Anh Muốn…………
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần choáng váng, động tác rửa bát cũng chợt khựng lại. Tiếng nước chảy vẫn róc rách, cô cầm bát, lông mày chợt cau lại, kiên quyết nhẹ giọng nói, “Không được.”
“Ha ha.” Tiếng cười của anh lại vang lên bên tai cô, thật trầm thấp.
Hơi thở phun ra đó khiến toàn thân cô chợt kinh sợ.
“Em muốn rửa bát.” Cơ thể Cố Hiểu Thần đã cứng đờ, ngại ngùng nói. Lúc này, cô còn có chút sợ anh sẽ lại đột ngột làm ra chuyện gì đó với cô. Ký ức lần trước quá đáng sợ, khiến cô mỗi lần nhớ đến đều vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Cho nên mỗi khi ở gần anh, cô thậm chí sẽ theo bản năng đều chùn bước.
Hai cánh tay hơi siết chặt, Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói, “Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần hoài nghi, anh buông tay, dựa vào cửa bếp nhìn cô. Cô rửa chén xong, quay lại liếc về phía anh. Hai tay anh khoanh trước ngực, ánh mắt như bó đuốc, chỉ nhìn cô nhìn cô và nhìn cô, một câu cũng không nói. Cô phân vân do dự, không biết nên làm thế nào.
“Đi tắm. Thời gian không còn sớm nữa.” Anh lên tiếng thúc giục, không cho cô từ chối.
“Thật sự sẽ không làm loạn chứ?” Cố Hiểu Thần vẫn còn do dự, không nhịn được hỏi.
“Uh.” Anh đáp bằng âm mũi, nhưng có chút không tự nguyện.
Cố Hiểu Thần nghe ra sự miễn cưỡng của anh, lần nữa hỏi, “Thật chứ?”
“Ừ--------" Âm cuối của anh kéo dài, mày kiếm chợt nhướn lên, vô cùng trẻ con.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến những lời nói của Diêu Vịnh Tâm lúc ở hành lang, cũng có lẽ là do sự đồng cảm gây chuyện khiến trái tim của cô bị đánh động, bỗng hoá mềm mại. Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, “Vậy được. Nếu anh không an phận thủ thường, sau này em không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Lông mày Ngũ Hạ Liên càng nhướn lên cao, cô bắt được động tác bĩu môi của anh.
Mỗi người về phòng tắm rửa, Cố Hiểu Thần xoa bọt xà bông trong phòng tắm nhỏ ở tầng áp mái, lại vừa có chút lo âu căng thẳng. Lần này cô tắm rất lâu, cũng phải gần cả tiếng. Tắm xong, cô mặc đồ ngủ, ôm gối của mình đi đến căn hộ của anh.
Đèn trong phòng khách vẫn bật sáng trưng, cửa phòng ngủ khép hờ.
Cố Hiểu Thần bước mấy bước, lề mề ở phòng khách không biết nên làm gì. Đứng một lúc lâu, do dự một lúc lâu, thay vào đó anh đã đi ra ngoài. Anh cũng mặc đồ ngủ, áo ngủ lụa màu xanh bạc, ôm sát cơ thể anh, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể anh.
Nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt cô bối rối, Ngũ Hạ Liên cái gì cũng không nói. Chỉ đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, dắt tay nhỏ của cô đi vào phòng ngủ, tiện tay tắt đèn phòng khách. Trong phòng ngủ chỉ bật đèn đầu giường. Phòng ngủ của anh, đều là cô dọn dẹp. Ga giường cũng là tối qua mới thay.
Cố Hiểu Thần lo lắng đứng ở đó, ôm chặt cái gối.
Còn anh đã nằm lên giường, ngoảnh đầu liếc về phía cô, ánh mắt dịu dàng. Bộ dạng cô vừa thẹn thùng lại thận trọng, bỗng lại thấy dễ thương vô cùng, khiến lòng anh sinh yêu mến. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đôi mắt tà mị nhìn cô, trầm giọng nói, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần cắn môi, đành lề mề đi đến rồi trèo lên giường. Vén chăn ra, tự trùm kín. Mắt nhắm lại rồi cứ vậy ngủ.
“Ngủ sao vẫn như cũ không tháo mắt kính.” Anh trầm giọng thì thầm, không đợi cô phản ứng, đã lấy kính của cô đi.
Tình cảnh này, câu nói này, cô giống như trải qua một lần nữa.
Buổi tối hôm đó………..
Cố Hiểu Thần mở mắt, chỉ nghe thấy “tách” một tiếng, đèn bị tắt. Trước mắt một mảng tối om, đôi mắt anh âm u lại sáng rực lạ thường. Anh vén chăn ra rồi chui vào. Tay lớn vươn ra, ôm cả người cô vào trong ngực, đầu cô đã rời khỏi gối, gối lên cánh tay anh rồi hoàn toàn nhập vào trong ngực anh.
“Anh………..”
“Ngủ đi.” Anh đanh giọng phun ra hai chữ, giọng càng lúc trầm thấp.
Bị anh ôm chặt như vậy, Cố Hiểu Thần cảm giác cơ thể giống như không còn là của mình nữa. Anh không nói thêm gì nữa, cô bị anh khoá trong ngực. Tiếng hơi thở rõ ràng của anh truyền đến, dần dần chuyển sang yên ổn. Nhưng cô lại không ngủ được, tình huống này, sao mà cô ngủ được.
Hình như đây là lần đầu tiên, anh và cô ngủ cùng nhau như thế này.
Nhưng…………. thật sự rất ấm áp.
Dần dần, hơi thở của cô cũng từ từ ổn định. Anh lại mở mắt, đôi mắt đặc biệt sáng. Anh cúi đầu, trong bóng tối chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong đầu đang miêu tả khuôn mặt say ngủ của cô. Có chút thương tiếc, có chút vui mừng thanh thản, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
***
Một tia nắng sáng sớm nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, chiếu vào hai người đang ôm nhau say giấc nồng. Cô gối lên cánh tay anh, cánh tay lớn của anh ôm lấy cơ thể cô, choàng qua eo cô. Tư thế đó thật là thân mật, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh thuần an nhiên của cô, khuôn mặt tuấn mị điềm đạm ôn nhu của anh.
Nếu như có máy chụp hình, vậy bức hình này tuyệt đối sẽ khiến người ta vô cùng sửng sốt, kinh ngạc.
Không biết đã qua bao lâu, có người chợt động đậy.
Cố Hiểu Thần lẩm bẩm mơ hồ không rõ, nhập nhèm mở mắt. Tầm nhìn vẫn là một mảng mơ hồ, hoàn toàn nhìn không rõ. Lại qua một lúc, đáy mắt mới nhập vào hình ảnh. Một bên khuôn mặt đang ngủ của anh gần trong gang tấc, kề cô sát như vậy, gần đến nỗi khiến cô giật mình.
Anh, anh, anh………. anh ấy vẫn đang ngủ.
Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, sự lúng túng trong lòng trầm xuống. Lại liếc về phía ngoài cửa sổ, hoá ra trời đã sáng rồi. Ngủ thật là ngon, sao lại cảm giác như vừa mới nhắm mắt thì đã là ngày mai. Thứ bảy không phải đi làm nên có thể ngủ nướng. Nhưng hôm nay……… cô muốn dậy.
Cố Hiểu Thần thật khẽ khàng, thật cẩn thận đẩy anh ra, không muốn đánh thức anh. Cô gỡ cánh tay to của anh, nhẹ nhàng rời khỏi giường. Một chân đã ở trên mặt đất, bàn tay to của anh lại đột nhiên nắm lấy, kéo cô trở lại giường. Cô kinh ngạc kêu lên, anh phát ra tiếng rên rồi liền đè thân cô xuống dưới, ôm chặt.
“Em……….. em muốn dậy…………”
Cố Hiểu Thần hoang mang không biết nên làm thế nào, còn anh thì lơ mơ buồn ngủ, giọng nói khản đặc đến mức không nhận ra, có chút làm nũng, “Thần Thần, anh muốn………”
“Ha ha.” Tiếng cười của anh lại vang lên bên tai cô, thật trầm thấp.
Hơi thở phun ra đó khiến toàn thân cô chợt kinh sợ.
“Em muốn rửa bát.” Cơ thể Cố Hiểu Thần đã cứng đờ, ngại ngùng nói. Lúc này, cô còn có chút sợ anh sẽ lại đột ngột làm ra chuyện gì đó với cô. Ký ức lần trước quá đáng sợ, khiến cô mỗi lần nhớ đến đều vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Cho nên mỗi khi ở gần anh, cô thậm chí sẽ theo bản năng đều chùn bước.
Hai cánh tay hơi siết chặt, Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói, “Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần hoài nghi, anh buông tay, dựa vào cửa bếp nhìn cô. Cô rửa chén xong, quay lại liếc về phía anh. Hai tay anh khoanh trước ngực, ánh mắt như bó đuốc, chỉ nhìn cô nhìn cô và nhìn cô, một câu cũng không nói. Cô phân vân do dự, không biết nên làm thế nào.
“Đi tắm. Thời gian không còn sớm nữa.” Anh lên tiếng thúc giục, không cho cô từ chối.
“Thật sự sẽ không làm loạn chứ?” Cố Hiểu Thần vẫn còn do dự, không nhịn được hỏi.
“Uh.” Anh đáp bằng âm mũi, nhưng có chút không tự nguyện.
Cố Hiểu Thần nghe ra sự miễn cưỡng của anh, lần nữa hỏi, “Thật chứ?”
“Ừ--------" Âm cuối của anh kéo dài, mày kiếm chợt nhướn lên, vô cùng trẻ con.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến những lời nói của Diêu Vịnh Tâm lúc ở hành lang, cũng có lẽ là do sự đồng cảm gây chuyện khiến trái tim của cô bị đánh động, bỗng hoá mềm mại. Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, “Vậy được. Nếu anh không an phận thủ thường, sau này em không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Lông mày Ngũ Hạ Liên càng nhướn lên cao, cô bắt được động tác bĩu môi của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi người về phòng tắm rửa, Cố Hiểu Thần xoa bọt xà bông trong phòng tắm nhỏ ở tầng áp mái, lại vừa có chút lo âu căng thẳng. Lần này cô tắm rất lâu, cũng phải gần cả tiếng. Tắm xong, cô mặc đồ ngủ, ôm gối của mình đi đến căn hộ của anh.
Đèn trong phòng khách vẫn bật sáng trưng, cửa phòng ngủ khép hờ.
Cố Hiểu Thần bước mấy bước, lề mề ở phòng khách không biết nên làm gì. Đứng một lúc lâu, do dự một lúc lâu, thay vào đó anh đã đi ra ngoài. Anh cũng mặc đồ ngủ, áo ngủ lụa màu xanh bạc, ôm sát cơ thể anh, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể anh.
Nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt cô bối rối, Ngũ Hạ Liên cái gì cũng không nói. Chỉ đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, dắt tay nhỏ của cô đi vào phòng ngủ, tiện tay tắt đèn phòng khách. Trong phòng ngủ chỉ bật đèn đầu giường. Phòng ngủ của anh, đều là cô dọn dẹp. Ga giường cũng là tối qua mới thay.
Cố Hiểu Thần lo lắng đứng ở đó, ôm chặt cái gối.
Còn anh đã nằm lên giường, ngoảnh đầu liếc về phía cô, ánh mắt dịu dàng. Bộ dạng cô vừa thẹn thùng lại thận trọng, bỗng lại thấy dễ thương vô cùng, khiến lòng anh sinh yêu mến. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đôi mắt tà mị nhìn cô, trầm giọng nói, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần cắn môi, đành lề mề đi đến rồi trèo lên giường. Vén chăn ra, tự trùm kín. Mắt nhắm lại rồi cứ vậy ngủ.
“Ngủ sao vẫn như cũ không tháo mắt kính.” Anh trầm giọng thì thầm, không đợi cô phản ứng, đã lấy kính của cô đi.
Tình cảnh này, câu nói này, cô giống như trải qua một lần nữa.
Buổi tối hôm đó………..
Cố Hiểu Thần mở mắt, chỉ nghe thấy “tách” một tiếng, đèn bị tắt. Trước mắt một mảng tối om, đôi mắt anh âm u lại sáng rực lạ thường. Anh vén chăn ra rồi chui vào. Tay lớn vươn ra, ôm cả người cô vào trong ngực, đầu cô đã rời khỏi gối, gối lên cánh tay anh rồi hoàn toàn nhập vào trong ngực anh.
“Anh………..”
“Ngủ đi.” Anh đanh giọng phun ra hai chữ, giọng càng lúc trầm thấp.
Bị anh ôm chặt như vậy, Cố Hiểu Thần cảm giác cơ thể giống như không còn là của mình nữa. Anh không nói thêm gì nữa, cô bị anh khoá trong ngực. Tiếng hơi thở rõ ràng của anh truyền đến, dần dần chuyển sang yên ổn. Nhưng cô lại không ngủ được, tình huống này, sao mà cô ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như đây là lần đầu tiên, anh và cô ngủ cùng nhau như thế này.
Nhưng…………. thật sự rất ấm áp.
Dần dần, hơi thở của cô cũng từ từ ổn định. Anh lại mở mắt, đôi mắt đặc biệt sáng. Anh cúi đầu, trong bóng tối chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong đầu đang miêu tả khuôn mặt say ngủ của cô. Có chút thương tiếc, có chút vui mừng thanh thản, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
***
Một tia nắng sáng sớm nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, chiếu vào hai người đang ôm nhau say giấc nồng. Cô gối lên cánh tay anh, cánh tay lớn của anh ôm lấy cơ thể cô, choàng qua eo cô. Tư thế đó thật là thân mật, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh thuần an nhiên của cô, khuôn mặt tuấn mị điềm đạm ôn nhu của anh.
Nếu như có máy chụp hình, vậy bức hình này tuyệt đối sẽ khiến người ta vô cùng sửng sốt, kinh ngạc.
Không biết đã qua bao lâu, có người chợt động đậy.
Cố Hiểu Thần lẩm bẩm mơ hồ không rõ, nhập nhèm mở mắt. Tầm nhìn vẫn là một mảng mơ hồ, hoàn toàn nhìn không rõ. Lại qua một lúc, đáy mắt mới nhập vào hình ảnh. Một bên khuôn mặt đang ngủ của anh gần trong gang tấc, kề cô sát như vậy, gần đến nỗi khiến cô giật mình.
Anh, anh, anh………. anh ấy vẫn đang ngủ.
Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, sự lúng túng trong lòng trầm xuống. Lại liếc về phía ngoài cửa sổ, hoá ra trời đã sáng rồi. Ngủ thật là ngon, sao lại cảm giác như vừa mới nhắm mắt thì đã là ngày mai. Thứ bảy không phải đi làm nên có thể ngủ nướng. Nhưng hôm nay……… cô muốn dậy.
Cố Hiểu Thần thật khẽ khàng, thật cẩn thận đẩy anh ra, không muốn đánh thức anh. Cô gỡ cánh tay to của anh, nhẹ nhàng rời khỏi giường. Một chân đã ở trên mặt đất, bàn tay to của anh lại đột nhiên nắm lấy, kéo cô trở lại giường. Cô kinh ngạc kêu lên, anh phát ra tiếng rên rồi liền đè thân cô xuống dưới, ôm chặt.
“Em……….. em muốn dậy…………”
Cố Hiểu Thần hoang mang không biết nên làm thế nào, còn anh thì lơ mơ buồn ngủ, giọng nói khản đặc đến mức không nhận ra, có chút làm nũng, “Thần Thần, anh muốn………”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro