Hiểu Thần Hát
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Lời nói kinh người của Ngũ Hạo Dương vừa phát ra, lần nữa khiến cho mọi người chú ý.
Diêu Vịnh Tâm, Thẩm Nhược, còn có cả Ôn Tĩnh Đồng và bạn gái khác nữa cũng đều ngẩng đầu đồng thời nhìn về phía Cố Hiểu Thần. Còn ánh mắt Ngôn Húc Đông lại dịu dàng như nước, tràn đầy hy vọng, thời khắc ngại ngùng này lại đặc biệt im lặng, như muốn nghe thấy câu trả lời của cô.
“Hiểu Thần, phó tổng đưa ra đề nghị không tệ. Chi bằng cậu và quản lý Ngôn cân nhắc chút xem. Dù thế nào hai người cũng đều độc thân, rất hay nha.” Thẩm Nhược ngồi đối diện Cố Hiểu Thần, nói chen vào, kỳ thực là muốn thuận nước đẩy thuyền để bọn họ thành một cặp.
Trong tay Cố Hiểu Thần còn đang cầm dao nĩa, liền không biết nên nói thế nào.
Cô thậm chí không dám nhìn về phía Ngôn Húc Đông, chỉ cảm giác được tình hình này thật sự là quá xấu hổ. Cô ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói nửa chữ.
Tách tách------------
Tiếng mở nắp bật lửa, Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, vẫn kiệm lời như trước. Anh thậm chí còn không thèm để ý, tuỳ ý phun ra một làn khói.
Ngôn Húc Đông nhìn một bên mặt cô khó xử ảo não, mở miệng giải vây giúp cô, cười vui vẻ trêu chọc, “Hiểu Thần, em đúng là không cho anh mặt mũi gì hết. Thẩm Nhược cũng đã nói như vậy rồi, tốt xấu gì cũng cho anh một danh phận. Ngay cả khi không đồng ý, cũng nên thơm thảo trả lời sẽ cân nhắc một chút chứ.”
Cố Hiểu Thần ngẩn người quay đầu, chỉ thấy Ngôn Húc Đông đang nhướn mày với cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói, “Vậy em sẽ cân nhắc một chút.
“Miễn cưỡng như vậy, không ngờ tôi cũng có một ngày như thế này.” Ngôn Húc Đông trêu ghẹo nói.
“Quản lý Ngôn, anh rất nổi tiếng và được nhiều người yêu mến! Mấy cô đồng nghiệp ở bộ phận của chúng tôi đều rất có ý với anh!” Thẩm Nhược vui vẻ nói, không quên làm người mai mối, “Nếu Hiểu Thần còn muốn suy nghĩ, chi bằng cho mấy cô gái đó của bộ phận chúng tôi một cơ hội đi?”
“Vậy tôi cũng cân nhắc một chút xem.” Ngôn Húc Đông nháy mắt, vẻ mặt bay bổng.
Bầu không khí liền hoà hoãn, không còn ngột ngạt nữa.
“Ôn tiểu thư, lần này đến Hồng Kông dự định chơi bao lâu?” Diêu Vịnh Tâm liền chuyển chủ đề, ánh mắt của cô lướt qua Cố Hiểu Thần, lướt qua Ngôn Húc Đông, chuyển đến một đầu khác. Nhưng ánh mắt lại chợt rời đi, chạm mắt với người nào đó đối diện cũng đang nhìn.
Ánh mắt Ngũ Hạo Dương mang theo ẩn ý dù chỉ là một cái liếc mắt.
Ôn Tĩnh Đồng cầm khăn ăn lên chạm nhẹ vào môi, phong thái tao nhã, nghiêm nghị nói, “Tôi không biết sẽ chơi bao lâu, tuỳ xem Liên có rảnh không.”
“Hạ tổng gần đây luôn rất rảnh.” Ngũ Hạo Dương thuận miệng tiếp lời, ý nghĩa của lời nói này chỉ có ba người hiểu.
Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc, anh ấy cả buổi tối đều im lặng, cuối cùng cũng mở miệng, sâu xa nói, “Tuỳ em.”
Lúc nói lời này, anh liếc mắt nhìn về phía Ôn Tĩnh Đồng ở một bên.
Một khắc này, ánh mắt anh nhanh chóng nhìn đến vị trí xa nhất ở phía đối diện của bàn ăn. Chỉ có một giây ngắn ngủi, anh lại thu hồi ánh mắt. Còn Cố Hiểu Thần lại ngẩng đầu lên, không kìm được nhìn về phía anh. Nhưng anh chỉ đang hút thuốc.
***
Sau khi ăn xong, mọi người suy tính xem tiếp theo sẽ làm gì. Thẩm Nhược đang một mình loay hoay ở chỗ mấy cái loa ấn tên bài hát trên màn hình, vui vẻ đề nghị, “Hát karaoke đi? Chúng ta hát karaoke nhé?”
“Được đó, tôi là bá chủ của micro.” Diêu Vịnh Tâm nhanh chóng đồng ý, đi về phía cô ấy cùng nhập hội.
Ánh đèn trong phòng bao được cố tình làm mờ đi một chút, màn hình LCD lớn choán hết tầm nhìn, đầy kích thích. Mấy người đi đến ngồi trên sô pha, uống rượu và hát luân phiên. Rượu đỏ đã mở ra mấy chai, mỗi người một chai vui vẻ uống. Ngũ Hạo Dương ôm bạn nữ cùng nhau đứng dậy, hát tình ca ngọt ngào. Ngôn Húc Đông cũng đi lên hát mấy bài, nhưng tiếng cười không ngớt.
“Hiểu Thần, cậu cũng lại đây hát đi.” Thẩm Nhược và Diêu Vịnh Tâm đã hát liền mấy bài, nên kéo Cố Hiểu Thần lên hát.
Cố Hiểu Thần không biết hát, liền lập tức lắc đầu, “Mình thật sự không biết hát, thật sự không biết mà.”
“Sao lại không biết, không biết cũng phải hát. Nhanh lên.” Thẩm Nhược cười rồi gọi ầm ĩ, vẫn cứ kéo cô lên cho bằng được.
Diêu Vịnh Tâm quay đầu về phía cô hỏi cô hát bài gì, ý tuyên bố rõ rằng “cô không hát thì đừng nghĩ đi được”, Cố Hiểu Thần có chút bế tắc, cũng không muốn mọi người mất hứng. Nên nghĩ một lúc, cúi đầu nói nhỏ bên tai Diêu Vịnh Tâm một câu. Diêu Vịnh Tâm lập tức làm động tác “OK”, rồi ấn bài hát.
Màn hình LCD đột nhiên phát ra một bài hát, MV rõ ràng là đã được làm từ mấy năm trước, cho nên trông cũng rất lỗi thời. MV không có bất cứ chuyện tình nào, một ruộng lúa mạch mêng mông, cô gái trẻ mỉm cười không trang điểm trước ống kính. Âm nhạc vang lên, tiếng um sùm trong phòng bao vẫn ồn ào.
Trước màn hình, hai tay Cố Hiểu Thần cầm micro, đứng ở đó có hơi mất tự nhiên.
Đột nhiên cô bắt đầu hát, giọng của cô rất nhẹ rất nhỏ.
Nếu như không phải xung quanh đột nhiên im lặng, căn bản cũng không nghe thấy giọng cô hát.
Muôn màu muôn sắc, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô.
Đôi môi cô hé mở khẽ cất tiếng hát.
“Khi tất cả sức lực đều sắp mất đi/ Thì anh hãy đặt can đảm lên vai em/ Dù cho bầu trời trong xanh/ Bỗng mây đen kéo đến/ Hãy kiên định nói với chính mình rằng không sao hết/ Điều kỳ diệu là anh không cần nói chỉ gật đầu mà vẫn biết/ Nước mắt hoá thành thời tiết như cầu vồng/ Hẹn mỗi mùa đều bí mật gặp nhau/ Nắm lấy bàn tay ấm áp/ Du hành ước mơ………”
Không có mấy tình ý, yêu đương cũ rích kia, bài hát nhẹ nhàng, nhạc cello kết hợp với giọng nữ non nớt của cô ấy, lại làm rung động lòng người khiến người ta liền kinh ngạc.
Thân hình mảnh mai, nụ cười hồn nhiên.
Bài hát kết thúc, ai cũng không nói một lời nào.
Cố Hiểu Thần nhìn về phía mọi người, ảo não hỏi, “Có phải rất khó nghe không?”
“Hiểu Thần, làm sao lại biết hát bài này?” Diêu Vịnh Tâm nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hiểu Thần cười có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói, “Lúc học cấp ba, trường tổ chứ đi cô nhi viện biểu diễn, lớp chúng tôi đã hát bài hát này.”
Mọi người liền hiểu ra, Cố Hiểu Thần mỉm cười đem micro nhanh chóng đưa cho Thẩm Nhược.
“Hạ tổng, hát không?” Thẩm Nhược lớn tiếng gọi.
Ngũ Hạo Dương mỉm cười, trầm giọng nói, “Hạ tổng không biết hát, nhưng anh ta biết chơi piano.”
Ngũ Hạ Liên rũ mắt không nói gì, điếu thuốc giữa những ngón tay không biết từ lúc nào đã cháy hết, ngay cả mình cũng không nhận ra.
Diêu Vịnh Tâm, Thẩm Nhược, còn có cả Ôn Tĩnh Đồng và bạn gái khác nữa cũng đều ngẩng đầu đồng thời nhìn về phía Cố Hiểu Thần. Còn ánh mắt Ngôn Húc Đông lại dịu dàng như nước, tràn đầy hy vọng, thời khắc ngại ngùng này lại đặc biệt im lặng, như muốn nghe thấy câu trả lời của cô.
“Hiểu Thần, phó tổng đưa ra đề nghị không tệ. Chi bằng cậu và quản lý Ngôn cân nhắc chút xem. Dù thế nào hai người cũng đều độc thân, rất hay nha.” Thẩm Nhược ngồi đối diện Cố Hiểu Thần, nói chen vào, kỳ thực là muốn thuận nước đẩy thuyền để bọn họ thành một cặp.
Trong tay Cố Hiểu Thần còn đang cầm dao nĩa, liền không biết nên nói thế nào.
Cô thậm chí không dám nhìn về phía Ngôn Húc Đông, chỉ cảm giác được tình hình này thật sự là quá xấu hổ. Cô ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói nửa chữ.
Tách tách------------
Tiếng mở nắp bật lửa, Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc, vẫn kiệm lời như trước. Anh thậm chí còn không thèm để ý, tuỳ ý phun ra một làn khói.
Ngôn Húc Đông nhìn một bên mặt cô khó xử ảo não, mở miệng giải vây giúp cô, cười vui vẻ trêu chọc, “Hiểu Thần, em đúng là không cho anh mặt mũi gì hết. Thẩm Nhược cũng đã nói như vậy rồi, tốt xấu gì cũng cho anh một danh phận. Ngay cả khi không đồng ý, cũng nên thơm thảo trả lời sẽ cân nhắc một chút chứ.”
Cố Hiểu Thần ngẩn người quay đầu, chỉ thấy Ngôn Húc Đông đang nhướn mày với cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói, “Vậy em sẽ cân nhắc một chút.
“Miễn cưỡng như vậy, không ngờ tôi cũng có một ngày như thế này.” Ngôn Húc Đông trêu ghẹo nói.
“Quản lý Ngôn, anh rất nổi tiếng và được nhiều người yêu mến! Mấy cô đồng nghiệp ở bộ phận của chúng tôi đều rất có ý với anh!” Thẩm Nhược vui vẻ nói, không quên làm người mai mối, “Nếu Hiểu Thần còn muốn suy nghĩ, chi bằng cho mấy cô gái đó của bộ phận chúng tôi một cơ hội đi?”
“Vậy tôi cũng cân nhắc một chút xem.” Ngôn Húc Đông nháy mắt, vẻ mặt bay bổng.
Bầu không khí liền hoà hoãn, không còn ngột ngạt nữa.
“Ôn tiểu thư, lần này đến Hồng Kông dự định chơi bao lâu?” Diêu Vịnh Tâm liền chuyển chủ đề, ánh mắt của cô lướt qua Cố Hiểu Thần, lướt qua Ngôn Húc Đông, chuyển đến một đầu khác. Nhưng ánh mắt lại chợt rời đi, chạm mắt với người nào đó đối diện cũng đang nhìn.
Ánh mắt Ngũ Hạo Dương mang theo ẩn ý dù chỉ là một cái liếc mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Tĩnh Đồng cầm khăn ăn lên chạm nhẹ vào môi, phong thái tao nhã, nghiêm nghị nói, “Tôi không biết sẽ chơi bao lâu, tuỳ xem Liên có rảnh không.”
“Hạ tổng gần đây luôn rất rảnh.” Ngũ Hạo Dương thuận miệng tiếp lời, ý nghĩa của lời nói này chỉ có ba người hiểu.
Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc, anh ấy cả buổi tối đều im lặng, cuối cùng cũng mở miệng, sâu xa nói, “Tuỳ em.”
Lúc nói lời này, anh liếc mắt nhìn về phía Ôn Tĩnh Đồng ở một bên.
Một khắc này, ánh mắt anh nhanh chóng nhìn đến vị trí xa nhất ở phía đối diện của bàn ăn. Chỉ có một giây ngắn ngủi, anh lại thu hồi ánh mắt. Còn Cố Hiểu Thần lại ngẩng đầu lên, không kìm được nhìn về phía anh. Nhưng anh chỉ đang hút thuốc.
***
Sau khi ăn xong, mọi người suy tính xem tiếp theo sẽ làm gì. Thẩm Nhược đang một mình loay hoay ở chỗ mấy cái loa ấn tên bài hát trên màn hình, vui vẻ đề nghị, “Hát karaoke đi? Chúng ta hát karaoke nhé?”
“Được đó, tôi là bá chủ của micro.” Diêu Vịnh Tâm nhanh chóng đồng ý, đi về phía cô ấy cùng nhập hội.
Ánh đèn trong phòng bao được cố tình làm mờ đi một chút, màn hình LCD lớn choán hết tầm nhìn, đầy kích thích. Mấy người đi đến ngồi trên sô pha, uống rượu và hát luân phiên. Rượu đỏ đã mở ra mấy chai, mỗi người một chai vui vẻ uống. Ngũ Hạo Dương ôm bạn nữ cùng nhau đứng dậy, hát tình ca ngọt ngào. Ngôn Húc Đông cũng đi lên hát mấy bài, nhưng tiếng cười không ngớt.
“Hiểu Thần, cậu cũng lại đây hát đi.” Thẩm Nhược và Diêu Vịnh Tâm đã hát liền mấy bài, nên kéo Cố Hiểu Thần lên hát.
Cố Hiểu Thần không biết hát, liền lập tức lắc đầu, “Mình thật sự không biết hát, thật sự không biết mà.”
“Sao lại không biết, không biết cũng phải hát. Nhanh lên.” Thẩm Nhược cười rồi gọi ầm ĩ, vẫn cứ kéo cô lên cho bằng được.
Diêu Vịnh Tâm quay đầu về phía cô hỏi cô hát bài gì, ý tuyên bố rõ rằng “cô không hát thì đừng nghĩ đi được”, Cố Hiểu Thần có chút bế tắc, cũng không muốn mọi người mất hứng. Nên nghĩ một lúc, cúi đầu nói nhỏ bên tai Diêu Vịnh Tâm một câu. Diêu Vịnh Tâm lập tức làm động tác “OK”, rồi ấn bài hát.
Màn hình LCD đột nhiên phát ra một bài hát, MV rõ ràng là đã được làm từ mấy năm trước, cho nên trông cũng rất lỗi thời. MV không có bất cứ chuyện tình nào, một ruộng lúa mạch mêng mông, cô gái trẻ mỉm cười không trang điểm trước ống kính. Âm nhạc vang lên, tiếng um sùm trong phòng bao vẫn ồn ào.
Trước màn hình, hai tay Cố Hiểu Thần cầm micro, đứng ở đó có hơi mất tự nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên cô bắt đầu hát, giọng của cô rất nhẹ rất nhỏ.
Nếu như không phải xung quanh đột nhiên im lặng, căn bản cũng không nghe thấy giọng cô hát.
Muôn màu muôn sắc, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô.
Đôi môi cô hé mở khẽ cất tiếng hát.
“Khi tất cả sức lực đều sắp mất đi/ Thì anh hãy đặt can đảm lên vai em/ Dù cho bầu trời trong xanh/ Bỗng mây đen kéo đến/ Hãy kiên định nói với chính mình rằng không sao hết/ Điều kỳ diệu là anh không cần nói chỉ gật đầu mà vẫn biết/ Nước mắt hoá thành thời tiết như cầu vồng/ Hẹn mỗi mùa đều bí mật gặp nhau/ Nắm lấy bàn tay ấm áp/ Du hành ước mơ………”
Không có mấy tình ý, yêu đương cũ rích kia, bài hát nhẹ nhàng, nhạc cello kết hợp với giọng nữ non nớt của cô ấy, lại làm rung động lòng người khiến người ta liền kinh ngạc.
Thân hình mảnh mai, nụ cười hồn nhiên.
Bài hát kết thúc, ai cũng không nói một lời nào.
Cố Hiểu Thần nhìn về phía mọi người, ảo não hỏi, “Có phải rất khó nghe không?”
“Hiểu Thần, làm sao lại biết hát bài này?” Diêu Vịnh Tâm nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hiểu Thần cười có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói, “Lúc học cấp ba, trường tổ chứ đi cô nhi viện biểu diễn, lớp chúng tôi đã hát bài hát này.”
Mọi người liền hiểu ra, Cố Hiểu Thần mỉm cười đem micro nhanh chóng đưa cho Thẩm Nhược.
“Hạ tổng, hát không?” Thẩm Nhược lớn tiếng gọi.
Ngũ Hạo Dương mỉm cười, trầm giọng nói, “Hạ tổng không biết hát, nhưng anh ta biết chơi piano.”
Ngũ Hạ Liên rũ mắt không nói gì, điếu thuốc giữa những ngón tay không biết từ lúc nào đã cháy hết, ngay cả mình cũng không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro