Đoá Hoa Bên Vực...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Buổi trưa, đang là lúc ánh nắng mặt trời tươi đẹp nhất.
Đường phố đông đúc và náo nhiệt vô cùng.
Chủ ý đi ăn quán nướng cũng không tồi, thực khách ngồi đầy trong quán nhỏ, nhìn xung quanh, một cảnh đông đúc toàn người là người. Cố Hiểu Thần đi vào trong quán, nhìn ngó bốn xung quanh, muốn tìm chỗ trống.
Có người vẫy tay với cô, nhẹ giọng gọi, “Hiểu Thần, mẹ ở đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, cô chậm rãi quay đầu, thấy Lâm Phân đã ngồi ở vị trí góc, dĩ nhiên bà đã đến từ sớm. Bà mặc áo khoác len màu hồng, cúc áo màu ngọc trai. Tóc đen được búi lên trông bà vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, biểu cảm của bà càng dịu dàng hơn.
Cố Hiểu Thần liền cảm thấy rất vui, trên mặt lộ ra nụ cười.
Cô đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Phân, hơi lè lưỡi, cô rất hiếm khi biểu hiện tính cách trẻ con, “Mẹ đợi rất lâu rồi phải không?”
“Mẹ cũng vừa mới đến.” Lâm Phân rót ly nước cho cô rồi đưa đến trước mặt cô.
Cố Hiểu Thần nhanh chóng nhận lấy ly nước, uống già nửa ly. Vội vàng đến đây nên cô thật sự cũng hơi khát. Bưng ly nước, cô cười nói, “Mẹ, con đói quá.”
“Vậy thì gọi đồ ăn thôi.” Lâm Phân lập tức gọi người phục vụ, Cố Hiểu Thần xem thực đơn rồi gọi vài món. Lâm Phân nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, khó che giấu được sự quan tâm, “Hiểu Thần, dạo này việc ở công ty rất bận à? Sao giống như bị gầy đi vậy?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần xoa xoa mặt mình, đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, “Con gái phải gầy một chút mới đẹp.”
“Nói bừa.” Lâm Phân cũng cười, dặn dò một câu, “Sức khoẻ mới là quan trọng.”
Nhiệt độ trong quán nướng hơi nóng, ở vị trí góc lại càng nóng, ánh nắng chiếu xuống những tia hào quang nóng bỏng. Một lát sau, hai người đã cảm thấy hơi nóng. Cởi áo khoác ngoài ra, ngồi đối diện nhau ăn đồ nướng. Mùi vị thịt nướng rất chuẩn vị, vô cùng thơm ngon. Cố Hiểu Thần cười rạng rỡ, ngày như thế này, thật sự là rất hạnh phúc.
Ăn xong, như lệ cũ lại gọi một phần kem.
Cố Hiểu Thần vừa ăn kem vừa vu vơ hỏi, “Mẹ, hôm nay không lạnh, con có thể ăn nhiều hơn một phần kem được không?”
Lâm Phân nghĩ một lát, gật đầu nói, “Được, nhưng chỉ được ăn thêm một phần thôi đấy.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần vui vẻ đáp lời, bộ dạng ngoan ngoãn dễ thương của cô thật sự giống như một bé gái.
Lâm Phân im lặng nhìn cô, cầm ly cà phê lên uống một hớp.
Bà cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu sậm ở trong ly, sâu xa mở miệng, không nhanh không chậm nói, “Hiểu Thần. Dạo gần đây, Thành Trạch luôn cam đoan với mẹ, nó nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho con. Đến nỗi ở chỗ chú Châu của con, Thành Trạch cũng đã làm không ít việc thiếu suy nghĩ. Mẹ lúc trước cũng đã từng nói, Thành Trạch là một cậu thanh niên có tài, tuấn tú lại lịch thiệp.”
“Mẹ muốn hỏi con một chút……….” Lâm Phân ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hiểu Thần, thận trọng hỏi, “Con có thích Thành Trạch không?”
Cố Hiểu Thần giật mình, cô không ngờ Lâm Phân sẽ đột nhiên nói với cô chuyện này.
Im lặng một lúc, dưới sự chú ý của Lâm Phân, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Mẹ, con không thích anh ta.”
Lâm Phân âm trầm thở dài, nét mặt lo lắng dường như đã bình tĩnh, bà bùi ngùi nói, “Kỳ thực mẹ cũng không hy vọng con gả vào Châu gia, càng không muốn con gả vào cao môn. Cuộc sống như vậy, con nhất định sẽ không thích. Nhưng, nếu người đó là người con thích, vậy thì lại là một chuyện khác.”
“Mẹ.” Cố Hiểu Thần líu ríu gọi, càng thêm kiên định nói, “Con không thích Châu Thành Trạch.”
“Mẹ hy vọng con tìm được một cậu bé rắn rỏi, không cần quá nhiều tiền, có thể chăm sóc cho con, có thể đối xử tốt với con, như vậy là tốt nhất……….” Lâm Phân chậm rãi thong thả nói rất nhiều, Cố Hiểu Thần im lặng lắng nghe, không nói lời nào, tay cầm ly kem đang tan dần.
Bỗng, nghe thấy Lâm Phân hỏi, “Con có phải là có người thích rồi phải không?”
Tim cô, vào lúc này giống như ly kem, không biết vì cái gì cũng hơi tan chảy.
Bên tai vang lên tiếng gọi của ai đó, Thần Thần. Mèo con nhem nhuốc. Bàn tay lớn của anh dịu dàng ấm áp, lúc đi với cô vẫn luôn nắm chặt tay cô. Bất kỳ cô vùng vẫy như thế nào, cũng sẽ không buông ra. Nụ cười của anh, chính là nụ cười mà cô thấy đẹp nhất. Nhưng sự tàn nhẫn và sự tuyệt tình của anh, sự thờ ơ và đào hoa của anh, đồng thời cũng khiến lòng cô nảy sinh nỗi sợ.
Đoá hoa bên vực thẳm, không nên hái, cũng không nên quá tham vọng.
Cố Hiểu Thần lắc đầu với Lâm Phân, nhàn nhạt nói, “Không có.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ chiếu xuống, kem trong ly cuối cùng cũng đã chảy thành nước.
Hoá ra…….. thích một người, cũng cần phải có dũng khí.
Khi về đến nhà, Cố Hiểu Thần không gặp Ngũ Hạ Liên. Làm tổ trong căn hộ áp mái của mình, cô mở ti vi, một mình im lặng xem. Âm lượng chỉnh hơi lớn, vang vọng cả căn hộ áp mái. Như vậy dường như sẽ cảm thấy không còn yên tĩnh cũng không còn cô đơn nữa, nửa đầu vùi vào trong gối, chỉ tự nói với bản thân, cô không cần một bến cảng để neo đậu trong thời gian ngắn.
***
Sáng thứ hai, Ngôn Húc Đông lại gọi điện thoại đến, trong lời nói tràn đầy sự quan tâm. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược cũng sôi nổi gửi tin nhắn, những đoạn tin nhắn ngắn gọn nhưng lại khiến Cố Hiểu Thần vô cùng ấm áp. Mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều tuân thủ cam kết, đến căn hộ dọn dẹp nấu cơm. Hầu hết thời gian, Ngũ Hạ Liên đều ngồi trên sô pha hút thuốc, hoặc là đọc báo, hoặc là xem tin tức trên ti vi, hoặc là chỉ hút thuốc, cái gì cũng đều không làm.
Cô không nói bất kỳ lời nào với anh, nghĩ là thời gian một tháng cũng nhanh thôi.
Bọn họ không cần nói chuyện thì cũng sẽ không nói chuyện.
Đến tối thứ năm, Cố Hiểu Thần đang nấu cơm thì nhận được cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này khiến cô vô cùng kinh ngạc và lo lắng, đầu điện thoại bên kia, giọng nữ yểu điệu vang lên, “Cố Hiểu Thần, cô đang ở tầng áp mái phải không? Tôi bây giờ đang đến tìm cô!”
“Châu tiểu thư?” Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, liền choáng váng. Phải làm thế nào đây? Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, mở cửa căn hộ.
Cửa vừa mở ra, Châu Nhã Như đã đứng ở hành lang, ánh mắt chợt chuyển đến, liếc thấy Cố Hiểu Thần. Cô ấy bỏ điện thoại vào trong túi da, giẫm giày cao gót đi về phía cô, “Cố Hiểu Thần, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chúng ta ra ngoài nói!” Cố Hiểu Thần vội vàng muốn đóng cửa, Châu Nhã Như lại nhanh hơn đẩy cửa ra.
“Cứ nói ở đây đi.” Châu Nhã Như xông vào căn hộ, cúi đầu nhìn thấy đôi giày da của đàn ông ở cửa ra vào, không dám tin gào lên, “Cố Hiểu Thần, cô vậy mà lại sống cùng đàn ông.”
Lời nói vừa nói ra, chỉ thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Đường phố đông đúc và náo nhiệt vô cùng.
Chủ ý đi ăn quán nướng cũng không tồi, thực khách ngồi đầy trong quán nhỏ, nhìn xung quanh, một cảnh đông đúc toàn người là người. Cố Hiểu Thần đi vào trong quán, nhìn ngó bốn xung quanh, muốn tìm chỗ trống.
Có người vẫy tay với cô, nhẹ giọng gọi, “Hiểu Thần, mẹ ở đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, cô chậm rãi quay đầu, thấy Lâm Phân đã ngồi ở vị trí góc, dĩ nhiên bà đã đến từ sớm. Bà mặc áo khoác len màu hồng, cúc áo màu ngọc trai. Tóc đen được búi lên trông bà vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, biểu cảm của bà càng dịu dàng hơn.
Cố Hiểu Thần liền cảm thấy rất vui, trên mặt lộ ra nụ cười.
Cô đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Phân, hơi lè lưỡi, cô rất hiếm khi biểu hiện tính cách trẻ con, “Mẹ đợi rất lâu rồi phải không?”
“Mẹ cũng vừa mới đến.” Lâm Phân rót ly nước cho cô rồi đưa đến trước mặt cô.
Cố Hiểu Thần nhanh chóng nhận lấy ly nước, uống già nửa ly. Vội vàng đến đây nên cô thật sự cũng hơi khát. Bưng ly nước, cô cười nói, “Mẹ, con đói quá.”
“Vậy thì gọi đồ ăn thôi.” Lâm Phân lập tức gọi người phục vụ, Cố Hiểu Thần xem thực đơn rồi gọi vài món. Lâm Phân nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, khó che giấu được sự quan tâm, “Hiểu Thần, dạo này việc ở công ty rất bận à? Sao giống như bị gầy đi vậy?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần xoa xoa mặt mình, đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, “Con gái phải gầy một chút mới đẹp.”
“Nói bừa.” Lâm Phân cũng cười, dặn dò một câu, “Sức khoẻ mới là quan trọng.”
Nhiệt độ trong quán nướng hơi nóng, ở vị trí góc lại càng nóng, ánh nắng chiếu xuống những tia hào quang nóng bỏng. Một lát sau, hai người đã cảm thấy hơi nóng. Cởi áo khoác ngoài ra, ngồi đối diện nhau ăn đồ nướng. Mùi vị thịt nướng rất chuẩn vị, vô cùng thơm ngon. Cố Hiểu Thần cười rạng rỡ, ngày như thế này, thật sự là rất hạnh phúc.
Ăn xong, như lệ cũ lại gọi một phần kem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần vừa ăn kem vừa vu vơ hỏi, “Mẹ, hôm nay không lạnh, con có thể ăn nhiều hơn một phần kem được không?”
Lâm Phân nghĩ một lát, gật đầu nói, “Được, nhưng chỉ được ăn thêm một phần thôi đấy.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần vui vẻ đáp lời, bộ dạng ngoan ngoãn dễ thương của cô thật sự giống như một bé gái.
Lâm Phân im lặng nhìn cô, cầm ly cà phê lên uống một hớp.
Bà cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu sậm ở trong ly, sâu xa mở miệng, không nhanh không chậm nói, “Hiểu Thần. Dạo gần đây, Thành Trạch luôn cam đoan với mẹ, nó nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho con. Đến nỗi ở chỗ chú Châu của con, Thành Trạch cũng đã làm không ít việc thiếu suy nghĩ. Mẹ lúc trước cũng đã từng nói, Thành Trạch là một cậu thanh niên có tài, tuấn tú lại lịch thiệp.”
“Mẹ muốn hỏi con một chút……….” Lâm Phân ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hiểu Thần, thận trọng hỏi, “Con có thích Thành Trạch không?”
Cố Hiểu Thần giật mình, cô không ngờ Lâm Phân sẽ đột nhiên nói với cô chuyện này.
Im lặng một lúc, dưới sự chú ý của Lâm Phân, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Mẹ, con không thích anh ta.”
Lâm Phân âm trầm thở dài, nét mặt lo lắng dường như đã bình tĩnh, bà bùi ngùi nói, “Kỳ thực mẹ cũng không hy vọng con gả vào Châu gia, càng không muốn con gả vào cao môn. Cuộc sống như vậy, con nhất định sẽ không thích. Nhưng, nếu người đó là người con thích, vậy thì lại là một chuyện khác.”
“Mẹ.” Cố Hiểu Thần líu ríu gọi, càng thêm kiên định nói, “Con không thích Châu Thành Trạch.”
“Mẹ hy vọng con tìm được một cậu bé rắn rỏi, không cần quá nhiều tiền, có thể chăm sóc cho con, có thể đối xử tốt với con, như vậy là tốt nhất……….” Lâm Phân chậm rãi thong thả nói rất nhiều, Cố Hiểu Thần im lặng lắng nghe, không nói lời nào, tay cầm ly kem đang tan dần.
Bỗng, nghe thấy Lâm Phân hỏi, “Con có phải là có người thích rồi phải không?”
Tim cô, vào lúc này giống như ly kem, không biết vì cái gì cũng hơi tan chảy.
Bên tai vang lên tiếng gọi của ai đó, Thần Thần. Mèo con nhem nhuốc. Bàn tay lớn của anh dịu dàng ấm áp, lúc đi với cô vẫn luôn nắm chặt tay cô. Bất kỳ cô vùng vẫy như thế nào, cũng sẽ không buông ra. Nụ cười của anh, chính là nụ cười mà cô thấy đẹp nhất. Nhưng sự tàn nhẫn và sự tuyệt tình của anh, sự thờ ơ và đào hoa của anh, đồng thời cũng khiến lòng cô nảy sinh nỗi sợ.
Đoá hoa bên vực thẳm, không nên hái, cũng không nên quá tham vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần lắc đầu với Lâm Phân, nhàn nhạt nói, “Không có.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ chiếu xuống, kem trong ly cuối cùng cũng đã chảy thành nước.
Hoá ra…….. thích một người, cũng cần phải có dũng khí.
Khi về đến nhà, Cố Hiểu Thần không gặp Ngũ Hạ Liên. Làm tổ trong căn hộ áp mái của mình, cô mở ti vi, một mình im lặng xem. Âm lượng chỉnh hơi lớn, vang vọng cả căn hộ áp mái. Như vậy dường như sẽ cảm thấy không còn yên tĩnh cũng không còn cô đơn nữa, nửa đầu vùi vào trong gối, chỉ tự nói với bản thân, cô không cần một bến cảng để neo đậu trong thời gian ngắn.
***
Sáng thứ hai, Ngôn Húc Đông lại gọi điện thoại đến, trong lời nói tràn đầy sự quan tâm. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược cũng sôi nổi gửi tin nhắn, những đoạn tin nhắn ngắn gọn nhưng lại khiến Cố Hiểu Thần vô cùng ấm áp. Mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều tuân thủ cam kết, đến căn hộ dọn dẹp nấu cơm. Hầu hết thời gian, Ngũ Hạ Liên đều ngồi trên sô pha hút thuốc, hoặc là đọc báo, hoặc là xem tin tức trên ti vi, hoặc là chỉ hút thuốc, cái gì cũng đều không làm.
Cô không nói bất kỳ lời nào với anh, nghĩ là thời gian một tháng cũng nhanh thôi.
Bọn họ không cần nói chuyện thì cũng sẽ không nói chuyện.
Đến tối thứ năm, Cố Hiểu Thần đang nấu cơm thì nhận được cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này khiến cô vô cùng kinh ngạc và lo lắng, đầu điện thoại bên kia, giọng nữ yểu điệu vang lên, “Cố Hiểu Thần, cô đang ở tầng áp mái phải không? Tôi bây giờ đang đến tìm cô!”
“Châu tiểu thư?” Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, liền choáng váng. Phải làm thế nào đây? Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, mở cửa căn hộ.
Cửa vừa mở ra, Châu Nhã Như đã đứng ở hành lang, ánh mắt chợt chuyển đến, liếc thấy Cố Hiểu Thần. Cô ấy bỏ điện thoại vào trong túi da, giẫm giày cao gót đi về phía cô, “Cố Hiểu Thần, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chúng ta ra ngoài nói!” Cố Hiểu Thần vội vàng muốn đóng cửa, Châu Nhã Như lại nhanh hơn đẩy cửa ra.
“Cứ nói ở đây đi.” Châu Nhã Như xông vào căn hộ, cúi đầu nhìn thấy đôi giày da của đàn ông ở cửa ra vào, không dám tin gào lên, “Cố Hiểu Thần, cô vậy mà lại sống cùng đàn ông.”
Lời nói vừa nói ra, chỉ thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro