Khoá Trái Tim
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Ánh mắt anh giống như chùm sáng lạnh giá, trực tiếp xuyên qua người cô. Cố Hiểu Thần xoa mặt mình, da thịt sắp bị anh chà cho thủng vẫn còn đang đau, đã đỏ lên một mảng. Cô mím môi, trong lòng vô cùng khó hiểu, chỉ đành nhìn anh, xem anh đến cùng là muốn làm gì.
Khăn mặt trong tay Ngũ Hạ Liên quẳng lên bồn rửa, mày kiếm hơi cau lại, bất ngờ truy hỏi, “Không phải nói em cách mấy người đàn ông đó xa một chút sao?”
Mấy người đàn ông đó? Cố Hiểu Thần nhất thời không phản ứng kịp, má vẫn còn đau nên ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. Cô nghĩ đến câu nói cuối cùng lúc trước của anh. Đột nhiên không có can đảm nhìn về phía anh, lặng lẽ cúi đầu, mấp máy môi, nhẹ giọng nói, “Anh chỉ nói sau này cách anh xa một chút.”
Mà còn là càng xa càng tốt. Trong lòng cô thầm bổ sung thêm.
Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, cô liền giật mình, giống như ăn phải rùa, cả người liền trầm lặng.
Đông cứng nửa buổi, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự bá đạo đó đột nhiên trầm tĩnh, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, Ngũ Hạ Liên thờ ơ cười, độ cong khoé miệng đó không biết là mỉa mai hay là tự chế giễu mình, khuôn mặt vô vị phun ra ba chữ, “Cút ra ngoài.”
Giọng nói lạnh lùng giống như cái gai sắc nhọn đâm vào trái tim cô.
Gần như là động tác phản ứng rất máy móc, Cố Hiểu Thần vội vàng lao ra khỏi phòng tắm. Thân hình bé nhỏ chợt vụt qua trước mắt anh, trong chốc lát chỉ còn đuôi tóc tung bay lưu lại trong mắt, cô ấy đã đi rồi. Nhưng mùi hương vẫn còn quanh quẩn trong không khí, có thể ngửi thấy rõ ràng.
Một chuỗi chuông phá vỡ sự yên lặng, điện thoại di động đột nhiên reo lên, rung trong túi quần.
Nhưng Ngũ Hạ Liên chần chừ không bắt máy, rút điếu thuốc, anh không nhanh không chậm vừa lấy điện thoại ra, vừa đi ra khỏi căn hộ. Lúc nhận cuộc gọi thì đưa tay đóng cửa rồi khoá lại, giống như khoá trái tim lại. Đứng ở trước thang máy đợi, anh nghe thấy đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nữ nhẹ nhàng, mơ màng, “Liên, lấy rượu xong chưa chưa? Em đã tắm xong rồi.”
“Ừ.” Hút một hơi thuốc, thổi ra một làn khói trắng trong lúc nói chuyện.
Ôn Tĩnh Đồng lại cười rồi làm nũng, “Vậy em đợi anh.”
Anh không đáp lại nữa, ngón tay thon dài ấn nút cúp cuộc gọi.
Thang máy đã lên đến nơi, “Tinh--------" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cánh cửa đó chầm chậm đóng lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt của Ngũ Hạ Liên cũng theo đó biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Trong căn hộ nhỏ ở tầng áp mái, Cố Hiểu Thần ngồi yên trên ghế, một lúc lâu cũng không có hành động gì. Trôi qua một lúc nữa, cô mới đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong, nhưng phần đau rát kia vẫn không thuyên giảm. Cô cầm bàn chải đánh răng đứng trước gương, yên lặng đánh răng.
Đột nhiên giờ mới phát hiện ra, cô sở dĩ muốn đi đến buổi tụ họp đó, thực ra……….. thực ra chẳng qua chỉ là muốn gặp anh mà thôi.
Sao cô lại muốn gặp anh. Sao lại…………. muốn gặp anh cơ chứ.
Mà đứng bên cạnh anh còn có một người khác.
***
Mấy ngày trôi qua, Lâm Phân cuối cùng cũng đã về nước. Bà ấy dường như nghe được mấy chuyện gì đó, nên giọng của bà ấy trong điện thoại có chút kích động, giống như đang cực lực đè nén. Đang trong lúc làm việc, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, trong lòng có chút hốt hoảng. Hai người hẹn nhau sau khi tan làm thì gặp mặt, địa điểm là quán cà phê Lam San.
Cả buổi chiều, tâm tình Cố Hiểu Thần bồn chồn.
Sau khi tan làm, cô vội vã rời đi, đi đến quán cà phê.
Quán cà phê chỉ có một tầng, tầng trên là cửa hàng bách hoá. Trong đại sảnh sáng sủa, có tiếng kèn saxophone du dương, tiếng nhạc êm đềm dường như đủ để xoa dịu lòng người.
Cố Hiểu Thần vừa đến quán cà phê, quả nhiên đã nhìn thấy Lâm Phân, nhưng cô cũng nhìn thấy cả Châu Nhã Như.
Châu Nhã Như ngồi bên cạnh Lâm Phân, cười hồn nhiên vui vẻ. Cô ấy như một con chim nhỏ dựa vào người, giống như một bé gái, khiến mọi người đều yêu mến. Bỗng, sao thấy trong lòng có chút chua xót. Cô cũng muốn được như vậy, mỗi ngày đều có thể làm con gái giống Châu Nhã Như được ở cùng Lâm Phân, không chỉ là ao ước, mà cô còn thấy ghen tị.
Chậm rãi đi về phía bọn họ, Cố Hiểu Thần giương lên nụ cười, che đậy sự cô đơn và chua chát.
Châu Nhã Như đã nhìn thấy cô, vốn dĩ còn định nói cười cùng Lâm Phân thì lập tức im lặng. Ánh mắt đó bỗng hoá sắc bén lườm cô. Giống như muốn từ trên người cô tìm ra điểm nào khiến người khác mê mẩn, nhưng cô tìm cả nửa ngày cũng không tìm ra được nên cau mày.
“Hiểu Thần, ngồi đi.” Lâm Phân nhẹ giọng nói, vội vàng kêu người phục vụ đến gọi cà phê.
Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, rồi ngồi xuống trước mặt bọn họ.
Người phục vụ lập tức bưng cà phê đến, cà phê thơm lừng, cô cầm trong tay, lấy thìa khuấy, nhưng do dự không uống. Cuối cùng cô ngẩng đầu lên, chủ động mở miệng đối mặt với những vấn đề kia, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định, chỉ nói một câu, “Con không sống chung với người khác.”
“Sống chung?” Lâm Phân nhất thời ngỡ ngàng, kinh ngạc vô cùng. Bà chỉ biết Hiểu Thần dạo gần dây dường như là có chút chuyện gì đó, nhưng không nghĩ đến cô vậy mà lại nói ra chuyện này.
Cố Hiểu Thần nghiến răng, nhẹ giọng nói, “Con không có.”
“Dì Phân ở đây, tôi cũng không muốn vu oan cô. Lúc trước anh vẫn luôn không cho tôi nói, bây giờ tôi không nhịn được nữa rồi, thẳng thắn nói cho rõ ràng. Xem cô làm sao giải thích? Tại sao anh ta lại mặc áo choàng tắm? Cô nam quả nữ, cô đừng nói với tôi giữa các người rất trong sáng. Tôi lại không phải đứa trẻ lên ba, tôi không đời nào tin.” Châu Nhã Như bĩu môi nói, thực ra còn là bất bình thay cho Châu Thành Trạch.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần lướt qua Châu Nhã Như, nhìn về phía Lâm Phân, vội vàng nói, “Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, bởi vì anh ấy giúp con một chuyện, nên con vì muốn cảm ơn anh ấy, nên mới đồng ý giúp anh ấy dọn nhà nấu cơm, thời gian là một tháng. Giữa con và anh ấy, căn bản không phải loại quan hệ đó.”
“Vậy người đó cuối cùng là ai?” Sắc mặt của Lâm Phân vẫn bình lặng như cũ, đanh giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần nghẹn lời, Châu Nhã Như lại chen vào, “Dì Phân, người đàn ông đó dì cũng từng gặp rồi.”
Gặp rồi? Lâm Phân càng nghi ngờ, bà mù mịt nhìn Cố Hiểu Thần, nghe thấy Châu Nhã Như chậm rãi nói, “Anh ta là Ngũ Hạ Liên – tổng tài của Ngũ thị, lúc trước là cấp trên của cô. Nghe nói vừa mới ra trường đã được nhận vào làm việc, cô ở Ngũ thị lại được đánh giá cao như vậy, cũng không biết là bởi vì cái gì.”
Ý tứ trong lời nói này ám chỉ điều gì, hai người nghe đều hiểu.
Cố Hiểu Thần nắm nhẹ nắm đấm, nghiến răng không nói gì.
“Hiểu Thần.” Lâm Phân gọi, Cố Hiểu Thần nhìn về phía bà, “Con và vị Hạ tổng kia không sống chung, phải không?”
Khăn mặt trong tay Ngũ Hạ Liên quẳng lên bồn rửa, mày kiếm hơi cau lại, bất ngờ truy hỏi, “Không phải nói em cách mấy người đàn ông đó xa một chút sao?”
Mấy người đàn ông đó? Cố Hiểu Thần nhất thời không phản ứng kịp, má vẫn còn đau nên ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. Cô nghĩ đến câu nói cuối cùng lúc trước của anh. Đột nhiên không có can đảm nhìn về phía anh, lặng lẽ cúi đầu, mấp máy môi, nhẹ giọng nói, “Anh chỉ nói sau này cách anh xa một chút.”
Mà còn là càng xa càng tốt. Trong lòng cô thầm bổ sung thêm.
Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, cô liền giật mình, giống như ăn phải rùa, cả người liền trầm lặng.
Đông cứng nửa buổi, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự bá đạo đó đột nhiên trầm tĩnh, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, Ngũ Hạ Liên thờ ơ cười, độ cong khoé miệng đó không biết là mỉa mai hay là tự chế giễu mình, khuôn mặt vô vị phun ra ba chữ, “Cút ra ngoài.”
Giọng nói lạnh lùng giống như cái gai sắc nhọn đâm vào trái tim cô.
Gần như là động tác phản ứng rất máy móc, Cố Hiểu Thần vội vàng lao ra khỏi phòng tắm. Thân hình bé nhỏ chợt vụt qua trước mắt anh, trong chốc lát chỉ còn đuôi tóc tung bay lưu lại trong mắt, cô ấy đã đi rồi. Nhưng mùi hương vẫn còn quanh quẩn trong không khí, có thể ngửi thấy rõ ràng.
Một chuỗi chuông phá vỡ sự yên lặng, điện thoại di động đột nhiên reo lên, rung trong túi quần.
Nhưng Ngũ Hạ Liên chần chừ không bắt máy, rút điếu thuốc, anh không nhanh không chậm vừa lấy điện thoại ra, vừa đi ra khỏi căn hộ. Lúc nhận cuộc gọi thì đưa tay đóng cửa rồi khoá lại, giống như khoá trái tim lại. Đứng ở trước thang máy đợi, anh nghe thấy đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nữ nhẹ nhàng, mơ màng, “Liên, lấy rượu xong chưa chưa? Em đã tắm xong rồi.”
“Ừ.” Hút một hơi thuốc, thổi ra một làn khói trắng trong lúc nói chuyện.
Ôn Tĩnh Đồng lại cười rồi làm nũng, “Vậy em đợi anh.”
Anh không đáp lại nữa, ngón tay thon dài ấn nút cúp cuộc gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thang máy đã lên đến nơi, “Tinh--------" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cánh cửa đó chầm chậm đóng lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt của Ngũ Hạ Liên cũng theo đó biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Trong căn hộ nhỏ ở tầng áp mái, Cố Hiểu Thần ngồi yên trên ghế, một lúc lâu cũng không có hành động gì. Trôi qua một lúc nữa, cô mới đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong, nhưng phần đau rát kia vẫn không thuyên giảm. Cô cầm bàn chải đánh răng đứng trước gương, yên lặng đánh răng.
Đột nhiên giờ mới phát hiện ra, cô sở dĩ muốn đi đến buổi tụ họp đó, thực ra……….. thực ra chẳng qua chỉ là muốn gặp anh mà thôi.
Sao cô lại muốn gặp anh. Sao lại…………. muốn gặp anh cơ chứ.
Mà đứng bên cạnh anh còn có một người khác.
***
Mấy ngày trôi qua, Lâm Phân cuối cùng cũng đã về nước. Bà ấy dường như nghe được mấy chuyện gì đó, nên giọng của bà ấy trong điện thoại có chút kích động, giống như đang cực lực đè nén. Đang trong lúc làm việc, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, trong lòng có chút hốt hoảng. Hai người hẹn nhau sau khi tan làm thì gặp mặt, địa điểm là quán cà phê Lam San.
Cả buổi chiều, tâm tình Cố Hiểu Thần bồn chồn.
Sau khi tan làm, cô vội vã rời đi, đi đến quán cà phê.
Quán cà phê chỉ có một tầng, tầng trên là cửa hàng bách hoá. Trong đại sảnh sáng sủa, có tiếng kèn saxophone du dương, tiếng nhạc êm đềm dường như đủ để xoa dịu lòng người.
Cố Hiểu Thần vừa đến quán cà phê, quả nhiên đã nhìn thấy Lâm Phân, nhưng cô cũng nhìn thấy cả Châu Nhã Như.
Châu Nhã Như ngồi bên cạnh Lâm Phân, cười hồn nhiên vui vẻ. Cô ấy như một con chim nhỏ dựa vào người, giống như một bé gái, khiến mọi người đều yêu mến. Bỗng, sao thấy trong lòng có chút chua xót. Cô cũng muốn được như vậy, mỗi ngày đều có thể làm con gái giống Châu Nhã Như được ở cùng Lâm Phân, không chỉ là ao ước, mà cô còn thấy ghen tị.
Chậm rãi đi về phía bọn họ, Cố Hiểu Thần giương lên nụ cười, che đậy sự cô đơn và chua chát.
Châu Nhã Như đã nhìn thấy cô, vốn dĩ còn định nói cười cùng Lâm Phân thì lập tức im lặng. Ánh mắt đó bỗng hoá sắc bén lườm cô. Giống như muốn từ trên người cô tìm ra điểm nào khiến người khác mê mẩn, nhưng cô tìm cả nửa ngày cũng không tìm ra được nên cau mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiểu Thần, ngồi đi.” Lâm Phân nhẹ giọng nói, vội vàng kêu người phục vụ đến gọi cà phê.
Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, rồi ngồi xuống trước mặt bọn họ.
Người phục vụ lập tức bưng cà phê đến, cà phê thơm lừng, cô cầm trong tay, lấy thìa khuấy, nhưng do dự không uống. Cuối cùng cô ngẩng đầu lên, chủ động mở miệng đối mặt với những vấn đề kia, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định, chỉ nói một câu, “Con không sống chung với người khác.”
“Sống chung?” Lâm Phân nhất thời ngỡ ngàng, kinh ngạc vô cùng. Bà chỉ biết Hiểu Thần dạo gần dây dường như là có chút chuyện gì đó, nhưng không nghĩ đến cô vậy mà lại nói ra chuyện này.
Cố Hiểu Thần nghiến răng, nhẹ giọng nói, “Con không có.”
“Dì Phân ở đây, tôi cũng không muốn vu oan cô. Lúc trước anh vẫn luôn không cho tôi nói, bây giờ tôi không nhịn được nữa rồi, thẳng thắn nói cho rõ ràng. Xem cô làm sao giải thích? Tại sao anh ta lại mặc áo choàng tắm? Cô nam quả nữ, cô đừng nói với tôi giữa các người rất trong sáng. Tôi lại không phải đứa trẻ lên ba, tôi không đời nào tin.” Châu Nhã Như bĩu môi nói, thực ra còn là bất bình thay cho Châu Thành Trạch.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần lướt qua Châu Nhã Như, nhìn về phía Lâm Phân, vội vàng nói, “Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, bởi vì anh ấy giúp con một chuyện, nên con vì muốn cảm ơn anh ấy, nên mới đồng ý giúp anh ấy dọn nhà nấu cơm, thời gian là một tháng. Giữa con và anh ấy, căn bản không phải loại quan hệ đó.”
“Vậy người đó cuối cùng là ai?” Sắc mặt của Lâm Phân vẫn bình lặng như cũ, đanh giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần nghẹn lời, Châu Nhã Như lại chen vào, “Dì Phân, người đàn ông đó dì cũng từng gặp rồi.”
Gặp rồi? Lâm Phân càng nghi ngờ, bà mù mịt nhìn Cố Hiểu Thần, nghe thấy Châu Nhã Như chậm rãi nói, “Anh ta là Ngũ Hạ Liên – tổng tài của Ngũ thị, lúc trước là cấp trên của cô. Nghe nói vừa mới ra trường đã được nhận vào làm việc, cô ở Ngũ thị lại được đánh giá cao như vậy, cũng không biết là bởi vì cái gì.”
Ý tứ trong lời nói này ám chỉ điều gì, hai người nghe đều hiểu.
Cố Hiểu Thần nắm nhẹ nắm đấm, nghiến răng không nói gì.
“Hiểu Thần.” Lâm Phân gọi, Cố Hiểu Thần nhìn về phía bà, “Con và vị Hạ tổng kia không sống chung, phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro