Cỏ Lớn Không Tệ
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Bộ phim dài một tiếng rưỡi, Cố Hiểu Thần nép mình trong vòng tay anh, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng cô đột nhiên vùi đầu vào ngực anh không dám ngẩng đầu lên. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve lưng cô như muốn an ủi.
Động tác nhẹ nhàng đó khiến trái tim căng thẳng của cô bình tĩnh trở lại.
Mùi nước hoa quyện lẫn mùi thuốc lá trên người anh. Sao mà đặc biệt, quen thuộc đến vậy khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Khoảnh khắc này, cô đắm chìm trong hơi thở của anh.
Cô chưa bao giờ có cảm giác yên tâm, nhưng ở trong ngực anh cô lại cảm nhận được.
Lại một cảnh kinh hoàng, Cố Hiểu Thần níu chặt áo anh, không nhịn được lại ngẩng đầu lên xem phim. Tay anh không hề buông lỏng, nhẹ nhàng ôm cô. Từ đầu đến cuối, anh không hề rời mắt, hờ hững nhìn màn hình. Nhưng nụ cười càng lúc càng cong ở khóe miệng, có chút âm thầm hạnh phúc.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét của các cô gái, âm thanh của bộ phim vô cùng chân thật.
Hiệu ứng kéo dài cho đến khi bộ phim kết thúc, phòng chiếu tối tăm đột nhiên sáng lên. Trong lúc nhất thời chói mắt, Cố Hiểu Thần không thể mở mắt lên được.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới cúi đầu, ở bên tai cô thì thầm, “Tan cuộc rồi.”
Cố Hiểu Thần “A” một tiếng, lúng túng đứng dậy. Nhớ đến vừa rồi vẫn luôn làm ổ trong ngực anh, một đám mây đỏ bay trên mặt, cô siết chặt túi xách, theo các đôi nam nữ đi ra bên ngoài. Ngũ Hạ Liên đi theo bên cạnh cô, liếc nhìn cô, một trận vui vẻ.
“Thật đáng sợ! Buổi tối cũng không dám ngủ một mình nữa! Em chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sởn gai ốc rồi, sau này không xem phim kinh dị nữa! Đều là tại anh!” Cô gái phía trước ôm cánh tay bạn trai, lầu bầu làm nũng.
Bạn trai ôm cô gái vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi.
Cố Hiểu Thần nghe một màn này, mím mím môi.
Nửa đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày một chút. Gió lạnh thổi vào mặt, cô không khỏi rùng mình. Có người khoác lên vai cô một chiếc áo vest, lập tức khiến cô ấm áp. Cố Hiểu Thần hiền lành quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên không chút cảm xúc nào, đôi mắt sâu thẳm.
“Khoác vào đi.” Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, trầm giọng nói.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói, chỉnh lại áo khoác. Áo khoác của anh khoác trên người cô quá rộng, giống như đứa bé gái lén mặc áo của người lớn.
Xe chạy đến đầu đường thì dừng lại, Ngũ Hạ Liên đưa cô đi về phía tòa nhà.
Đã là đêm khuya, con đường dài vô cùng vắng vẻ. Tiếng bước chân hai người đan xen lẫn nhau, mỗi một bước đều có tiếng vọng lại. Một đoạn có đèn đường, một đoạn lại không có đèn đường, trước đây đã đi qua con đường này nhiều vô kể nhưng bây giờ Cố Hiểu Thần lại cảm thấy có chút sợ.
Trong đầu toàn là cảnh của bộ phim mới xem, gió lạnh từng cơn thổi đến khiến cô lạnh sống lưng.
“Rầm----------” Thùng rác bên đường đột nhiên ngã trên mặt đất, một bóng đen lao vút qua.
Cố Hiểu Thần giật mình, theo phản xạ lao thẳng về phía Ngũ Hạ Liên. Hai tay ôm lấy cánh tay anh, sợ hãi nhắm chặt mắt, hoảng hốt nói, “Cái gì vậy!”
“Meo-----------” Tiếng mèo kêu, con mèo màu đen nằm ở cạnh tường.
“Chỉ là con mèo.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần thận trọng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy con mèo kia ở cạnh bức tường, mắt mở to phát ra ánh sáng kỳ lạ. Có lẽ là do đã khuya, có lẽ là do bộ phim vừa mới xem, khiến con mèo này và con mèo trong bộ phim giống nhau đến như vậy.
Một cảnh tượng nào đó vụt qua trước mắt cô, ngực cô thắt lại.
Phía trước đã là tòa chung cư, con đường nhỏ dẫn thẳng tới phía cửa lớn tối om.
Ngay cả tòa nhà dường như cũng bị bóp méo, mọi thứ đều trở nên đáng sợ.
“Đến rồi, em lên đi.” Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, không nhanh không chậm nói.
Nhưng Cố Hiểu Thần không giống như lúc bình thường sảng khoái xoay người rời đi, do dự đứng yên tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được. Cô nhìn chằm chằm đôi giày của mình, một lúc lâu mới bối rối nói, “Có muốn... đến chỗ em uống cốc cafe rồi hãy đi không?”
Ngũ Hạ Liên trầm mặc một lát, trầm giọng nói, “Thế nào cũng được.”
Hai người đi thang máy lên tầng, dùng chìa khóa mở cửa, căn hộ lập tức sáng đèn. Cố Hiểu Thần tránh sang một bên nhường đường, Ngũ Hạ Liên đi vào trong. Vốn là một căn gác nhỏ, không gian cũng không lớn. Bỗng có thêm một người, anh lại cao lớn như vậy, căn hộ nhỏ càng thêm chật hẹp.
Cố Hiểu Thần trở tay đóng cửa, nhẹ giọng nói, “Anh ngồi đi, em đi pha cho anh ly cafe.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô quay người bận bịu, còn mình thì quan sát kỹ căn hộ này.
Giường đơn, ga trải giường ca rô, vỏ chăn ca rô. Dép lê của cô cũng ca rô. Cô vẫn luôn thích ca rô, anh cũng biết điều đó. Bộ áo ngủ đặt trên giường, áo ngủ cotton có họa tiết hoa nhỏ. Trên bàn đặt mấy cuốn sách, một vài cuốn tạp chí. Nhìn chung vô cùng đơn giản, gọn gàng, nhìn rất thoải mái.
Ánh mắt anh quét qua một lượt những đồ vật này, tầm nhìn đột nhiên dừng lại ở mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ.
Anh có thể chắc chắn khẳng định rằng mấy chậu cây này đều là mấy chậu anh tặng cô.
Ngũ Hạ Liên ngồi trên sofa, hai chân tùy ý vắt chéo rất tao nhã. Giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn bệ cửa sổ.
Có chút không nói nên lời, bỗng phát ra một câu, “Mấy cây cỏ này lớn không tệ.”
Cỏ? Cố Hiểu Thần bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc. Cô đang đợi nước sôi, quay đầu nhìn về phía anh. Anh vừa khéo liếc phía bệ cửa sổ, cô lúc này mới hiểu hóa ra anh đang nói đến chậu cây cô trồng. Cô có chút buồn cười, quay người pha cafe cho anh, nhẹ giọng nói, “Đó là cây trinh nữ.”
Cố Hiểu Thần đem cafe đặt trước mặt anh, rồi đem một chậu cây trinh nữ đến trước mặt anh, “Nó sẽ ra hoa, hoa màu hồng, vô cùng vô cùng đẹp. Với lại anh chỉ cần chạm vào nó, nó sẽ cụp hết lá lại. A Hạ, anh thử xem.”
Cô đưa chậu cây về phía anh, Ngũ Hạ Liên dừng động tác hút thuốc.
Đôi mắt cô long lanh đến nỗi anh bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, ngón trỏ chạm vào cây cỏ kia.
Quả nhiên, lá cỏ liền cụp lại.
“Thật đáng yêu.” Cố Hiểu Thần cười nói, vô cùng yêu thích chậu cây trong tay.
Ngũ Hạ Liên trầm lặng, không nói một câu. Hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh trầm giọng nói, “Đi đây.”
“Không uống cafe à?” Cố Hiểu Thần gấp gáp hỏi.
Động tác nhẹ nhàng đó khiến trái tim căng thẳng của cô bình tĩnh trở lại.
Mùi nước hoa quyện lẫn mùi thuốc lá trên người anh. Sao mà đặc biệt, quen thuộc đến vậy khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Khoảnh khắc này, cô đắm chìm trong hơi thở của anh.
Cô chưa bao giờ có cảm giác yên tâm, nhưng ở trong ngực anh cô lại cảm nhận được.
Lại một cảnh kinh hoàng, Cố Hiểu Thần níu chặt áo anh, không nhịn được lại ngẩng đầu lên xem phim. Tay anh không hề buông lỏng, nhẹ nhàng ôm cô. Từ đầu đến cuối, anh không hề rời mắt, hờ hững nhìn màn hình. Nhưng nụ cười càng lúc càng cong ở khóe miệng, có chút âm thầm hạnh phúc.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét của các cô gái, âm thanh của bộ phim vô cùng chân thật.
Hiệu ứng kéo dài cho đến khi bộ phim kết thúc, phòng chiếu tối tăm đột nhiên sáng lên. Trong lúc nhất thời chói mắt, Cố Hiểu Thần không thể mở mắt lên được.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới cúi đầu, ở bên tai cô thì thầm, “Tan cuộc rồi.”
Cố Hiểu Thần “A” một tiếng, lúng túng đứng dậy. Nhớ đến vừa rồi vẫn luôn làm ổ trong ngực anh, một đám mây đỏ bay trên mặt, cô siết chặt túi xách, theo các đôi nam nữ đi ra bên ngoài. Ngũ Hạ Liên đi theo bên cạnh cô, liếc nhìn cô, một trận vui vẻ.
“Thật đáng sợ! Buổi tối cũng không dám ngủ một mình nữa! Em chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sởn gai ốc rồi, sau này không xem phim kinh dị nữa! Đều là tại anh!” Cô gái phía trước ôm cánh tay bạn trai, lầu bầu làm nũng.
Bạn trai ôm cô gái vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi.
Cố Hiểu Thần nghe một màn này, mím mím môi.
Nửa đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày một chút. Gió lạnh thổi vào mặt, cô không khỏi rùng mình. Có người khoác lên vai cô một chiếc áo vest, lập tức khiến cô ấm áp. Cố Hiểu Thần hiền lành quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên không chút cảm xúc nào, đôi mắt sâu thẳm.
“Khoác vào đi.” Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, trầm giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói, chỉnh lại áo khoác. Áo khoác của anh khoác trên người cô quá rộng, giống như đứa bé gái lén mặc áo của người lớn.
Xe chạy đến đầu đường thì dừng lại, Ngũ Hạ Liên đưa cô đi về phía tòa nhà.
Đã là đêm khuya, con đường dài vô cùng vắng vẻ. Tiếng bước chân hai người đan xen lẫn nhau, mỗi một bước đều có tiếng vọng lại. Một đoạn có đèn đường, một đoạn lại không có đèn đường, trước đây đã đi qua con đường này nhiều vô kể nhưng bây giờ Cố Hiểu Thần lại cảm thấy có chút sợ.
Trong đầu toàn là cảnh của bộ phim mới xem, gió lạnh từng cơn thổi đến khiến cô lạnh sống lưng.
“Rầm----------” Thùng rác bên đường đột nhiên ngã trên mặt đất, một bóng đen lao vút qua.
Cố Hiểu Thần giật mình, theo phản xạ lao thẳng về phía Ngũ Hạ Liên. Hai tay ôm lấy cánh tay anh, sợ hãi nhắm chặt mắt, hoảng hốt nói, “Cái gì vậy!”
“Meo-----------” Tiếng mèo kêu, con mèo màu đen nằm ở cạnh tường.
“Chỉ là con mèo.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần thận trọng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy con mèo kia ở cạnh bức tường, mắt mở to phát ra ánh sáng kỳ lạ. Có lẽ là do đã khuya, có lẽ là do bộ phim vừa mới xem, khiến con mèo này và con mèo trong bộ phim giống nhau đến như vậy.
Một cảnh tượng nào đó vụt qua trước mắt cô, ngực cô thắt lại.
Phía trước đã là tòa chung cư, con đường nhỏ dẫn thẳng tới phía cửa lớn tối om.
Ngay cả tòa nhà dường như cũng bị bóp méo, mọi thứ đều trở nên đáng sợ.
“Đến rồi, em lên đi.” Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, không nhanh không chậm nói.
Nhưng Cố Hiểu Thần không giống như lúc bình thường sảng khoái xoay người rời đi, do dự đứng yên tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được. Cô nhìn chằm chằm đôi giày của mình, một lúc lâu mới bối rối nói, “Có muốn... đến chỗ em uống cốc cafe rồi hãy đi không?”
Ngũ Hạ Liên trầm mặc một lát, trầm giọng nói, “Thế nào cũng được.”
Hai người đi thang máy lên tầng, dùng chìa khóa mở cửa, căn hộ lập tức sáng đèn. Cố Hiểu Thần tránh sang một bên nhường đường, Ngũ Hạ Liên đi vào trong. Vốn là một căn gác nhỏ, không gian cũng không lớn. Bỗng có thêm một người, anh lại cao lớn như vậy, căn hộ nhỏ càng thêm chật hẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần trở tay đóng cửa, nhẹ giọng nói, “Anh ngồi đi, em đi pha cho anh ly cafe.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô quay người bận bịu, còn mình thì quan sát kỹ căn hộ này.
Giường đơn, ga trải giường ca rô, vỏ chăn ca rô. Dép lê của cô cũng ca rô. Cô vẫn luôn thích ca rô, anh cũng biết điều đó. Bộ áo ngủ đặt trên giường, áo ngủ cotton có họa tiết hoa nhỏ. Trên bàn đặt mấy cuốn sách, một vài cuốn tạp chí. Nhìn chung vô cùng đơn giản, gọn gàng, nhìn rất thoải mái.
Ánh mắt anh quét qua một lượt những đồ vật này, tầm nhìn đột nhiên dừng lại ở mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ.
Anh có thể chắc chắn khẳng định rằng mấy chậu cây này đều là mấy chậu anh tặng cô.
Ngũ Hạ Liên ngồi trên sofa, hai chân tùy ý vắt chéo rất tao nhã. Giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn bệ cửa sổ.
Có chút không nói nên lời, bỗng phát ra một câu, “Mấy cây cỏ này lớn không tệ.”
Cỏ? Cố Hiểu Thần bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc. Cô đang đợi nước sôi, quay đầu nhìn về phía anh. Anh vừa khéo liếc phía bệ cửa sổ, cô lúc này mới hiểu hóa ra anh đang nói đến chậu cây cô trồng. Cô có chút buồn cười, quay người pha cafe cho anh, nhẹ giọng nói, “Đó là cây trinh nữ.”
Cố Hiểu Thần đem cafe đặt trước mặt anh, rồi đem một chậu cây trinh nữ đến trước mặt anh, “Nó sẽ ra hoa, hoa màu hồng, vô cùng vô cùng đẹp. Với lại anh chỉ cần chạm vào nó, nó sẽ cụp hết lá lại. A Hạ, anh thử xem.”
Cô đưa chậu cây về phía anh, Ngũ Hạ Liên dừng động tác hút thuốc.
Đôi mắt cô long lanh đến nỗi anh bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, ngón trỏ chạm vào cây cỏ kia.
Quả nhiên, lá cỏ liền cụp lại.
“Thật đáng yêu.” Cố Hiểu Thần cười nói, vô cùng yêu thích chậu cây trong tay.
Ngũ Hạ Liên trầm lặng, không nói một câu. Hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh trầm giọng nói, “Đi đây.”
“Không uống cafe à?” Cố Hiểu Thần gấp gáp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro