, đưa quả mận xanh sang miệng cô.
Mặt cô đỏ bừng, anh híp mắt nói, “Đây mới là đút. Đồ ngốc.”
Lôi Thiệu Hằng triệt để phá hỏng bầu không khí, đột nhiên nói, “Cố tiểu thư, tôi mời cô ăn cơm.”
Không phải đã ăn rồi sao? Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn anh ta, Lôi Thiệu Hằng mỉm cười nói, “Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.”
Ngũ Hạ Liên cau mày, trừng mắt nhìn người đàn ông mặt dày này.
Ngũ Hạ Liên ôm Cố Hiểu Thần đi về phía phòng thay đồ, hai người đi nhanh thay quần áo. Sau một lúc, Ngũ Hạ Liên đã thay đồ xong ngồi trên ghế sofa ngoài gian phòng thay đồ đợi. Cửa của một gian phòng khác cũng được mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đáng yêu nhảy ra khiến anh choáng váng, cau mày.
Đó là một chiếc áo phông thể thao màu trắng với thiết kế cắt eo vừa vặn khiến cô trông thon thả hơn. Chỉ là chiếc áo phông quá ngắn nên khi cô giơ tay lên sẽ làm lộ vòng eo nhỏ nhắn của cô. Chiếc váy thể thao ngắn ngủn tràn đầy sức sống bất luận nhìn thế nào cũng không có cảm giác an toàn. Nếu như gió thổi đến, chỉ e là sẽ lộ hàng.
Mặc dù Cố Hiểu Thần bình thường không mặc thể loại quần áo thế này, nhưng so với lễ phục các kiểu, ngược lại còn thấy có chút thoải mái hơn. Cô cố tình buộc tóc đuôi ngựa để phối hợp với bộ trang phục này, nghĩ rằng có lẽ cũng không tệ.
“Em thay xong rồi.” Cô đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên nheo mắt nhìn cô, búng ngón tay, trầm giọng nói, “Chuẩn bị quần cho cô ấy.”
“Vâng, Liên thiếu gia.” Nhân viên phục vụ cung kính đáp lời, liền lấy ra một chiếc quần thể thao dài.
Cố Hiểu Thần có chút khó hiểu, lúc nãy cô nhìn mình trong gương thực sự cũng không tồi. Mím mím môi muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn là không nói gì. Cô quay đầu đi về lại phòng thay đồ, thay quần rồi đi ra ngoài.
“Vậy mới ngoan.” Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Hai người đi ra sảnh lớn, ngồi xe đi vào sân golf.
Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh biếc, thỉnh thoảng có làn mây trắng bay qua. Ngồi trong xe, Cố Hiểu Thần nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía trước đang đánh bóng, còn cô gái đi cùng đang ở bên cạnh anh ta.
“Liên, đến đánh một hiệp.” Lôi Thiệu Hằng nghiêng người nhìn về phía anh, một tay cầm gậy, tay kia đút túi quần, vô cùng tiêu sái.
Ngũ Hạ Liên đỡ cô xuống xe, nhận gậy đánh golf trong tay nhân viên phục vụ, trầm giọng nói, “Ngoan ngoãn xem anh đánh golf.”
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, dù sao thì cô cũng không biết đánh.
“Chỉ đánh golf thì chán lắm, chi bằng cá cược chút.” Đôi mắt đào hoa của Lôi Thiệu Hằng phóng điện, đá lông nheo.
“Cược thế nào?” Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt anh ta, trầm giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lôi Thiệu Hằng vòng tay ôm bạn gái, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, mỉm cười hỏi bạn gái, “Em nói xem cược thế nào?”
Trong tay bạn gái đi cùng còn đang cầm một túi mận xanh thơm ngon, suy nghĩ nói, “Nếu Liên thiếu gia thắng, vậy thì em đút anh ấy ăn mận xanh. Nếu anh thắng...........” Cô nói, nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mím môi cười, “Vậy mời Cố tiểu thư đút anh ăn mận xanh.”
“Rất thú vị.” Lôi Thiệu Hằng cong khóe mắt, hài lòng hôn lên mặt cô, khiến cô gái cười “haha”. Anh buông tay, vươn vai, “Vậy thì bắt đầu đi.”
Từ đầu đến cuối, Ngũ Hạ Liên chẳng nói lời nào.
Cố Hiểu Thần yên lặng đứng một bên, cau mày.
Không phải chứ, nếu anh thắng, thì cô phải đút anh ta ăn mận xanh sao?
“Em.............” Cố Hiểu Thần định mở miệng, Ngũ Hạ Liên nghiêng đầu nói, “Em đoán ai sẽ thắng?”
Cố Hiểu Thần chán nản, đôi mắt ngọt ngào nhìn anh, không nói gì.
Trận đấu bắt đầu, hai người đàn ông hiên ngang mạnh mẽ tiến hành đọ sức.
Cố Hiểu Thần và cô gái lặng lẽ đi theo, chỉ nhìn bọn họ “đến rồi đi”, Cố Hiểu Thần ngược lại có chút lo âu, lúc này cô không muốn thấy anh thắng, nhưng cũng không muốn thấy người kia thắng. Đây thật là trong lòng mâu thuẫn, đến cô cũng rất ngạc nhiên.
“Thiệu Hằng, anh đánh rất tốt.” Cô bạn gái kia nhanh chóng đưa nước, hoan hô.
Cố Hiểu Thần cầm chai nước suối đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, nhỏ giọng nói, “Muốn uống nước không?”
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, cầm chai nước uống. Lúc uống nước, anh nhìn vầng trán trơn bóng của cô đã rớm chút mồ hôi, ánh mặt trời bắt đầu nóng rát. Anh vẫn đang cầm nước, một tay khác lấy chiếc khăn tay của cô, không phải là lau mồ hôi cho mình mà là lau mồ hôi trên trán cô.
Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng.
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, chậm rãi nói, “Che dù.”
“Vâng.” Nhân viên nhanh chóng lấy ô, đứng che bên cạnh Cố Hiểu Thần. Ánh mặt trời bị che mất, trong phút chốc cảm thấy có chút thoải mái. Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn anh đánh bóng, trong tay vẫn luôn cầm chiếc khăn tay và chai nước suối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đến trưa, trận bóng gần như kết thúc, xe cũng đã chạy rất xa trong sân golf rồi.
“Thiệu Hằng, chỉ còn một quả, anh nhất định thắng, em biết anh giỏi nhất.” Cô gái cổ vũ khích lệ.
Cố Hiểu Thần không nói nhiều, chỉ im lặng.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác nhìn anh, bỗng tầm nhìn mơ hồ, không nhìn anh nữa, nhẹ nhàng thốt ra, “Anh.”
“Nhưng anh muốn em đút anh ăn mận xanh.” Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng vén tóc dính trên má của cô, âm trầm nói.
Ầm------------
Trời tháng sáu, sao đột nhiên lại nóng không tưởng tượng nổi.
Hai người lần lượt đánh bóng, Cố Hiểu Thần đứng phía sau, nhìn thấy bạn của anh ghi điểm. Cô bất giác siết chặt chiếc khăn trong tay, lại nhìn Ngũ Hạ Liên đánh bóng. Anh nhẹ tay đẩy bóng. Quả bóng kia vậy mà dừng lại ngay miệng lỗ không chịu lăn vào. Anh lại đánh thêm một gậy, lúc này mới ghi điểm.
Trọng tài đang tính điểm, báo cáo, “Lôi tiên sinh, bảy mươi hai quả. Ngũ tiên sinh, bảy mươi hai quả. Hòa!”
Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, âm trầm nói, “Em đoán sai rồi.”
“Đợi đã.” Cố Hiểu Thần nói, đi về phía cô gái kia. Cô lấy một quả mận xanh rồi quay trở lại, đưa đến bên miệng anh, “Ăn không?”
Ngũ Hạ Liên ăn quả mận xanh trong tay cô, bàn tay lớn giữ sau đầu cô, cúi đầu hôn cô, đưa quả mận xanh sang miệng cô.
Mặt cô đỏ bừng, anh híp mắt nói, “Đây mới là đút. Đồ ngốc.”
Lôi Thiệu Hằng triệt để phá hỏng bầu không khí, đột nhiên nói, “Cố tiểu thư, tôi mời cô ăn cơm.”
Không phải đã ăn rồi sao? Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn anh ta, Lôi Thiệu Hằng mỉm cười nói, “Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.”
Ngũ Hạ Liên cau mày, trừng mắt nhìn người đàn ông mặt dày này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro