Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Anh Cũng Sẽ Đố...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Áo choàng tắm hơi rộng rãi, lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Trên người anh vẫn còn mấy giọt nước đang nhỏ xuống, trượt theo mái tóc rơi xuống sàn nhà. Anh thờ ơ nhìn hai người đang hoá đá ở cửa ra vào, một chữ cũng không nói. Đột nhiên cong khoé miệng, với một độ cong mờ nhạt, cả người gợi cảm không thể nói nên lời, phong thần anh tuấn, khí thế bức người.

Châu Nhã Như nhìn người đàn ông bỗng từ trong phòng tắm đi ra, hoàn toàn đần độn.

Trong khoảnh khắc, cô hoàn toàn không phản ứng lại được.

Bởi vì cô không bao giờ ngờ đến, trong căn hộ này sẽ tồn tại đàn ông. Càng không thể ngờ tới, người đàn ông này vậy mà lại là………. Ngũ Hạ Liên? Mà còn, anh ấy còn mặc áo choàng tắm? Dĩ nhiên là bọn họ đang sống cùng chung! Chuyện này rốt cuộc quá là làm cho người ta kinh ngạc, đủ đến khiến cho người ta không nói nên lời, không có cách nào tin được.

Châu Nhã Như đang ngây ngốc nhìn Ngũ Hạ Liên, mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng không làm sao phát ra tiếng được.

Người đang đần độn ngoài Châu Nhã Như thì còn có một người khác.

Cố Hiểu Thần đứng bên cạnh Châu Nhã Như, đôi mắt đờ đẫn, ngỡ ngàng nhìn Ngũ Hạ Liên.

Trong đầu đột nhiên trống rỗng, cô không biết mình nên nói cái gì nữa. Cô nên giải thích như thế nào? Cô nên làm như thế nào?

“Anh……….” Châu Nhã Như cuối cùng cũng thốt ra một chữ, hít thật sâu một hơi, “Hạ tổng?”

Ngũ Hạ Liên lại giống như không quen biết Châu Nhã Như, nét mặt của anh ung dung điềm tĩnh, xa lạ hờ hững mỉm cười, vô cùng mê người. Ánh mắt anh quét qua Châu Nhã Như, nhìn về phía Cố Hiểu Thần đang hoảng hốt bồn chồn, anh trầm giọng hỏi, “Thần Thần, bạn của em à?”

Lời này vừa phát ra, Châu Nhã Như bị đả kích mạnh.

Cô cảm thấy bản thân mình giống như bị sỉ nhục, còn anh hiển nhiên là cố ý.

Châu Nhã Như nhớ lại buổi tiệc lần trước, Cố Hiểu Thần từng bị những người bạn của cô làm cho xấu mặt, lại nhớ đến câu nói đó của Ngũ Hạ Liên. Lời nói đó khiến cô không có cách nào thoải mái được. Tay cầm túi của cô siết chặt, đè nén sự phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cố Hiểu Thần! Không ngờ cô lại là cô gái tuỳ tiện như vậy!”

“Cô nói ai tuỳ tiện?” Không đợi Cố Hiểu Thần mở miệng, Ngũ Hạ Liên đã lạnh giọng chất vấn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Châu Nhã Như nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, ngược lại bị khuôn mặt tuấn tú mù mịt của anh làm cho kinh hãi. Đôi mắt anh giống như mũi tên sắc nhọn, như muôn xuyên thủng, anh châm điếu thuốc rồi hút một hơi, không nhanh không chậm nói, “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy. Hiểu không?”

Giọng điệu thản nhiên, tuấn dung lạnh nhạt, vô tình lại lộ ra sự uy hiếp.

Châu Nhã Như cả người hơi run lên, chỉ cảm thấy tủi thân không phục, cô tức tối lườm Cố Hiểu Thần, sự ngột ngạt đó không thể trút bỏ, tiếp theo chuyển sang lên án kịch liệt nói, “Cố Hiểu Thần! Tôi nhìn nhầm cô rồi! Anh trai của tôi cũng nhìn nhầm rồi! Cô sao có thể xứng với anh trai tôi! Tôi sẽ nói với anh trai tôi, tôi còn muốn nói với dì Phân!”

“Cứ tự nhiên.” Ngũ Hạ Liên phun ra ba chữ, một kiểu thái độ “tiễn khách”.

Châu Nhã Như tức giận giẫm mạnh chân, lập tức lao ra khỏi cửa.

“Châu tiểu thư!” Cố Hiểu Thần vội vàng gọi, sắc mặt càng hoảng hốt, cô bị hai chữ “Dì Phân” làm cho giật mình. Cô sao có thể để cho mẹ biết, cô phải giải thích như thế nào, mẹ của cô……….. cô vội vàng đuổi theo Châu Nhã Như ra ngoài, hai người lôi kéo trên lối đi.

Ngũ Hạ Liên ánh mắt chợt siết chặt, đi về phía trước mấy bước.

Anh đứng ở cửa, nhìn về phía hai người đang giằng co ở hành lang.

Châu Nhã Như không ngừng ấn nút thang máy, nóng nảy đợi thang máy đi lên.

“Không phải, không phải như những gì cô nghĩ đâu! Cô nghe tôi nói!” Cố Hiểu Thần kéo cánh tay cô ta, lại bị cô ta ghét bỏ hất ra, “Đừng đụng vào tôi!”

Tay Cố Hiểu Thần nhẹ nắm thành quyền, không ngừng cầu xin, “Nhã Như, cô đừng nói với bà ấy! Cô đừng nói với bà ấy được không? Giữa tôi và anh ấy không phải như vậy…………”

Sắc mặt của cô vô cùng hoảng loạn bất an, nhìn vô cùng thảm thương.

“Cố Hiểu Thần, tự cô sống chung với đàn ông, bây giờ trái lại còn thấy xấu hổ sao? Tôi nhất định phải nói!” Khuôn mặt Châu Nhã Như tức giận đến đỏ bừng, không ngừng nói cô, làm ầm ỹ. Lúc này thang máy đã lên đến, cô ấy liền đi vào thang máy, Cố Hiểu Thần cũng rảo bước đuổi theo vào, nhưng Châu Nhã Như dùng sức đẩy cô ra khỏi thang máy, “Đừng đi theo tôi! Cô có thấy phiền không?”

“Nhã Như! Nhã Như……….” Sức lực của cô ấy quá lớn, Cố Hiểu Thần bị cô ta đẩy lùi ra sau mấy bước.

Phía sau có người đột nhiên xuất hiện đỡ lấy cô, ôm cô vào trong ngực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Hiểu Thần chầm chậm ngẩng đầu, chỉ thấy một bên mặt của Ngũ Hạ Liên lạnh cứng trầm tư, siết chặt. Anh lạnh lùng lườm Châu Nhã Như, thấp giọng quát, “Cút!”

“Anh buông em ra!” Cố Hiểu Thần định thử gỡ tay anh ra, vẫn còn muốn đuổi theo.

Nhưng cửa thang máy đã từ từ đóng lại, hình bóng Châu Nhã Như chớp mắt đã biến mất.

“Nhã Như!” Cố Hiểu Thần lớn tiếng gọi, đã thoát khỏi tay anh. Cô liền lao về phía thang máy, đập vào cửa thang máy. Nghĩ đến Lâm Phân, cô cắn răng xoay người định chạy xuống lầu để đuổi theo.

Ngũ Hạ Liên liền cản trước mặt cô, bàn tay lớn giữ chặt cổ tay cô, không quan tâm đến tiếng kêu gào phản kháng của cô, trực tiếp vác cô lên vai rồi đi về căn hộ. Cô dùng tay đánh vào lưng anh, anh một chút cũng không hề ảnh hưởng, vác cô bước lớn đi vào phòng ngủ, anh thô lỗ ném cô xuống giường.

“Anh làm cái gì vậy?” Cố Hiểu Thần kịch liệt rống lên, cô chưa bao giờ kịch liệt đến như vậy.

Ngũ Hạ Liên liền ngả về phía cô, hai tay chống hai bên người cô, đè nén sự giận dữ kia, anh ngưng mắt chất vấn, “Sống cùng anh, em cảm thấy rất mất mặt sao? Cô ta muốn nói với Châu Thành Trạch thì cứ để cô ta nói! Ngoại trừ danh phận, anh cái gì không thể cho em?”

“Anh căn bản là không hiểu!” Cố Hiểu Thần bi phẫn gào lên, nước mắt tràn đầy viền mắt.

Đôi mắt cô đẫm lệ, thống khổ như vậy càng làm cho anh cáu kỉnh.

Trong ngực Ngũ Hạ Liên liền bức bối, anh nghiến răng hỏi, “Em không nói thì làm sao anh hiểu?”

“Nói rồi anh cũng không hiểu!” Cô buột miệng nói, đôi mắt ngưng tụ của anh đột nhiên tan rã, có chút hiu quạnh. Cô cố nén nước mắt vào trong, cố chấp đến mức không muốn khóc trước mặt anh. Nhưng trong nháy mắt, nước mắt lại rơi không ngừng.

Anh liền ôm chặt lấy cô, giọng điệu độc đoán nhưng lại bất lực, “Không cho phép em nhớ đến anh ta! Không cho phép em khóc vì anh ta!”

Đột nhiên phát hiện, anh cũng sẽ đố kị.

Đố kị với người đàn ông đó ------------- Châu Thành Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0