Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Ngủ Trên Sàn

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

“Thời gian không sớm nữa.” Ngũ Hạ Liên thong thả nói, bỗng đứng dậy, động tác muốn rời đi.

Cố Hiểu Thần có chút gấp gáp, buột miệng nói, “Ngày mai thứ bảy, không phải đi làm, cho nên không ảnh hưởng gì. Chúng ta.............” Cô ngập ngừng, nhỏ giọng nói, “Chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa đi.”

Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn cô, sâu xa nói, “Rất khuya rồi, anh muốn ngủ.”

Lời đáp này sao lại có chút quen thuộc?

“Một mình em không ngủ được.” Cố Hiểu Thần sửng sốt một lúc, ôm chặt chậu cây trong ngực, ấp úng nói. Kỳ thực trong đầu cô toàn là bộ phim mới xem, cho dù là ở trong gian áp mái nhỏ xíu này, cô cũng đều cảm thấy rất sợ. Đợi đến khi anh đi, e rằng cô cũng không dám ngủ nữa, chỉ có thể một mình thức đến khi trời sáng.

Ngũ Hạ Liên không nói thêm gì nữa, Cố Hiểu Thần xấu hổ nói, “Anh ở lại có được không?”

Trời ạ, cô vừa nói cái gì vậy?

Đáy mắt xẹt qua một tia sâu xa, Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc hỏi, “Ngủ cùng em?”

Đầu Cố Hiểu Thần cúi càng lúc càng thấp, cắn môi nói, “Em ngủ sàn, anh ngủ giường.”

Lúc này, Cố Hiểu Thần ở trước mặt Ngũ Hạ Liên, cô ôm chậu cây, bởi vì căng thẳng và bất an, những ngón tay mảnh khảnh đều dùng sức. Cô không dám ngẩng đầu, cổ trắng nõn của cô hơi đỏ. Cô rất dễ đỏ mặt, bộ dáng nhút nhát này lại rất mê người, có tính sát thương cao.

Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô, mới phun ra mấy chữ, “Miễn cưỡng.”

Cục đá trong lòng Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng được đặt xuống, cô đặt lại chậu cây về lại bệ cửa sổ, rồi từ trong tủ lấy hai cái khăn sạch, lúc này mới đi đến trước mặt anh, “Vậy anh đi tắm trước. Em đi trải giường.”

Ngũ Hạ Liên nhận khăn, đi về phía phòng tắm.

Cửa kính đóng lại, tiếng nước chảy vang lên.

Đến khi Ngũ Hạ Liên tắm xong đi ra ngoài, trên sàn nhà chật hẹp đã trải xong chăn đệm ấm áp. Ga trải giường hoạ tiết ca rô màu hồng nhìn rất ấm áp. Cố Hiểu Thần đang cầm chăn, cô quay đầu, nhìn thấy anh để ngực trần, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, che đi những bộ phận quan trọng. Cơ thể cường tráng khỏe mạnh, vô cùng săn chắc, cô sững sờ, ánh mắt vội vàng chuyển đi chỗ khác.

“Anh.......... sao anh không mặc quần áo.” Cô hỏi.

“Không có áo ngủ.” Ngũ Hạ Liên đi thẳng đến sofa ngồi xuống, cầm ly cafe đã nguội mất một nửa uống một ngụm, anh hài lòng nhướng mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Hiểu Thần mím môi, không có lý do gì phản bác, đem chăn đặt xuống, sau đó đi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa. Cô ngồi trên sàn nhà, trong tay cầm chiếc khăn tắm sạch lau mái tóc dài của mình.

“Qua đây.” Anh đột nhiên trầm giọng lên tiếng.

Cố Hiểu Thần hoài nghi quay đầu, anh chỉ dùng ánh mắt kêu gọi mình. Cô đứng dậy, cầm khăn tắm đi đến trước mặt anh. Anh cầm tay cô, để cô ngồi bên cạnh mình. Lấy khăn trong tay cô, giúp cô lau mái tóc ướt. Điếu thuốc trong tay ngậm bên môi, mùi khói chậm rãi tản ra.

“Thần Thần.” Anh gọi tên cô.

“Em ngủ đây, ngủ ngon.” Tim Cố Hiểu Thần nhảy nhanh nửa nhịp, tóc còn ẩm, cô cũng không quan tâm nữa.

Ngũ Hạ Liên ôm ngang cô.

Cố Hiểu Thần liền giật mình, “A Hạ............”

Nhưng nụ hôn của anh tập kích mọi nơi. Nhu hòa, mềm mại, không ngừng tấn công cô. Một trận hoa mắt chóng mặt, khí lực dường như đã mất đi. Thân thể nhẹ như bay, cô đã hạ mình xuống giường. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, tay anh nhẹ nhàng chạm vào cô, giọng vô cùng khản, “Anh ngủ trên sàn.”

“Ngủ ngon.” Anh nói, hôn lên trán cô.

Cố Hiểu Thần mở lớn hai mắt, anh đã đi về phía chăn đệm trải tươm tất.

Nháy mắt, đèn tắt, trong căn hộ một mảng tối om.

Cố Hiểu Thần lờ mờ có thể nhìn thấy, anh vén chăn ra rồi nằm xuống. Trong bóng tối, bầu trời ngoài cửa sổ có chút sáng nhưng cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

“Reng reng reng--------”

Sáng sớm, Cố Hiểu Thần bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Mắt cô còn đang nhập nhèm, mơ hồ nghe thấy giọng nam trầm thấp của anh đang nói chuyện cùng ai đó. Đến khi không còn nghe thấy tiếng nữa, cô trở mình, mơ màng nhìn thấy anh đã mặc đồ xong, nhưng cô không có sức mở miệng nói, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Ngũ Hạ Liên đi về phía cô, mạnh mẽ ôm cô.

Cố Hiểu Thần trợn tròn hai mắt, nhưng mặt anh rất vô tội, nhíu mày, có lẽ cũng là do cuộc điện thoại lúc nãy làm phiền, “Có ngươi muốn mời em ăn cơm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai? Cố Hiểu Thần hoài nghi.

Gần như là lập tức thay đồ, tắm rửa, choáng váng đi xuống tầng dưới. Tận đến lúc vào trong xe, Cố Hiểu Thần vẫn chưa tỉnh táo. Ngũ Hạ Liên đạp ga chạy xe ra đường lớn. Còn cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, tiếp tục ngủ. Đến khi xe dừng lại, Cố Hiểu Thần mới mở mắt ra, phát hiện đã đến sân golf ở ngoại ô phía tây.

Cô lúc này mới hiểu, có lẽ người bạn muốn mời cơm của anh là vị kia?

Sảnh chính của sân golf không có nhà hàng, không gian tươi sáng trong lành.

Trên bàn ăn, người đàn ông anh tuấn phi phàm ngồi cạnh cô bạn gái.

Ngũ Hạ Liên nắm tay Cố Hiểu Thần đi về phía bọn họ. Anh kéo ghế, Cố Hiểu Thần ngồi xuống, còn anh quy củ ngồi bên cạnh cô, bắt đầu sắp xếp đồ ăn cho cô. Cố Hiểu Thần ngây ngốc ngồi đó không động đậy, trong đĩa trước mặt đã chất đống thức ăn.

“Em ăn không hết.” Cô nhỏ giọng nói.

Ngũ Hạ Liên liếc cô, trầm mặc nói, “Ăn nhiều chút.”

“Cố tiểu thư, tối qua ngủ có ngon không?” Mặt Lôi Thiệu Hằng tràn đầy ý tứ mỉm cười, giống như vô tình quan tâm hỏi nhưng càng giống như cố tình nhiều chuyện.

Cố Hiểu Thần “A” một tiếng, ánh mắt Lôi Thiệu Hằng liếc về phía Ngũ Hạ Liên hứng thú hỏi, “Liên, đi xem phim thế nào? Có hay không?”

“Em tự đi rót nước trái cây đi.” Ngũ Hạ Liên nói, Cố Hiểu Thần ngoan ngoãn đứng dậy.

“Dẫn Cố tiểu thư đi.” Lôi Thiệu Hằng cũng đồng thời mở miệng, bạn gái đi cùng anh ta cũng lập tức đứng dậy.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai ngươi đàn ông, Lôi Thiệu Hằng không chút kiêng dè, nhướng mày, thản nhiên nói, "Cậu còn chưa thay quần áo.”

Ngũ Hạ Liên im lặng không lên tiếng, cắt thịt xông khói.

“Phim kinh dị, xem ra kết quả cũng không tệ.” Đôi mắt đào hoa của Lôi Thiệu Hằng sáng rực, uống hớp rượu đỏ.

Cậu ta vậy mà thật sự nghe lời gợi ý của anh, đi xem phim kinh dị!

Ngũ Hạ Liên chỉ nâng ly rượu lên cùng anh chạm cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0