Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Anh Khoẻ Không?

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Trên màn hình ti vi LCD, Ngũ Hạo Dương bị một đám phóng viên truyền thông vây quanh. Vươn tay ra, chỉ muốn đưa micro về phía anh. Giọng nói trầm thấp thuần hậu của anh ta xuyên qua loa truyền đến, nhưng Cố Hiểu Thần lại hoàn toàn không nghe rõ. Căn bản là không biết anh ta đang nói cái gì, chỉ như kim châm vào lỗ tai vang lên tiếng ù ù.

Tại sao tổng tài của Ngũ thị đột nhiên lại đổi người?

Ngũ Hạo Dương sao đột nhiên từ phó tổng thành tổng tài?

Quá nhiều nghi ngờ tràn đầy trong đầu Cố Hiểu Thần, mà những nghi ngờ này đều không còn quan trọng nữa. Điểm quan trọng là anh ấy đã đi đâu rồi. Rời khỏi buổi họp báo, sau ánh đèn flash chớp nháy, anh đã đi đâu. Chắc sẽ không ở cùng vị Ôn tiểu thư kia chứ? Hay là, anh lại ở một mình?

Tim cô dường như không còn là của cô nữa.

Đập sốt sắng như vậy, bất an như vậy chỉ vì muốn biết…………… hướng đi của anh.

“Sáng sớm đã nghe phong thanh, nghe nói Ngũ thị đổi chủ rồi! Tôi còn cho rằng chỉ là chuyện cười! Sự phát triển của Ngũ thị mấy năm nay tốt như vậy, sao lại đổi chủ được chứ? Không ngờ vậy mà lại là thật, chuyện này thật là kỳ lạ, không biết thành viên hội đồng quản trị của bọn họ là đang nghĩ cái gì!” Đồng nghiệp nam xì xào suy đoán, rồi lại thở dài một tiếng.

“Nhà họ Ngũ không phải có ba anh em sao? Lần này hình như là tam thiếu tiếp quản Ngũ thị đúng không?”

“Chắc hẳn là vậy. Tôi nghe nói đại thiếu gia của nhà họ Ngũ mấy năm trước bởi vì tai nạn xe mà mất rồi, nhưng tin tức bị phong toả rất chặt chẽ nên cụ thể thế nào thì cũng không biết!”

Mấy người bảy cái miệng tám cái lưỡi, cứ thế bàn tán xôn xao.

Các đồng nghiệp đang nhiệt tình bàn luận, vị trí phía góc đột nhiên có người đứng dậy, đẩy cửa đi vào phòng quản lý. Cố Hiểu Thần đứng ở trước bàn làm việc, nắm nhẹ nắm đấm, nhìn quản lý Thái Hoa đanh giọng nói, “Quản lý Thái, xin lỗi, hôm nay tôi có việc gấp, muốn xin nghỉ.”

Cô không hỏi “có được hay không”, mà kiên quyết mở miệng như vậy.

Thái Hoa thấy sắc mặt của cô nghiêm trọng, gật đầu nói, “Vậy cô đi đi. Tôi phê chuẩn.”

“Cảm ơn quản lý.” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng quản lý. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, cầm túi lên cất bước lớn rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi thấp thoáng, “Trợ lý Cố, cô đi đâu vậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cô căn bản là không nghe thấy gì nữa, không còn tâm trí nào mà chú ý đến nữa.

Đi thang máy xuống dưới tầng, Cố Hiểu Thần vội vàng lấy điện thoại ra ấn dãy số của anh gọi đi, nhưng điện thoại đã khoá máy. Trong lòng có một trận lo lắng, ngây ngốc đi ra khỏi cao ốc của công ty. Trời xanh mây trắng, Cố Hiểu Thần một mình đứng ở bên đường, nhìn dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, chỉ cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Hồng Kông rộng lớn như vậy, cô phải đi đâu để tìm anh đây?

Cô nghĩ có lẽ có thể tìm Ngôn Húc Đông hoặc Diêu Vịnh Tâm hỏi thăm tình hình, rồi lục tìm số của bọn họ trong danh bạ điện thoại, số của Diêu Vịnh Tâm ở trước số của Ngôn Húc Đông, cô vừa nhìn thấy, liền ấn số gọi đi. “Tút tút----------" điện thoại đang trong chế độ chờ nhận máy, cô cầm điện thoại cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đường.

Giây tiếp theo, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, giọng nói của Diêu Vịnh Tâm trong trẻo, nhưng lại có chút lo âu, dĩ nhiên là cô ấy vô cùng bận rộn, “Hiểu Thần?”

“Chị Vịnh Tâm, làm phiền chị rồi phải không?” Cố Hiểu Thần hai tay cầm điện thoại, nhẹ giọng nói.

“Vẫn tốt, chỉ là hơi bận xíu thôi.” Diêu Vịnh Tâm ở đầu điện thoại bên kia cười nói, trong đó còn có giọng nam xem lẫn truyền đến, cô ấy còn dặn dò người kia mấy câu, lúc này mới hỏi, “Hiểu Thần, tìm tôi có việc gì sao?”

Cố Hiểu Thần biết cô ấy nhất định là rất bận, bản thân bộ phận đầu tư đã rất bận rồi, lại còn sự điều động lớn ở Ngũ thị, nhất định là càng thêm bận. Cô không muốn quấy rầy nhiều thời gian, ngay cả khi biết thân phận không phù hợp, lại vẫn mở miệng hỏi, “Chị Vịnh Tâm, chị có biết Hạ tổng đã đi đâu không?”

“Liên?” Diêu Vịnh Tâm ngạc nhiên kêu lên, đột nhiên im lặng một lúc, giọng nữ có chút hậm hực, “Tôi cũng không biết.”

“Vậy anh ấy bình thường sẽ đi đâu?” Cố Hiểu Thần kiên trì dò hỏi.

“Tôi……….. tôi không rõ.” Giọng nói của Diêu Vịnh Tâm trống trải như vậy, khó giấu được sự tự trách, “Liên bình thường luôn ở một mình, anh ta cũng không thích nói nhiều, nhiều nhất chính là ở cùng với mấy người phụ nữ của anh ta. Tôi chỉ biết anh ta có căn hộ ở Yinshen Mansion, nhưng đến cùng là toà nhà nào, căn hộ nào, tôi cũng chưa từng hỏi.”

Cô nói rồi lại nói, có chút thương cảm, “Nhưng…….. anh ấy tuyệt đối sẽ không ở Ngũ gia.”

“Tại sao?” Cố Hiểu Thần buột miệng nói, Ngũ gia? Nơi đó chẳng phải mới thực sự là nhà của anh ấy sao?

“Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh ấy đã đi rồi. Tôi đoán có phải là anh ta đã đi nghỉ rồi không.” Diêu Vịnh Tâm ngầm suy đoán, rồi lại hỏi, “Hiểu Thần, cô tìm Liên có chuyện gì sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cố tình tránh chủ đề nhạy cảm, không sốt sắng hỏi cô ấy thêm về hành tung của anh nữa.

“Vâng--------" Cố Hiểu Thần nhất thời ấp úng, vậy mà lại nghĩ không ra là chuyện gì, hoảng loạn nói, “Thực ra cũng không có chuyện gì. Chị Vịnh Tâm, vậy chị làm việc đi nhé. Tôi không quấy rấy nữa. Bye bye.”

Không đợi Diêu Vịnh Tâm nói gì nữa, Cố Hiểu Thần đã cúp cuộc gọi, chỉ sợ cô ấy sẽ tiếp tục truy hỏi.

Cô không thể trả lời, không thể trả lời nguyên nhân tìm kiếm anh, nguyên nhân muốn gặp anh.

Thật là nực cười, vậy mà không có ai có thể nói cho cô biết.

Tiếng còi xe, tiếng hô hào của đám đông, tiếng gió và tiếng xe ô tô lướt qua tai……. Gần như là hoảng loạn tìm kiếm không có mục tiêu đến phát điên, cô gái đơn độc một mình lang thang đi trong thành phố này. Không có người nào chú ý đến cô đang tìm người, mù quáng tìm kiếm một người mà không biết người đó đang ở đâu.

Đến nỗi muốn túm lấy từng người để hỏi, này, bạn có biết A Hạ đã đi đâu không.

Nhưng, ai mà biết A Hạ là ai.

Tìm kiếm vòng quanh, sắc trời cũng đã dần tối.

Lúc trời tối đen, Cố Hiểu Thần lê những bước chân mệt mỏi trở về căn hộ cũ. Đứng ở trước căn hộ của anh, tờ giấy quảng cáo đã phát vẫn dán trên cửa căn hộ mà không hề bị xé đi. Cô lưỡng lự nhìn, bỗng bất lực dựa vào cánh cửa rồi ngồi phịch xuống trên nền gạch.

Hai tay nắm điện thoại, Cố Hiểu Thần ấn các phím, trên màn hình hiển thị ra ba chữ.

Nhìn tin nhắn đã gửi đi thành công, cô cầm điện thoại rồi cúi đầu.

Ba chữ kia, có lẽ khi cô trực tiếp đối mặt với anh thì sẽ nói không thành lời ---------- anh khoẻ không.

A Hạ, anh khoẻ không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0