Là Cô Ấy Đá Tôi
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Bạn trai? Hai chữ này đồng thời làm cho hai người kinh sợ.
Ánh mắt Châu Nhã Như đờ đẫn, không có cách nào hoàn hồn.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt choáng váng. Nhưng anh ở trước mắt, một bên mặt tuấn mị vậy mà lại có một luồng ánh sáng kỳ lạ, chói mắt đến nỗi khiến cô không thể nhìn rõ được, chỉ là một hình ảnh mơ hồ.
Ngây nglười nửa buổi, Châu Nhã Như mới ấp úng mở miệng, lời nói ra ngay cả bản thân mình cũng không dám tin, “Các người đang yêu nhau?”
“Chúng tôi…………” Cố Hiểu Thần chợt giật mình, vừa định mở miệng nói, anh lại tiếp lời nói của cô, “Là người yêu.”
“Người yêu?” Châu Nhã Như hoàn toàn chết lặng, cô chưa từng nghĩ qua Cố Hiểu Thần vậy mà lại hẹn hò với Ngũ Hạ Liên, càng chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ lại là người yêu.
Châu Nhã Như lúc trước rất hâm mộ Ngũ Hạ Liên, nên cũng cố ý hỏi thăm một vài chuyện liên quan đến anh. Ngũ Hạ Liên chưa bao giờ mở miệng thừa nhận mối quan hệ tình ái của mình, cô gái giống như Cố Hiểu Thần, cô ta sao có thể khiến một người đàn ông đứng ở đỉnh cao của tiền bạc, quyền lực và luôn có phụ nữ vây quanh thích được cơ chứ?
Lúc này, trong đại sảnh truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp cộp giẫm trên mặt đất.
Ôn Tĩnh Đồng ở phía không xa dừng bước, nhẹ giọng gọi, “Liên.”
Ôn Tĩnh Đồng mấy ngày nay đều ở trong căn phòng của khách sạn năm sao này, vừa rồi cô nhận được điện thoại của Ngũ Hạ Liên, cô lập tức thay quần áo và đến gặp anh. Không ngờ khi ra đến sảnh, cô lại thấy cảnh bế tắc của ba người, cô thức thời không đi lên phía trước.
Chỉ là chú ý đến tay anh đang nắm chặt tay cô ấy.
“Em ra ngoài đợi.” Ngũ Hạ Liên quay đầu dặn dò một câu, Ôn Tĩnh Đồng lập lức gật đầu rồi xoay người đi.
Châu Nhã Như nhìn người phụ nữ xa lạ kia rời đi, kinh ngạc, sửng sốt, nghi ngờ tràn đầy trong tâm trí, cô nhướn mày lên, nghi hoặc chất vấn, “Hiện tại lại là chuyện gì? Hạ tổng đồng thời lại có người người phụ nữ khác? Cố Hiểu Thần, cô chắc không phải là bị đá rồi chứ.”
“Thực ra chúng rồi đã chia tay.” Ngũ Hạ Liên thả tay ra, sự ấm áp cuốn đi, không khí mát lạnh tràn vào tay nhỏ của cô, anh lạnh nhạt nói, “Chẳng qua là, là cô ấy đá tôi.”
Ầm----------
Đây tuyệt đối là tin giật gân!
Nhị thiếu của Ngũ gia luôn là một tay điêu luyện, ứng phó dễ dàng thoải mái với phụ nữ, Liên thiếu gia nổi tiếng đào hoa, anh ta lại có thể bị đá? Vậy mà lại còn từ trong miệng anh ta nói ra, anh ta đích thân thừa nhận bị đá?
Chuyện này………… quá là khiến người ta kinh ngạc.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, trong lòng lại cuồn cuộn một loại tư vị khác.
“Châu tiểu thư nếu như còn lần nữa ăn nói xằng bậy, đừng trách tôi mời luật sự kiện cô vì tội ác ý phỉ báng.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên trầm xuống, lạnh nhạt nói, “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”
“Nếu đã chia tay, Hạ tổng hà cớ gì lại đi lo chuyện bao đồng?” Châu Nhã Như đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, định cố gắng lấy lại chút thể diện.
Máy điều hoà trung tâm thôi đến luồng gió nhẹ không nóng không lạnh, Cố Hiểu Thần im lặng đứng giữa hai người, bên tai truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của anh, “Sau khi chia tay, cũng vẫn là bạn.”
Bạn…………….
Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô từ trước đến giờ chưa từng định nghĩa mối quan hệ giữa mình với anh như thế này, luôn cảm thấy đó là một loại suy nghĩ không thuộc về mình. Ngoại trừ lần thi tranh luận làm cô khắc sâu trong lòng đó, ngoại trừ lần giao dịch không muốn nhắc tới kia, bọn họ chỉ là người lạ không cùng đường.
Bây giờ, anh lại nói bọn họ là bạn bè.
Cho dù cô biết những lời nói tuỳ tiện này, hoặc là chỉ muốn giúp cô giải vây, bao gồm cả người yêu, chia tay, bị đá.
Chỉ là đến lúc này, mối quan hệ của bọn họ càng không thể giải thích rõ ràng.
Điện thoại di động của ai đó đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng này, kêu gào ầm ĩ.
Châu Nhã Như kéo khoá túi, lấy điện thoại ra nhìn. Không kịp nói thêm điều gì nữa, chỉ nhìn Ngũ Hạ Liên và Cố Hiểu Thần, nhanh chóng rời đi. Đã đi một đoạn xa nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nữ hoảng hốt buồn bực của cô ta, gấp gáp gọi, “Anh………”
Châu Nhã Như vừa đi, Cố Hiểu Thần bất an nắm chặt vạt áo, “Em…………..”
“Đi đi.” Ngũ Hạ Liên lần nữa nối tiếp lời cô, thờ ơ nói.
Môi Cố Hiểu Thần hơi mấp máy, tầm nhìn mờ nhạt, nhìn anh xoay người, trầm ổn đi ra khỏi đại sảnh. Có một khoảnh khắc, cô muốn đuổi theo anh.
Nhưng chân lại giống như đã mọc rễ làm sao cũng không cử động được.
Mãi đến khi bóng dáng anh chìm trong ánh nắng mặt trời, dần dần không còn thấy nữa.
Buổi triển lãm của Ngân hàng thương mại thành công mỹ mãn, phóng viên của các phương tiện truyền thông đều đang hướng về người phụ trách bắt đầu hỏi, một nhóm người vây quanh quản lý Thái Hoa. Cố Hiểu Thần đang ở một bên xử lý những công việc còn lại, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại thấy Châu Thành Trạch bất thình lình đứng ở trước mặt. Trong lòng cô hơi hoảng hốt, xa lạ chào, “Châu tổng.”
“Một người sắp hai bàn tay trắng, lựa chọn của em thật là sáng suốt.” Châu Thành Trạch lạnh lùng nói vô cùng đột ngột.
Không đợi cô có phản ứng, Châu Thành Trạch xoay người đi qua, đi về phía một đầu khác của đại sảnh.
Hai bàn tay trắng? Cố Hiểu Thần không biết ý tứ của anh ta là đang nói cái gì, nhưng mơ hồ có chút bất an.
***
Mấy ngày còn lại của tháng tư bình yên không có sóng gió gì, chớp mắt đã đến tháng năm.
Ngày đầu tiên của tháng năm là ngày Quốc tế lao động, công ty được nghỉ một ngày. Đến ngày tiếp theo đi làm, đồng nghiệp trong phòng làm việc của bộ phận xôn xao bàn tán. Không biết là ai to gan bật ti vi LCD lên, chỉnh sang kênh tài chính. Trong ti vi đang phát bản tin trực tiếp, và tin tức đó liên quan đến Ngũ thị.
Ánh sáng lập loè chói mắt, cuộc họp báo rất long trọng.
Hai người Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương ngồi cạnh nhau, ống kính luôn chĩa vào Ngũ Hạ Liên, anh chậm rãi nói trong micro. Nhưng những gì anh ấy nói, lại khiến người ta im lặng.
“Không phải chứ? Tổng tài của Ngũ thị đổi người rồi à?” Có người hét lên.
Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí, liền ngưng mắt. Chỉ thấy anh ở trong ống kính ung dung mỉm cười, phóng khoáng rời khỏi chỗ ngồi, không ai dõi theo tung tích của anh nữa. Ống kính lần nữa chuyển về phía tổng tài mới nhậm chức Ngũ Hạo Dương.
Bút trong tay đột nhiên rơi xuống trên mặt bàn rồi rơi xuống dưới đất.
Tim cô treo lơ lửng trong không trung.
Ánh mắt Châu Nhã Như đờ đẫn, không có cách nào hoàn hồn.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt choáng váng. Nhưng anh ở trước mắt, một bên mặt tuấn mị vậy mà lại có một luồng ánh sáng kỳ lạ, chói mắt đến nỗi khiến cô không thể nhìn rõ được, chỉ là một hình ảnh mơ hồ.
Ngây nglười nửa buổi, Châu Nhã Như mới ấp úng mở miệng, lời nói ra ngay cả bản thân mình cũng không dám tin, “Các người đang yêu nhau?”
“Chúng tôi…………” Cố Hiểu Thần chợt giật mình, vừa định mở miệng nói, anh lại tiếp lời nói của cô, “Là người yêu.”
“Người yêu?” Châu Nhã Như hoàn toàn chết lặng, cô chưa từng nghĩ qua Cố Hiểu Thần vậy mà lại hẹn hò với Ngũ Hạ Liên, càng chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ lại là người yêu.
Châu Nhã Như lúc trước rất hâm mộ Ngũ Hạ Liên, nên cũng cố ý hỏi thăm một vài chuyện liên quan đến anh. Ngũ Hạ Liên chưa bao giờ mở miệng thừa nhận mối quan hệ tình ái của mình, cô gái giống như Cố Hiểu Thần, cô ta sao có thể khiến một người đàn ông đứng ở đỉnh cao của tiền bạc, quyền lực và luôn có phụ nữ vây quanh thích được cơ chứ?
Lúc này, trong đại sảnh truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp cộp giẫm trên mặt đất.
Ôn Tĩnh Đồng ở phía không xa dừng bước, nhẹ giọng gọi, “Liên.”
Ôn Tĩnh Đồng mấy ngày nay đều ở trong căn phòng của khách sạn năm sao này, vừa rồi cô nhận được điện thoại của Ngũ Hạ Liên, cô lập tức thay quần áo và đến gặp anh. Không ngờ khi ra đến sảnh, cô lại thấy cảnh bế tắc của ba người, cô thức thời không đi lên phía trước.
Chỉ là chú ý đến tay anh đang nắm chặt tay cô ấy.
“Em ra ngoài đợi.” Ngũ Hạ Liên quay đầu dặn dò một câu, Ôn Tĩnh Đồng lập lức gật đầu rồi xoay người đi.
Châu Nhã Như nhìn người phụ nữ xa lạ kia rời đi, kinh ngạc, sửng sốt, nghi ngờ tràn đầy trong tâm trí, cô nhướn mày lên, nghi hoặc chất vấn, “Hiện tại lại là chuyện gì? Hạ tổng đồng thời lại có người người phụ nữ khác? Cố Hiểu Thần, cô chắc không phải là bị đá rồi chứ.”
“Thực ra chúng rồi đã chia tay.” Ngũ Hạ Liên thả tay ra, sự ấm áp cuốn đi, không khí mát lạnh tràn vào tay nhỏ của cô, anh lạnh nhạt nói, “Chẳng qua là, là cô ấy đá tôi.”
Ầm----------
Đây tuyệt đối là tin giật gân!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị thiếu của Ngũ gia luôn là một tay điêu luyện, ứng phó dễ dàng thoải mái với phụ nữ, Liên thiếu gia nổi tiếng đào hoa, anh ta lại có thể bị đá? Vậy mà lại còn từ trong miệng anh ta nói ra, anh ta đích thân thừa nhận bị đá?
Chuyện này………… quá là khiến người ta kinh ngạc.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, trong lòng lại cuồn cuộn một loại tư vị khác.
“Châu tiểu thư nếu như còn lần nữa ăn nói xằng bậy, đừng trách tôi mời luật sự kiện cô vì tội ác ý phỉ báng.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên trầm xuống, lạnh nhạt nói, “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”
“Nếu đã chia tay, Hạ tổng hà cớ gì lại đi lo chuyện bao đồng?” Châu Nhã Như đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, định cố gắng lấy lại chút thể diện.
Máy điều hoà trung tâm thôi đến luồng gió nhẹ không nóng không lạnh, Cố Hiểu Thần im lặng đứng giữa hai người, bên tai truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của anh, “Sau khi chia tay, cũng vẫn là bạn.”
Bạn…………….
Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô từ trước đến giờ chưa từng định nghĩa mối quan hệ giữa mình với anh như thế này, luôn cảm thấy đó là một loại suy nghĩ không thuộc về mình. Ngoại trừ lần thi tranh luận làm cô khắc sâu trong lòng đó, ngoại trừ lần giao dịch không muốn nhắc tới kia, bọn họ chỉ là người lạ không cùng đường.
Bây giờ, anh lại nói bọn họ là bạn bè.
Cho dù cô biết những lời nói tuỳ tiện này, hoặc là chỉ muốn giúp cô giải vây, bao gồm cả người yêu, chia tay, bị đá.
Chỉ là đến lúc này, mối quan hệ của bọn họ càng không thể giải thích rõ ràng.
Điện thoại di động của ai đó đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng này, kêu gào ầm ĩ.
Châu Nhã Như kéo khoá túi, lấy điện thoại ra nhìn. Không kịp nói thêm điều gì nữa, chỉ nhìn Ngũ Hạ Liên và Cố Hiểu Thần, nhanh chóng rời đi. Đã đi một đoạn xa nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nữ hoảng hốt buồn bực của cô ta, gấp gáp gọi, “Anh………”
Châu Nhã Như vừa đi, Cố Hiểu Thần bất an nắm chặt vạt áo, “Em…………..”
“Đi đi.” Ngũ Hạ Liên lần nữa nối tiếp lời cô, thờ ơ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Môi Cố Hiểu Thần hơi mấp máy, tầm nhìn mờ nhạt, nhìn anh xoay người, trầm ổn đi ra khỏi đại sảnh. Có một khoảnh khắc, cô muốn đuổi theo anh.
Nhưng chân lại giống như đã mọc rễ làm sao cũng không cử động được.
Mãi đến khi bóng dáng anh chìm trong ánh nắng mặt trời, dần dần không còn thấy nữa.
Buổi triển lãm của Ngân hàng thương mại thành công mỹ mãn, phóng viên của các phương tiện truyền thông đều đang hướng về người phụ trách bắt đầu hỏi, một nhóm người vây quanh quản lý Thái Hoa. Cố Hiểu Thần đang ở một bên xử lý những công việc còn lại, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại thấy Châu Thành Trạch bất thình lình đứng ở trước mặt. Trong lòng cô hơi hoảng hốt, xa lạ chào, “Châu tổng.”
“Một người sắp hai bàn tay trắng, lựa chọn của em thật là sáng suốt.” Châu Thành Trạch lạnh lùng nói vô cùng đột ngột.
Không đợi cô có phản ứng, Châu Thành Trạch xoay người đi qua, đi về phía một đầu khác của đại sảnh.
Hai bàn tay trắng? Cố Hiểu Thần không biết ý tứ của anh ta là đang nói cái gì, nhưng mơ hồ có chút bất an.
***
Mấy ngày còn lại của tháng tư bình yên không có sóng gió gì, chớp mắt đã đến tháng năm.
Ngày đầu tiên của tháng năm là ngày Quốc tế lao động, công ty được nghỉ một ngày. Đến ngày tiếp theo đi làm, đồng nghiệp trong phòng làm việc của bộ phận xôn xao bàn tán. Không biết là ai to gan bật ti vi LCD lên, chỉnh sang kênh tài chính. Trong ti vi đang phát bản tin trực tiếp, và tin tức đó liên quan đến Ngũ thị.
Ánh sáng lập loè chói mắt, cuộc họp báo rất long trọng.
Hai người Ngũ Hạ Liên và Ngũ Hạo Dương ngồi cạnh nhau, ống kính luôn chĩa vào Ngũ Hạ Liên, anh chậm rãi nói trong micro. Nhưng những gì anh ấy nói, lại khiến người ta im lặng.
“Không phải chứ? Tổng tài của Ngũ thị đổi người rồi à?” Có người hét lên.
Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí, liền ngưng mắt. Chỉ thấy anh ở trong ống kính ung dung mỉm cười, phóng khoáng rời khỏi chỗ ngồi, không ai dõi theo tung tích của anh nữa. Ống kính lần nữa chuyển về phía tổng tài mới nhậm chức Ngũ Hạo Dương.
Bút trong tay đột nhiên rơi xuống trên mặt bàn rồi rơi xuống dưới đất.
Tim cô treo lơ lửng trong không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro