Ocd
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sau cuộc điện thoại của Ngũ Hạ Liên, trái tim vốn yên tĩnh của Cố Hiểu Thần không còn bình tĩnh như trước được nữa. Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng để tâm đến điện thoại như vậy, đến mức cứ mười phút lại lấy ra xem một lần. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân giống như phát điên, gần như mắc hội chứng OCD (hội chứng ám ảnh cưỡng chế).
Mở ngăn kéo, ấn bàn phím, nhìn màn hình điện thoại.
Cô cứ lặp đi lặp lại.
Tiểu Văn đã hoàn thành báo cáo số liệu, nghỉ ngơi mấy phút. Trong lúc vô tình quay đầu, lại thấy Cố Hiểu Thần cầm điện thoại ra nhìn, rồi lại bỏ vào trong ngăn kéo. Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười đùa hỏi, “Trợ lý Cố, có phải đang đợi điện thoại không?”
Thấy Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ gật đầu.
“Bạn trai à?” Tiểu Văn hóng chuyện hỏi.
Cố Hiểu Thần lại lắc lắc đầu, “Không phải.”
Bọn họ........ bọn họ là bạn.
“Trợ lý Cố, chị có biết bộ dạng của chị bây giờ là gì không?” Tiểu Văn chớp chớp mắt nhìn cô, Cố Hiểu Thần hiếu kỳ nhìn lại cô ấy. Tiểu Văn híp mắt, biểu tình của “người từng trải”, cô cười gian xảo, nói từng chữ từng chữ, “Chị đây là phụ nữ đang yêu!”
Hả? Cố Hiểu Thần bị dọa rồi!
Đến tận lúc tan làm, điện thoại vẫn như cũ yên lặng.
Trên đường về nhà, Cố Hiểu Thần nắm chặt điện thoại, sợ rằng nó sẽ rung trong giây tiếp theo.
Một mình nấu ăn, đi tắm. Lúc này, Cố Hiểu Thần đang buồn chán làm ổ trên sofa xem tivi để giết thời gian, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại ở bên cạnh. Lúc mười giờ, cô nằm xuống ngủ. Nhắm mắt lại, nhưng không có chút buồn ngủ nào.
Tối hôm ấy, chiếc điện thoại yên lặng đặt bên cạnh gối.
Tin nhắn, đó là tin nhắn nhà mạng.
Điện thoại, không phải là của anh gọi đến.
Hai ngày tiếp theo, mỗi ngày vẫn làm việc vẫn đi làm như bình thường. Cố Hiểu Thần không biết rốt cuộc là đang giằng co chuyện gì, muốn gọi điện cho anh, lại sợ anh đang bận. Nếu làm phiền, vậy thì không tốt.
Với lại, tại sao cô phải gọi điện cho anh. Cô không khỏi buồn phiền.
Chiều thứ sáu, sau khi Cố Hiểu Thần lần lượt đến hai công ty Hải Thăng và Châu thị để nộp phương án giai đoạn đầu của buổi triển lãm nền tảng điện tử. Cố Hiểu Thần vốn tưởng sẽ đụng mặt Châu Thành Trạch, nhưng kỳ tích là không gặp phải. Có lẽ anh ta thật sự đã đi đại lục công tác. Chỉ là vết thương trên trán của anh ta không biết như thế nào rồi.
Thuận lợi nộp phương án, Cố Hiểu Thần vội vàng trở về công ty báo cáo với quản lý Thái Hoa.
Đứng trong thang máy, bỗng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Hiểu Thần đứng sau cùng trong đám đông vô cùng vất vả lấy điện thoại ra, thấy hiển thị cuộc gọi đến, tim cô chợt thắt lại. Ấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại vừa đặt bên tai đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp từ xa thẳm truyền tới, đang đè nén cơn tức giận hỏi: “Sao không gọi cho anh?”
“Ding------” Thang máy vừa khéo chạy đến tầng trệt, đám đông ùa ra.
Cố Hiểu Thần bước chân từ tốn, nhẹ giọng nói, “Em sợ anh bận.”
Anh im lặng, lại hỏi, “Em đang ở đâu?”
“Vừa mới tan làm, em đang ra khỏi đại sảnh.” Cố Hiểu Thần thật thà nói, trước mặt đã là cửa xoay.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên hỏi, “Không có gì nói với anh sao?”
Xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt, tiếng bước chân xen lẫn tiếng ồn ào, tim Cố Hiểu Thần bỗng nghẹn lại, sau đó đập mãnh liệt. Bàn tay nhỏ nắm chặt điện thoại, cô bước về phía ánh nắng bên ngoài. Chỉ một câu nói, vài chữ đơn giản, cô nhỏ giọng hỏi, “Bao giờ anh về?”
Cánh cửa xoay quay lại, đầu điện thoại bên kia vẫn luôn im lặng.
Một luồng ánh sáng chói mắt, Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đen đậu bên kia đường. Người đàn ông cao lớn đeo kính râm dựa vào thân xe, thân hình cao ráo, chân trái hơi cong, tư thế rất tao nhã, thu hút ánh nhìn.
Tay anh vẫn đang cầm điện thoại, giống như đang gọi điện thoại cho ai đó.
Cố Hiểu Thần đột nhiên dừng bước, không nhịn được nheo mắt lại. Còn anh đã ngắt cuộc gọi, tháo kính râm xuống, một khuôn mặt anh tuấn thu hút, tóc đen, mắt đen, thậm chí còn chói hơn cả mặt trời. Cô mỉm cười rồi đi thẳng về phía anh.
“Lên xe.” Ngũ Hạ Liên mở cửa xe, đỡ cô vào trong xe.
Đợi anh cũng ngồi vào xe, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, không nhịn được hỏi, “Sao anh về sớm vậy?”
Vốn cô còn cho rằng phải mất mấy ngày.
Anh đi hôm thứ tư, nay mới thứ sáu.
“Việc đã làm xong.” Ngũ Hạ Liên hờ hững nói, hai tay cầm vô lăng, một chân đạp ga.
Xe vững vàng chạy về phía trước, đi qua ngã rẽ.
Cố Hiểu Thần không biết anh định đưa cô đi đâu, trên đường vẫn luôn im lặng. Cô đã nhận ra phương hướng này, phía trước chính là sân golf ở ngoại ô phía tây. Chạy ra khỏi thành phố, không khí ở vùng ngoại ô cũng trong lành hơn nhiều. Xe dừng lại trước sân golf, hai người bước xuống xe.
Người phục vụ lập tức đi đến đón tiếp, Ngũ Hạ Liên nắm tay cô, tay trong tay đi vào bên trong.
Tòa nhà lớn trong sân bóng, khu vực nghỉ ngơi sáng sủa.
Trên ghế sofa, một người đàn ông phong lưu ngang ngạnh đang ngồi ôm cô gái đi cùng.
Người đàn ông ăn mặc rất thoải mái nhưng thời thượng, đôi chân thon dài vắt chéo tùy ý. Anh ta có một cặp mắt đào hoa, tuy không phóng điện với ai nhưng hệt như khuôn mặt tán tỉnh, đôi mắt rất thu hút. Vẻ ngoài lười biếng và thái độ thản nhiên của anh ta bọc lộ vẻ sắc sảo và che giấu sự uy hiếp.
Cố Hiểu Thần nhận ra anh ta, bọn họ đã từng gặp mặt ở Paris – Pháp.
Ngũ Hạ Liên dẫn Cố Hiểu Thần đi về phía anh ta rồi cùng nhau ngồi xuống.
“Hóa ra là Cố tiểu thư.” Lôi Thiệu Hằng nở nụ cười quyến rũ với cô, lời nói mang theo thâm ý.
“Chào anh.” Cố Hiểu Thần e lệ mỉm cười.
Lôi Thiệu Hằng không nhanh không chậm nhẹ giọng nói, “Cố tiểu thư, lần trước không có cơ hội mời cô ăn cơm. Lần này không biết có được hân hạnh này không?”
“Không cần, cậu rất bận.” Không đợi Cố Hiểu Thần đáp lời, khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên hơi trầm xuống, lạnh lùng nói.
Nhưng Lôi Thiệu Hằng cười rất khoái chí, nói lời ngược, “Không bận không bận, tôi một chút cũng không bận.”
Ngũ Hạ Liên ôm cô đứng dậy, lạnh lùng nói, “Chúng tôi rất bận.”
“Bận gì?”
“Xem phim.” Anh phun ra hai chữ.
Lôi Thiệu Hằng kinh ngạc, nhìn hai người bọn họ đến rồi đi vội vã, đột nhiên không nhịn được cười lớn thành tiếng.
Tên gia hỏa này.............
Mở ngăn kéo, ấn bàn phím, nhìn màn hình điện thoại.
Cô cứ lặp đi lặp lại.
Tiểu Văn đã hoàn thành báo cáo số liệu, nghỉ ngơi mấy phút. Trong lúc vô tình quay đầu, lại thấy Cố Hiểu Thần cầm điện thoại ra nhìn, rồi lại bỏ vào trong ngăn kéo. Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười đùa hỏi, “Trợ lý Cố, có phải đang đợi điện thoại không?”
Thấy Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ gật đầu.
“Bạn trai à?” Tiểu Văn hóng chuyện hỏi.
Cố Hiểu Thần lại lắc lắc đầu, “Không phải.”
Bọn họ........ bọn họ là bạn.
“Trợ lý Cố, chị có biết bộ dạng của chị bây giờ là gì không?” Tiểu Văn chớp chớp mắt nhìn cô, Cố Hiểu Thần hiếu kỳ nhìn lại cô ấy. Tiểu Văn híp mắt, biểu tình của “người từng trải”, cô cười gian xảo, nói từng chữ từng chữ, “Chị đây là phụ nữ đang yêu!”
Hả? Cố Hiểu Thần bị dọa rồi!
Đến tận lúc tan làm, điện thoại vẫn như cũ yên lặng.
Trên đường về nhà, Cố Hiểu Thần nắm chặt điện thoại, sợ rằng nó sẽ rung trong giây tiếp theo.
Một mình nấu ăn, đi tắm. Lúc này, Cố Hiểu Thần đang buồn chán làm ổ trên sofa xem tivi để giết thời gian, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại ở bên cạnh. Lúc mười giờ, cô nằm xuống ngủ. Nhắm mắt lại, nhưng không có chút buồn ngủ nào.
Tối hôm ấy, chiếc điện thoại yên lặng đặt bên cạnh gối.
Tin nhắn, đó là tin nhắn nhà mạng.
Điện thoại, không phải là của anh gọi đến.
Hai ngày tiếp theo, mỗi ngày vẫn làm việc vẫn đi làm như bình thường. Cố Hiểu Thần không biết rốt cuộc là đang giằng co chuyện gì, muốn gọi điện cho anh, lại sợ anh đang bận. Nếu làm phiền, vậy thì không tốt.
Với lại, tại sao cô phải gọi điện cho anh. Cô không khỏi buồn phiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiều thứ sáu, sau khi Cố Hiểu Thần lần lượt đến hai công ty Hải Thăng và Châu thị để nộp phương án giai đoạn đầu của buổi triển lãm nền tảng điện tử. Cố Hiểu Thần vốn tưởng sẽ đụng mặt Châu Thành Trạch, nhưng kỳ tích là không gặp phải. Có lẽ anh ta thật sự đã đi đại lục công tác. Chỉ là vết thương trên trán của anh ta không biết như thế nào rồi.
Thuận lợi nộp phương án, Cố Hiểu Thần vội vàng trở về công ty báo cáo với quản lý Thái Hoa.
Đứng trong thang máy, bỗng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Hiểu Thần đứng sau cùng trong đám đông vô cùng vất vả lấy điện thoại ra, thấy hiển thị cuộc gọi đến, tim cô chợt thắt lại. Ấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại vừa đặt bên tai đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp từ xa thẳm truyền tới, đang đè nén cơn tức giận hỏi: “Sao không gọi cho anh?”
“Ding------” Thang máy vừa khéo chạy đến tầng trệt, đám đông ùa ra.
Cố Hiểu Thần bước chân từ tốn, nhẹ giọng nói, “Em sợ anh bận.”
Anh im lặng, lại hỏi, “Em đang ở đâu?”
“Vừa mới tan làm, em đang ra khỏi đại sảnh.” Cố Hiểu Thần thật thà nói, trước mặt đã là cửa xoay.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên hỏi, “Không có gì nói với anh sao?”
Xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt, tiếng bước chân xen lẫn tiếng ồn ào, tim Cố Hiểu Thần bỗng nghẹn lại, sau đó đập mãnh liệt. Bàn tay nhỏ nắm chặt điện thoại, cô bước về phía ánh nắng bên ngoài. Chỉ một câu nói, vài chữ đơn giản, cô nhỏ giọng hỏi, “Bao giờ anh về?”
Cánh cửa xoay quay lại, đầu điện thoại bên kia vẫn luôn im lặng.
Một luồng ánh sáng chói mắt, Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đen đậu bên kia đường. Người đàn ông cao lớn đeo kính râm dựa vào thân xe, thân hình cao ráo, chân trái hơi cong, tư thế rất tao nhã, thu hút ánh nhìn.
Tay anh vẫn đang cầm điện thoại, giống như đang gọi điện thoại cho ai đó.
Cố Hiểu Thần đột nhiên dừng bước, không nhịn được nheo mắt lại. Còn anh đã ngắt cuộc gọi, tháo kính râm xuống, một khuôn mặt anh tuấn thu hút, tóc đen, mắt đen, thậm chí còn chói hơn cả mặt trời. Cô mỉm cười rồi đi thẳng về phía anh.
“Lên xe.” Ngũ Hạ Liên mở cửa xe, đỡ cô vào trong xe.
Đợi anh cũng ngồi vào xe, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, không nhịn được hỏi, “Sao anh về sớm vậy?”
Vốn cô còn cho rằng phải mất mấy ngày.
Anh đi hôm thứ tư, nay mới thứ sáu.
“Việc đã làm xong.” Ngũ Hạ Liên hờ hững nói, hai tay cầm vô lăng, một chân đạp ga.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe vững vàng chạy về phía trước, đi qua ngã rẽ.
Cố Hiểu Thần không biết anh định đưa cô đi đâu, trên đường vẫn luôn im lặng. Cô đã nhận ra phương hướng này, phía trước chính là sân golf ở ngoại ô phía tây. Chạy ra khỏi thành phố, không khí ở vùng ngoại ô cũng trong lành hơn nhiều. Xe dừng lại trước sân golf, hai người bước xuống xe.
Người phục vụ lập tức đi đến đón tiếp, Ngũ Hạ Liên nắm tay cô, tay trong tay đi vào bên trong.
Tòa nhà lớn trong sân bóng, khu vực nghỉ ngơi sáng sủa.
Trên ghế sofa, một người đàn ông phong lưu ngang ngạnh đang ngồi ôm cô gái đi cùng.
Người đàn ông ăn mặc rất thoải mái nhưng thời thượng, đôi chân thon dài vắt chéo tùy ý. Anh ta có một cặp mắt đào hoa, tuy không phóng điện với ai nhưng hệt như khuôn mặt tán tỉnh, đôi mắt rất thu hút. Vẻ ngoài lười biếng và thái độ thản nhiên của anh ta bọc lộ vẻ sắc sảo và che giấu sự uy hiếp.
Cố Hiểu Thần nhận ra anh ta, bọn họ đã từng gặp mặt ở Paris – Pháp.
Ngũ Hạ Liên dẫn Cố Hiểu Thần đi về phía anh ta rồi cùng nhau ngồi xuống.
“Hóa ra là Cố tiểu thư.” Lôi Thiệu Hằng nở nụ cười quyến rũ với cô, lời nói mang theo thâm ý.
“Chào anh.” Cố Hiểu Thần e lệ mỉm cười.
Lôi Thiệu Hằng không nhanh không chậm nhẹ giọng nói, “Cố tiểu thư, lần trước không có cơ hội mời cô ăn cơm. Lần này không biết có được hân hạnh này không?”
“Không cần, cậu rất bận.” Không đợi Cố Hiểu Thần đáp lời, khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên hơi trầm xuống, lạnh lùng nói.
Nhưng Lôi Thiệu Hằng cười rất khoái chí, nói lời ngược, “Không bận không bận, tôi một chút cũng không bận.”
Ngũ Hạ Liên ôm cô đứng dậy, lạnh lùng nói, “Chúng tôi rất bận.”
“Bận gì?”
“Xem phim.” Anh phun ra hai chữ.
Lôi Thiệu Hằng kinh ngạc, nhìn hai người bọn họ đến rồi đi vội vã, đột nhiên không nhịn được cười lớn thành tiếng.
Tên gia hỏa này.............
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro