Thật Sự Cân Nhắ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trong lòng Cố Hiểu Thần liền hoài nghi, anh ấy thờ ơ như vậy, mặt không biểu cảm, người đàn ông không có cảm xúc, vậy mà lại biết chơi piano? Chuyện đó thật lãng mạn đẹp đẽ làm sao? Cô có chút không tưởng tượng ra được. Chỉ là vào lúc này, hai người Ngôn Húc Đông, Diêu Vịnh Tâm đều im lặng, sự im lặng này có chút lạ thường, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ, làm thế nào cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Vậy tôi hát nhé.” Ôn Tĩnh Đồng mỉm cười đứng dậy, tự nhiên đi về phía sân khấu. Cô cầm micro lên, giọng nữ trầm bổng hát bài hát rất du dương, nhận được nhiều tràng pháo tay.
Xung quanh tràn ngập mùi khói thuốc và mùi rượu nồng nặc, Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút ngột ngạt. Nhưng thấy mọi người vẫn đang vui vẻ hát karaoke, cô lặng lẽ đứng dậy, một mình đi ra khỏi phòng bao cho thoáng khí.
Độ cách âm của phòng bao quả nhiên rất tốt, ở hành lang vô cùng yên tĩnh.
Cố Hiểu Thần đến phòng vệ sinh rửa tay, rồi ra ban công bán nguyệt thoáng đãng đứng hóng gió một lúc, lúc này đang định quay lại phòng bao. Chỉ là vừa mới xoay người, phía sau lại truyền đến một giọng nam trầm thấp ấm áp, “Sao lại ở đây?”
Cô quay đầu nhìn, Ngôn Húc Đông đứng ở trước mặt cô, nhìn cô mỉm cười trìu mến.
Nhìn thấy là anh, Cố Hiểu Thần cả người liền thả lỏng, “Trong phòng có chút ngột ngạt, em ra đây hít thở chút.”
“Chắc là mùi khói thuốc hơi nặng.” Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh cô, thân hình cao ráo dựa vào lan can, cùng cô đứng hóng gió. Gió ban đêm rất nhẹ nhàng dễ chịu, vẫn hiu hiu thổi đến vô cùng thoải mái. Một bên mặt của cô ở gần đến như vậy khiến lòng anh rung động.
Một cơn gió lạnh thổi đến, Cố Hiểu Thần mặc mỏng manh nên không chịu được vòng tay ôm lấy cơ thể, xoa nhẹ. Đột nhiên trên người cảm thấy nặng, có một chiếc áo vest khoác lên người cô.
“Khoác vào đi.” Ngôn Húc Đông đóng cổ áo vest lại, đột nhiên phát hiện cô nhỏ nhắn vô cùng.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn anh, khó xử mỉm cười, “Cảm ơn.”
Cô cười như vậy, lại giống như sao băng trong bầu trời đêm, đẹp đẽ và toả sáng đến nỗi liền có thể lấp đầy ánh mắt của Ngôn Húc Đông. Nhất thời tình cảm không kìm chế được, anh đột nhiên nắm bả vai cô. Bàn tay lớn hơi dùng lực, Cố Hiểu Thần ngây người, anh lại đột nhiên nghiêng người về phía cô.
Cửa phòng bao nào đó bỗng mở ra, vì vậy mơ hồ có tiếng hát truyền đến.
Trên hành lang có ánh đèn màu tím, thân hình cao lớn chậm rãi đi ra. Giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc đã hút một nửa, trầm lặng đi qua hành lang.
Ánh đèn phác hoạ ra ngũ quan tuấn mị, Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc, ánh mắt vô thức lướt đi, đột nhiên dừng bước, ngay cả động tác hút thuốc cũng dừng lại.
Ở ban công ngoài trời cách anh mấy mét, có bóng dáng hai người đang đứng im lặng hồi lâu.
Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông cầm cánh tay người phụ nữ, cúi người hôn lên mặt người phụ nữ. Còn người phụ nữ khoác áo vest lớn, dĩ nhiên là của người đàn ông kia. Nhìn không thấy khuôn mặt cô ấy, nhưng anh có thể biết rõ, người phụ nữ đó là ai.
Ngũ Hạ Liên siết chặt ánh mắt, đột nhiên vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Rồi xoay người, trở lại phòng bao.
Ngôn Húc Đông thẳng lưng, cúi đầu nhìn chăm chú cô. Còn ánh mắt hoang mang của cô tràn đầy do dự, từ trong mắt cô, anh rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi của cô. Khoé môi hơi cong lên, thu lại sự rung động kia, im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói, “Em thật sự giống chị gái của anh.”
“Chị gái?” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc.
Ngôn Húc Đông gật đầu, “Dễ thương giống như chị ấy, vừa mới cho rằng em là chị ấy.”
Thật sự là như vậy sao? Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, nửa buổi sau mới nói, “Em……….. em muốn vào trong.” Cô nói xong liền cởi áo vest của anh xuống, hai tay đưa về phía anh, “Áo vest của anh.”
Ngôn Húc Đông nhận lại áo vest, tuỳ ý vắt lên cánh tay.
“Em vào trước đây.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, vội đi vào hành lang, thân hình nhỏ nhắn cũng bị ánh đèn màu tím bao phủ, băng qua hành lang.
***
Ra khỏi hộp đêm, gió mát thổi vào mặt.
Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Thẩm Nhược, ôm cô nói, “Thẩm Nhược, tôi đưa cô về.”
“Được, cảm ơn chị Vịnh Tâm.”
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược vẫy tay với mọi người, nắm tay nhau đi về phía bãi đỗ xe ở không xa. Ngũ Hạo Dương dĩ nhiên ôm bạn gái của mình rời đi, Ôn Tĩnh Đồng hơi mỉm cười, ôm Ngũ Hạ Liên rời đi. Mọi người đều đã đi hết, Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần nói, “Anh đưa em về nhé.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, ngồi lên xe anh.
Trên đường, hai người cũng không nói chuyện.
Xe đi đến trước lối nhỏ của toà nhà thì dừng lại, Cố Hiểu Thần nói lời cảm ơn rồi liền xuống xe.
Ngôn Húc Đông lại hạ cửa kính xuống, giọng nam trầm thấp truyền đến, “Hiểu Thần, chi bằng em thật sự cân nhắc một chút xem.”
Cân nhắc một chút……….. Cố Hiểu Thần đột nhiên hiểu anh đang ám chỉ cân nhắc điều gì, cũng không biết có phải là muốn chạy trốn hay không mà gấp rút bước lớn về phía trước. Bước chân của cô rất lớn, có chút hoảng loạn. Chạy vào trong chung cư ấn nút rồi lao vào thang máy.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nhưng lại có người đưa tay thò vào chỗ khe hở của cửa thang máy, doạ Cố Hiểu Thần giật nảy. Cô không khỏi nghi ngờ, lại thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, người đó có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, lạnh lùng đi vào thang máy.
Cố Hiểu Thần một tiếng cũng không nói đứng ở phía sau anh, trong lòng tò mò sao anh lại về đây? Không phải là nên ở cùng vị Ôn tiểu thư kia sao? Với lại, chỉ có một lối nhỏ đi vào chung cư, anh đã đi sau lưng cô từ lúc nào?
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Ngũ Hạ Liên im lặng bước ra, Cố Hiểu Thần cũng theo sau đi ra.
Nhưng cô vừa mới bước ra khỏi cửa thang máy, anh lại đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía căn hộ. Cố Hiểu Thần muốn hét lớn, nhưng bây giờ đã quá nửa đêm rồi, chỉ sợ sẽ làm ồn đến những hộ gia đình sống ở cùng tầng, cô đành phải đè giọng xuống, gắng sức hất tay anh ra.
Ngũ Hạ Liên bá đạo kéo cô đi vào căn hộ, trực tiếp đi về phía phòng tắm.
Một tay kéo khăn mặt, dùng sức chà lên mặt cô, không ngừng chà đi chà lại.
Đau! Cố Hiểu Thần cảm giác được mặt mình sắp bị anh chà cho rách da!
Anh chợt buông tay, cô đau đớn cau mày, Ngũ Hạ Liên lạnh lùng lườm cô.
“Vậy tôi hát nhé.” Ôn Tĩnh Đồng mỉm cười đứng dậy, tự nhiên đi về phía sân khấu. Cô cầm micro lên, giọng nữ trầm bổng hát bài hát rất du dương, nhận được nhiều tràng pháo tay.
Xung quanh tràn ngập mùi khói thuốc và mùi rượu nồng nặc, Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút ngột ngạt. Nhưng thấy mọi người vẫn đang vui vẻ hát karaoke, cô lặng lẽ đứng dậy, một mình đi ra khỏi phòng bao cho thoáng khí.
Độ cách âm của phòng bao quả nhiên rất tốt, ở hành lang vô cùng yên tĩnh.
Cố Hiểu Thần đến phòng vệ sinh rửa tay, rồi ra ban công bán nguyệt thoáng đãng đứng hóng gió một lúc, lúc này đang định quay lại phòng bao. Chỉ là vừa mới xoay người, phía sau lại truyền đến một giọng nam trầm thấp ấm áp, “Sao lại ở đây?”
Cô quay đầu nhìn, Ngôn Húc Đông đứng ở trước mặt cô, nhìn cô mỉm cười trìu mến.
Nhìn thấy là anh, Cố Hiểu Thần cả người liền thả lỏng, “Trong phòng có chút ngột ngạt, em ra đây hít thở chút.”
“Chắc là mùi khói thuốc hơi nặng.” Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh cô, thân hình cao ráo dựa vào lan can, cùng cô đứng hóng gió. Gió ban đêm rất nhẹ nhàng dễ chịu, vẫn hiu hiu thổi đến vô cùng thoải mái. Một bên mặt của cô ở gần đến như vậy khiến lòng anh rung động.
Một cơn gió lạnh thổi đến, Cố Hiểu Thần mặc mỏng manh nên không chịu được vòng tay ôm lấy cơ thể, xoa nhẹ. Đột nhiên trên người cảm thấy nặng, có một chiếc áo vest khoác lên người cô.
“Khoác vào đi.” Ngôn Húc Đông đóng cổ áo vest lại, đột nhiên phát hiện cô nhỏ nhắn vô cùng.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn anh, khó xử mỉm cười, “Cảm ơn.”
Cô cười như vậy, lại giống như sao băng trong bầu trời đêm, đẹp đẽ và toả sáng đến nỗi liền có thể lấp đầy ánh mắt của Ngôn Húc Đông. Nhất thời tình cảm không kìm chế được, anh đột nhiên nắm bả vai cô. Bàn tay lớn hơi dùng lực, Cố Hiểu Thần ngây người, anh lại đột nhiên nghiêng người về phía cô.
Cửa phòng bao nào đó bỗng mở ra, vì vậy mơ hồ có tiếng hát truyền đến.
Trên hành lang có ánh đèn màu tím, thân hình cao lớn chậm rãi đi ra. Giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc đã hút một nửa, trầm lặng đi qua hành lang.
Ánh đèn phác hoạ ra ngũ quan tuấn mị, Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc, ánh mắt vô thức lướt đi, đột nhiên dừng bước, ngay cả động tác hút thuốc cũng dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở ban công ngoài trời cách anh mấy mét, có bóng dáng hai người đang đứng im lặng hồi lâu.
Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông cầm cánh tay người phụ nữ, cúi người hôn lên mặt người phụ nữ. Còn người phụ nữ khoác áo vest lớn, dĩ nhiên là của người đàn ông kia. Nhìn không thấy khuôn mặt cô ấy, nhưng anh có thể biết rõ, người phụ nữ đó là ai.
Ngũ Hạ Liên siết chặt ánh mắt, đột nhiên vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Rồi xoay người, trở lại phòng bao.
Ngôn Húc Đông thẳng lưng, cúi đầu nhìn chăm chú cô. Còn ánh mắt hoang mang của cô tràn đầy do dự, từ trong mắt cô, anh rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi của cô. Khoé môi hơi cong lên, thu lại sự rung động kia, im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói, “Em thật sự giống chị gái của anh.”
“Chị gái?” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc.
Ngôn Húc Đông gật đầu, “Dễ thương giống như chị ấy, vừa mới cho rằng em là chị ấy.”
Thật sự là như vậy sao? Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, nửa buổi sau mới nói, “Em……….. em muốn vào trong.” Cô nói xong liền cởi áo vest của anh xuống, hai tay đưa về phía anh, “Áo vest của anh.”
Ngôn Húc Đông nhận lại áo vest, tuỳ ý vắt lên cánh tay.
“Em vào trước đây.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, vội đi vào hành lang, thân hình nhỏ nhắn cũng bị ánh đèn màu tím bao phủ, băng qua hành lang.
***
Ra khỏi hộp đêm, gió mát thổi vào mặt.
Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Thẩm Nhược, ôm cô nói, “Thẩm Nhược, tôi đưa cô về.”
“Được, cảm ơn chị Vịnh Tâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược vẫy tay với mọi người, nắm tay nhau đi về phía bãi đỗ xe ở không xa. Ngũ Hạo Dương dĩ nhiên ôm bạn gái của mình rời đi, Ôn Tĩnh Đồng hơi mỉm cười, ôm Ngũ Hạ Liên rời đi. Mọi người đều đã đi hết, Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần nói, “Anh đưa em về nhé.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, ngồi lên xe anh.
Trên đường, hai người cũng không nói chuyện.
Xe đi đến trước lối nhỏ của toà nhà thì dừng lại, Cố Hiểu Thần nói lời cảm ơn rồi liền xuống xe.
Ngôn Húc Đông lại hạ cửa kính xuống, giọng nam trầm thấp truyền đến, “Hiểu Thần, chi bằng em thật sự cân nhắc một chút xem.”
Cân nhắc một chút……….. Cố Hiểu Thần đột nhiên hiểu anh đang ám chỉ cân nhắc điều gì, cũng không biết có phải là muốn chạy trốn hay không mà gấp rút bước lớn về phía trước. Bước chân của cô rất lớn, có chút hoảng loạn. Chạy vào trong chung cư ấn nút rồi lao vào thang máy.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nhưng lại có người đưa tay thò vào chỗ khe hở của cửa thang máy, doạ Cố Hiểu Thần giật nảy. Cô không khỏi nghi ngờ, lại thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, người đó có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, lạnh lùng đi vào thang máy.
Cố Hiểu Thần một tiếng cũng không nói đứng ở phía sau anh, trong lòng tò mò sao anh lại về đây? Không phải là nên ở cùng vị Ôn tiểu thư kia sao? Với lại, chỉ có một lối nhỏ đi vào chung cư, anh đã đi sau lưng cô từ lúc nào?
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Ngũ Hạ Liên im lặng bước ra, Cố Hiểu Thần cũng theo sau đi ra.
Nhưng cô vừa mới bước ra khỏi cửa thang máy, anh lại đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía căn hộ. Cố Hiểu Thần muốn hét lớn, nhưng bây giờ đã quá nửa đêm rồi, chỉ sợ sẽ làm ồn đến những hộ gia đình sống ở cùng tầng, cô đành phải đè giọng xuống, gắng sức hất tay anh ra.
Ngũ Hạ Liên bá đạo kéo cô đi vào căn hộ, trực tiếp đi về phía phòng tắm.
Một tay kéo khăn mặt, dùng sức chà lên mặt cô, không ngừng chà đi chà lại.
Đau! Cố Hiểu Thần cảm giác được mặt mình sắp bị anh chà cho rách da!
Anh chợt buông tay, cô đau đớn cau mày, Ngũ Hạ Liên lạnh lùng lườm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro