Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Phim Kinh Dị

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Từ sân golf đi ra, lại ngồi vào xe, Cố Hiểu Thần lại nhớ đến lời anh mới nói lúc nãy. Ôm chiếc túi trong lòng, cô cúi đầu không nói câu nào. Đến khi xe chầm chậm khởi động, cô mới liếc mắt nhìn anh. Khuôn mặt tuấn tú kia không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước, anh đang tập trung tinh thần lái xe.

Ngũ Hạ Liên trước tiên đưa cô đi ăn tối ở nhà hàng.

Lúc rời khỏi nhà hàng, ước chừng đã là chín giờ tối rồi.

Khi màn đêm buông xuống, Hồng Kông phồn hoa mới trình diễn sự mỹ lệ của màn đêm.

Thấy Ngũ Hạ Liên không lập tức đi lấy xe, mà là cùng cô chậm rãi sánh vai đi về phía trước. Một đêm yên tĩnh và thoải mái như vậy thật thích hợp cho một cuộc dạo chơi thú vị. Nhưng cho dù anh không nói gì, chỉ cần đi bộ như thế này cũng khiến tim đập nhanh hơn.

Cố Hiểu Thần siết chặt túi xách trong tay, muộn phiền cắn môi.

Mày đang căng thẳng cái gì. Cố Hiểu Thần thầm lẩm bẩm.

Bên đường phía trước có mấy người đi bộ đứng vây quanh.

Nghệ sĩ đường phố mặc quần áo rộng rãi và chơi guitar thoải mái. Với tiếng đàn guitar du dương, anh ta hát bài hát Tiếng Anh rất hay. Biểu tình trên khuôn mặt rất khoan khoái khiến ai nấy cũng đều vui vẻ, tâm trạng hân hoan thêm mấy phần. Mỗi khi có ai đó đi qua anh ta đều không nhịn được mà ngưng bước, im lặng lắng nghe anh ta hát.

Cố Hiểu Thần nhìn người nghệ sĩ đang đàn và hát những bài hát Tiếng Anh, bỗng cảm thấy tay anh đang nắm tay cô. Cử chỉ mười ngón tay đan vào nhau đó sao mà thân mật như vậy. Thời tiết tháng sáu đã ấm áp hơn. Nhưng tay cô vẫn hơi lạnh, hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến giống như là một đường truyền ấm áp vào tim cô.

Cô cúi đầu mỉm cười, cứ có cảm giác giống như đang hòa mình trong mùa xuân ấm áp.

“Đi thôi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, kéo tay cô đi qua đám đông.

Cố Hiểu Thần bước đi theo anh, nhìn bóng lưng anh cao lớn ngờ vực hỏi, “Về nhà sao?”

“Không về.”

Cố Hiểu Thần càng hiếu kỳ hơn, “Vậy đi đâu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng lẽ............

Ngũ Hạ Liên vẫn như cũ đi về phía trước, anh cũng không quay đầu, giọng nam từ phía trước truyền đến, “Xem phim.”

Cố Hiểu Thần sững sờ, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng rạng rỡ hơn.

Đi xem phim thật à!

Mỗi bước chân đều bước rất nhẹ, Cố Hiểu Thần hơi dùng lực, nắm lại tay anh. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi xuống tóc cô khiến cho cô chợt có cảm giác như được trở về thời thanh xuân. Tiếng đàn guitar du dương vang lên yếu ớt, lời bài hát Tiếng Anh được cô âm thầm dịch trong đầu.

Em biết nó nghe có vẻ kỳ lạ,

Anh đã thay đổi mùa của em.

Thật sự là quá bất ngờ,

Như thể thiên đường đang đợi em đến.

...............

Phim chiếu lúc mười giờ tối, bộ phim dài một tiếng rưỡi.

Khi họ chạy đến rạp chiếu phim gần đó thì bộ phim đã sắp bắt đầu. Ngũ Hạ Liên dẫn Cố Hiểu Thần đi đến lối vào, từ trong túi áo vest lấy ra vé xem phim. Cố Hiểu Thần thậm chí còn không biết mình mua vé lúc nào? Cô vừa nhìn thấy nhân viên xé cuống vé đã thụ động bị anh dẫn vào phòng xem phim.

Từ lối bên phải đi vào, cả hai cuối cùng cũng tìm được chỗ rồi ngồi xuống.

Buổi tối không có nhiều người xem phim, quá nửa ghế trong khán phòng đều trống. Nhìn xung quanh, Cố Hiểu Thần có chút hiếu kỳ, sao người đến xem phim đều là một nam một nữ, từng đôi từng đôi. Cô nghĩ một lát, chẳng lẽ là phim tình cảm? Cho nên mới có nhiều cặp đôi như vậy.

Trước mắt đột nhiên tối đen, màn hình hiển thị một dòng phụ đề.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột nên Cố Hiểu Thần híp mắt. Một lúc sau, cô mới nhìn màn hình.

Đây là một bộ phim bom tấn của Nhật.

Phim bắt đầu rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Giữa đêm, một chiếc xe chạy trên đường. Nhưng tiếng nhạc xung quanh khiến cô dựng tóc gáy, nhiệt độ trong rạp hơi thấp, rạp vắng, gió lạnh không ngừng thổi đến, phối hợp với âm thanh này khiến Cố Hiểu Thần có chút cảm giác rùng rợn, cuối cùng cô cũng hiểu ra mình đang xem phim gì.

Sao lại là phim kinh dị!

Cô quay đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, anh lãnh đạm nhìn màn hình, bất động.

Lúc nam chính trong bộ phim lái xe chạy trên đường cao tốc, nữ chính ngồi bên cạnh. Bỗng, nghe “ầm” một tiếng, một bóng đen từ phía trước vụt qua, bọn họ phanh gấp, nhưng vẫn tông chết một con mèo đang băng qua đường.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng và ngột ngạt, luôn có cảm giác bên cạnh có thứ gì đó rất đáng sợ.

Cố Hiểu Thần xem phim trên màn ảnh, theo mạch chiếu phim chậm rãi, đôi mày đẹp không ngừng cau chặt, siết chặt quai túi xách, giống như đang tự trấn an bản thân. Bên tai bỗng có tiếng rít vang lên, cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa.

Qua một lúc, cô muốn xem cảnh tượng khủng khiếp đó đã qua chưa, nên lại lần nữa mở hí mắt.

Trên màn hình là khuôn mặt của một đứa trẻ vô cảm, xanh xao đang cười hung hãn.

Cố Hiểu Thần không nhịn được nữa, tay buông lỏng ôm chặt cánh tay của Ngũ Hạ Liên bên cạnh, gấp gáp hét lớn, “A Hạ!”

Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc, quay đầu nhìn cô. Anh hạ tay vị giữa hai ghế xuống, cái gì cũng không nói, đưa tay ôm cô vào lòng, để cô dựa vào mình.

Vốn dĩ Cố Hiểu Thần không phải là người nhát gan, nhưng cô cũng giống như bao cô gái bình thường khác, vô cùng sợ thể loại phim kinh dị này. Cho nên cô từ trước tới giờ đều không bao giờ xem. Lúc này cô gắng sức chui vào lòng anh, hận rằng không thể dán lên người anh.

Ngũ Hạ Liên điềm tĩnh nhìn về phía màn hình, khóe miệng hơi cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0