Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Hạnh Phúc Lại Đ...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Ánh nắng chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt trắng đến nỗi gần như trong suốt.

Cố Hiểu Thần nhẹ cau mày, cô vẫn kiên định như cũ nói, “Con không có.”

Lâm Phân im lặng, giống như đang suy nghĩ điều gì. Châu Nhã Như lẩm bẩm một câu, “tôi không tin”, bầu không khí liền rơi vào cứng ngắc. Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhưng đang lo lắng bất an. Thực ra cô rất sợ, sợ nghe thấy câu trả lời của Lâm Phân, câu trả lời đó có sẽ khiến cô sụp đổ. Thế nên cô ngay cả hít thở cũng đều thận trọng, không dám thở mạnh.

Thời gian dường như đứng yên, Lâm Phân sâu xa mở miệng, chất giọng vẫn luôn nhẹ nhàng trong lúc này lại bình tĩnh đến lạ thường, “Dì tin Hiểu Thần, con bé sẽ không như vậy.”

Câu nói này đâm vào tim, hạnh phúc vậy mà lại đau đớn.

Vị chua của sự ẩn nhẫn càng tích tụ nhiều hơn, Cố Hiểu Thần liều mạng nén xuống.

“Dì Phân!” Châu Nhã Như gọi, Lâm Phân quay đầu nhìn về phía cô, trầm lặng nói, “Những cô gái khác có sống chung với người khác hay không thì dì không biết. Nhưng Hiểu Thần, dì có thể chắc chắn. Chuyện này dì không muốn nhắc đến nữa, con cũng đừng nhắc nữa.”

Châu Nhã Như giương mắt đờ đẫn, Lâm Phân vẫn luôn dịu dàng uyển chuyển cũng có lúc mạnh mẽ như vậy? Nghĩ đến dù sao Lâm Phân vẫn là mẹ của cô ta, bảo vệ con gái của mình cũng là điều khó tránh khỏi. Ở trong cái bàn này, ý thức được cô mới là người ngoài. Cô cầm túi đứng dậy, gấp gáp nói, “Con đi đây.”

Châu Nhã Như cất bước lớn rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lâm Phân không gọi lại, cũng không đuổi theo, cứ kệ cho cô ấy đi.

Đợi sau khi cô ta đi, Cố Hiểu Thần nhất thời cũng không biết phải nói cái gì. Nhưng trước mắt lại dần dần mờ đi, cô không dám ngẩng đầu, chỉ sợ Lâm Phân sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của mình. Hai người yên lặng ngồi một lúc, Lâm Phân cuối cùng cũng mở miệng, “Mẹ cũng phải đi rồi, con một mình phải chăm sóc tốt cho mình, biết không?”

“Vâng.” Cô gật đầu, nước mắt che phủ viền mắt, trong chốc lát liền rơi xuống.

Lâm Phân lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng cười, “Đứa bé ngốc, khóc cái gì. Mẹ tin con, Hiểu Thần ngoan của mẹ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiểu Thần của mẹ…………

Nước mắt chảy dọc theo hai má, cô cuối cùng đã biến nỗi đau thành hạnh phúc.

***

Sự việc đã được giải quyết, nhưng Cố Hiểu Thần vẫn không thấy vui vì điều đó.

Căn hộ đó, chắc hẳn đã mấy ngày không có người ở. Tờ giấy quảng cáo được phát dán trên cửa căn hộ vẫn chưa ai xé đi. Lúc trước ở cùng một công ty cũng rất hiếm khi gặp, bây giờ lại không ở cùng công ty, muốn gặp được anh còn khó hơn tìm đường lên trời. Kỳ lạ là, anh gần dây rất ít khi xuất hiện trên báo, ngược lại là Ngũ Hạo Dương, thỉnh thoảng lại có thể thấy những tin tức về anh ta, cường độ tăng lên đáng kể.

Công ty gần đây đang bận rộn với một hạng mục mới, và công tác chuẩn bị cho buổi triển lãm với công ty đối tác cũng đã đến gần.

Một buổi chiều rực rỡ, sảnh của một khách sạn năm sao đặt trước đã được trang trí đầy đủ. Khách mời và giới truyền thông lần lượt đến và đi vào. Cố Hiểu Thần mặc trang phục công sở, vì là trợ lý của buổi triển lãm này nên phụ trách tất cả những công việc lặt vặt, cô đang đứng ở quầy đăng ký để tiếp khách với tư cách là người chủ trì buổi lễ.

“Chào ngài, mời bên này.” Cô nói cùng một câu hết lần này đến lần khác, trên mặt là một nụ cười mỉm chuyên nghiệp.

Cuối thảm đỏ, ở lối vào sảnh, một đôi nam nữ khoác tay nhau bước vào.

Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Châu Thành Trạch ôm Châu Nhã Như đi đến trước mặt. Châu Thành Trạch một thân tây trang màu bạc sậm, mắt kính gọng bạc khúc xạ tia sáng lạnh băng. Khí chất của anh nho nhã giống như quý công tử thời trung cổ. Còn Châu Nhã Như trong sáng xinh đẹp, cô khoác cánh tay Châu Thành Trạch, cười ngọt ngào.

Hai người trầm lặng đi về phía bàn đăng ký, ánh mắt Châu Thành Trạch từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía Cố Hiểu Thần, ngược lại Châu Nhã Như lại liếc nhìn cô một cái đầy cao ngạo.

“Tiên sinh, tiểu thư, mời bên này.” Cố Hiểu Thần mỉm cười nói, không hề cảm thấy ngạc nhiên. Lúc trước cô đều đã kiểm tra qua danh sách thư mời một lượt, nên sớm đã biết Châu gia cũng sẽ nhận lời mời tham dự. Chỉ là gặp mặt như thế này, cơ hồ cũng không tồi tệ cho lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chí ít thì lòng cô vẫn bình lặng.

Châu Thành Trạch dẫn Châu Nhã Như đi vào đại sảnh triển lãm, bóng hình hai người chìm vào đám đông.

Triển lãm chính thức bắt đầu, xuyên qua cánh cửa đóng chặt, giọng nam vang dội của MC từ trong đại sảnh mơ hồ truyền ra. Cửa của đại sảnh đột nhiên bị người đẩy ra, có người giẫm giày cao gót bước ra. Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn thì thấy Châu Nhã Như đang đi về phía cô, dĩ nhiên là đến tìm cô.

Châu Nhã Như nói, “Tôi có chuyện muốn nói với riêng cô.”

“Tiểu Văn, tôi đi một lát.” Cố Hiểu Thần dặn dò một tiếng, rồi sau đó theo Châu Nhã Như rời đi.

Hai người đi đến khu vực nghỉ ngơi của đại sảnh khách sạn, cửa sổ kính sát mặt đất chiếu sáng cả đại sảnh. Những tấm rèm mỏng nhẹ cản bớt ánh nắng mặt trời lại, ánh sáng và bóng râm lốm đốm chiếu xuống, phác hoạ ra hoạ tiết của rèm. Hai người bọn họ ngồi trên sô pha, mỗi người gọi một ly nước uống.

Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, nhẹ giọng hỏi, “Châu tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?”

“Cố Hiểu Thần, lúc trước sao tôi lại không phát giác cô là một người tâm cơ như vậy?” Châu Nhã Như khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm không chớp mắt, “Luôn làm ra bộ dạng đau khổ đáng thương, tranh thủ sự đồng cảm của anh trai tôi, bóp méo chân tướng sự thật. Tôi không biết cô đến cùng là làm sao mê hoặc được anh trai tôi, nhưng bây giờ anh ấy đã nhìn rõ con người cô rồi.”

Cố Hiểu Thần chỉ cười, vẫn im lặng không nói gì.

“Cô có thể sống chung với một người đàn ông, thì cũng có thể sống với người đàn ông thứ hai. Nói không chừng trước kia cô vẫn luôn sống chung với người khác. Cô gái tuỳ tiện như cô, muốn gả vào Châu gia chúng tôi căn bản là không có cửa, chẳng qua tôi thực sự cảm thấy xót cho cô. May mà anh trai tôi có tầm nhìn xa, nên lập tức mới không……….”

“Câm miệng!” Lời nói của cô ta còn chưa nói xong, trong không khí lại vang lên giọng nam trầm thấp lạnh nhạt.

Hai người đều vô cùng kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân hình cao lớn thẳng tắp từ sô pha bên cạnh đứng lên. Chậu hoa khổng lồ che khuất tầm nhìn nên vừa rồi bọn họ mới không nhìn thấy anh. Ngũ Hạ Liên cúi đầu nhìn xuống, tóc đen che đi hàng mày kiếm, mắt đen càng thêm sáng rực, vẻ mặt ngông cuồng tự cao tự đại.

Anh đột nhiên đưa tay ra, một tay nắm lấy Cố Hiểu Thần đang chết lặng, trầm giọng nói, “Chẳng lẽ giúp bạn trai mình dọn nhà nấu cơm, thì là tuỳ tiện sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0