Chẳng Lẽ Là Hẹn...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Em…….. em không muốn……..” Mặt Cố Hiểu Thần chợt đỏ bừng, vội vàng hô lên. Nhưng tay anh lại bắt đầu không an phận di động trên người cô, từ vạt áo ngủ xâm nhập vào, liền chạm vào nội y của cô, chạm lên làn da mịn màng của cô. Người cô hơi lạnh, nhưng bàn tay to của anh lại cực kỳ nóng, giống như ngọn lửa nướng cô, khiến cô đột nhiên thấy khó chịu.
Ngũ Hạ Liên không ngừng thì thầm, gọi tên cô, “Thần Thần, Thần Thần.”
Nụ hôn của anh ấy, càng lúc càng gấp gáp, gặp nhấm từng vết tích sâu sâu nông nông trên cổ cô.
“Em không muốn…………” Cố Hiểu Thần ra sức chống cự, nhưng tiếng gào thét đó chỉ giống như là ảo giác, có chút tác dụng thôi miên. Anh thuận thế kéo quần ngủ của cô xuống, bàn tay to thò vào, vuốt ve nơi đó của cô. Cả người giống như bị điện giật, cô bất lực cự tuyệt.
Ngón tay của anh quanh quẩn ở mép đáy quần, vẽ thành những vòng tròn đầy khiêu khích, giữa những ngón tay dần dần đã ẩm ướt, anh nói những lời mờ ám, “Thần Thần………. em cũng muốn anh………..”
Cô giật mình, tay nhỏ liền nắm lấy bàn tay lớn của anh.
“Anh không phải đã đảm bảo rồi sao? Anh…………” Khuôn mặt nhỏ của Cố Hiểu Thần đỏ bừng, bối rối, ngay cả hít thở cũng thấy run, vừa giận dữ, vừa xấu hổ, “Em không thèm tin anh nữa!”
Động tác hôn cô chợt khựng lại, Ngũ Hạ Liên ngước lên nhìn cô chăm chú, đối diện cô. Đôi mắt cô được bao phủ bởi một lớp ánh nhũ, lấp lánh duyên dáng, nhẹ nhàng. Còn đôi mắt anh, thăm thẳm như vậy, tràn đầy dục vọng. Anh liền cúi đầu, vùi vào cổ cô, nặng nề mút lấy làn da non mềm trên cổ cô.
Nụ hôn thô lỗ cuả anh khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút đau.
Ngũ Hạ Liên ôm khuôn mặt nhỏ của cô, tóc đen che lấp mắt đen, khuôn mặt đẹp trai toé ra mị lực vô biên, tuỳ tiện bất kham. Cô ngây người nhìn anh, anh lại đột nhiên hôn lên trán cô, trong sự kinh ngạc của cô, giọng nói khản đặc của anh vang lên, trầm thấp dễ nghe, “Cuối tuần này, em cùng anh.”
Cùng anh? Cùng anh làm cái gì?
“Đồng ý hay không đồng ý? Nếu không đồng ý, vậy anh tiếp tục.” Anh ngược lại là rất vui nếu cô không đồng ý, đôi môi nóng bỏng lại bắt đầu hôn lên khuôn mặt cô.
“Em đồng ý, em đồng ý.” Không kịp suy xét ý của anh là gì, Cố Hiểu Thần chỉ đành đồng ý.
Ngũ Hạ Liên âm trầm thở dài, thân thể cường tráng vẫn đè trên người cô. Anh ôm cô trong ngực, chặt đến mức gió cũng không lọt qua được. Cô muốn cử động cũng không cửa động được, nhưng lại cảm giác được vị trí nào đó cứng rắn vô cùng. Cô động đậy cơ thể, muốn xa sự kích động của anh ra một chút.
“Đừng động.” Anh hơi nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to khoá chặt eo cô.
“Nhưng……” Cố Hiểu Thần uỷ khuất lo lắng, nhẹ giọng nói, “Nhưng em sợ…………”
Ngũ Hạ Liên đỡ sau đầu cô, ép đầu cô về phía vai mình, âm trầm mở miệng, một lần lại một lần thôi miên, “Thần Thần, đừng sợ anh. Đừng sợ.”
Phải chăng anh đã làm phép nên sự sợ hãi của cô cũng dần dần tan biến.
“Cho em nửa tiếng. Chúng ta ra ngoài.”
Ở đâu lại có người độc đoán như thế này? Cố Hiểu Thần cau mày, đành phải “vâng” một tiếng.
Trong khoảnh khắc, Ngũ Hạ Liên còn đang ôm chặt cô ở trong ngực, rồi sau đó nhẹ nhàng buông tay. Cơ thể của anh nghiêng sang một bên, sức nặng trên người cô cũng chợt nhẹ đi. Cô lập tức nhảy xuống giường, đầu cũng không quay lại, mở cửa lao ra ngoài. Ngũ Hạ Liên nhìn theo phía cô rời đi, ánh mắt siết chặt, đành phải đứng dậy đi vào phòng tắm.
***
Tuy đã nói là đồng ý nửa tiếng sau, nhưng Cố Hiểu Thần vẫn lề mề ở tầng áp mái không chịu xuống dưới. Mãi đến khi có người gõ cửa tầng áp mái, cô mới miễn cưỡng ra mở cửa. Chỉ thò đầu ra, người vẫn đứng sau cánh cửa, cô mở to mắt nhìn anh.
“Em không phải đã đồng ý nửa tiếng rồi sao?” Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chắn ở ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, không hài lòng chất vấn.
Đây giống như hai người đang làm giao dịch, nếu cô đã không giữ lời hứa, sớm biết vậy anh cũng không cần phải tuân theo.
Cố Hiểu Thần liền thấy ngại ngùng, giọng càng lúc càng nhẹ, “Em mặc quần áo hơi lâu.”
Lý do kỳ quặc, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy quá là không thuyết phục.
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng lườm cô, bàn tay to đột nhiên thò ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cố Hiểu Thần không chống lại được sức mạnh của anh, đành phải lùi về sau hai bước. Ánh mắt anh quét qua căn phòng áp mái nhỏ của cô nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, liền cầm lấy tay cô, ngoảnh đầu nói, “Đi thôi.”
“Đợi đã, túi của em.” Cố Hiểu Thần vội vàng đưa tay lấy ba lô, không quên thò tay ra kéo cửa đóng lại.
Đi thang máy xuống tầng, Ngũ Hạ Liên nắm tay cô đi về phía bãi đậu xe. Ngồi vào trong xe, hai tay anh cầm vô lăng, chân giẫm ga, lái xe chạy đến lối ra.
Hai tay Cố Hiểu Thần ôm túi, không nhịn được quay đầu hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
“Em muốn đi đâu?” Ngũ Hạ Liên liếc cô, trầm giọng hỏi ngược lại, lại bổ sung thêm một câu, “Anh đói rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn sáng được không? Em biết một chỗ ở gần đây.” Cô nghĩ một lúc, liền vui vẻ đề nghị.
Ngũ Hạ Liên không có bất kỳ ý kiến nào khác, lại hỏi, “Em biết đường không?”
“Để em chỉ đường.” Cố Hiểu Thần vui vẻ, khoé môi cong lên.
Quán ăn sáng đông đúc, thực khách chủ yếu là các gia đình, gọi mấy món, tiếng cười nói vui vẻ. Sự xuất hiện của Ngũ Hạ Liên lại thu hút sự chú ý của mọi người. Khó trách, anh giống như một ngôi sao sáng, ăn mặc lại cầu kỳ, nhìn sao cũng đều không giống như một người thành thị sẽ đến một quán ăn nhỏ như thế này để ăn sáng. Cố Hiểu Thần ảo não, nghĩ dẫn anh đến chỗ này có phải là đã sai rồi không.
Ngũ Hạ Liên lại tuỳ ý ngồi xuống một bàn trống, không hề để ý đến những ánh mắt chú ý xung quanh, cô đành phải ngồi xuống theo anh. Trên xe điểm tâm có các loại điểm tâm khác nhau, Cố Hiểu Thần lại hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
“Tuỳ tiện.” Anh phun ra hai chữ.
Bưng món ăn ra, người phục vụ muốn thu tiền, Cố Hiểu Thần đang định lấy tiền, Ngũ Hạ Liên lại giành trước rút thẻ vàng trong ví da ra, người phục vụ áy náy nói, “Xin lỗi, tiên sinh, ở đây chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Ngũ Hạ Liên chợt nhíu mày, dĩ nhiên đây là lần đầu tiên anh đến loại chỗ như thế này.
Ngũ Hạ Liên không ngừng thì thầm, gọi tên cô, “Thần Thần, Thần Thần.”
Nụ hôn của anh ấy, càng lúc càng gấp gáp, gặp nhấm từng vết tích sâu sâu nông nông trên cổ cô.
“Em không muốn…………” Cố Hiểu Thần ra sức chống cự, nhưng tiếng gào thét đó chỉ giống như là ảo giác, có chút tác dụng thôi miên. Anh thuận thế kéo quần ngủ của cô xuống, bàn tay to thò vào, vuốt ve nơi đó của cô. Cả người giống như bị điện giật, cô bất lực cự tuyệt.
Ngón tay của anh quanh quẩn ở mép đáy quần, vẽ thành những vòng tròn đầy khiêu khích, giữa những ngón tay dần dần đã ẩm ướt, anh nói những lời mờ ám, “Thần Thần………. em cũng muốn anh………..”
Cô giật mình, tay nhỏ liền nắm lấy bàn tay lớn của anh.
“Anh không phải đã đảm bảo rồi sao? Anh…………” Khuôn mặt nhỏ của Cố Hiểu Thần đỏ bừng, bối rối, ngay cả hít thở cũng thấy run, vừa giận dữ, vừa xấu hổ, “Em không thèm tin anh nữa!”
Động tác hôn cô chợt khựng lại, Ngũ Hạ Liên ngước lên nhìn cô chăm chú, đối diện cô. Đôi mắt cô được bao phủ bởi một lớp ánh nhũ, lấp lánh duyên dáng, nhẹ nhàng. Còn đôi mắt anh, thăm thẳm như vậy, tràn đầy dục vọng. Anh liền cúi đầu, vùi vào cổ cô, nặng nề mút lấy làn da non mềm trên cổ cô.
Nụ hôn thô lỗ cuả anh khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút đau.
Ngũ Hạ Liên ôm khuôn mặt nhỏ của cô, tóc đen che lấp mắt đen, khuôn mặt đẹp trai toé ra mị lực vô biên, tuỳ tiện bất kham. Cô ngây người nhìn anh, anh lại đột nhiên hôn lên trán cô, trong sự kinh ngạc của cô, giọng nói khản đặc của anh vang lên, trầm thấp dễ nghe, “Cuối tuần này, em cùng anh.”
Cùng anh? Cùng anh làm cái gì?
“Đồng ý hay không đồng ý? Nếu không đồng ý, vậy anh tiếp tục.” Anh ngược lại là rất vui nếu cô không đồng ý, đôi môi nóng bỏng lại bắt đầu hôn lên khuôn mặt cô.
“Em đồng ý, em đồng ý.” Không kịp suy xét ý của anh là gì, Cố Hiểu Thần chỉ đành đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên âm trầm thở dài, thân thể cường tráng vẫn đè trên người cô. Anh ôm cô trong ngực, chặt đến mức gió cũng không lọt qua được. Cô muốn cử động cũng không cửa động được, nhưng lại cảm giác được vị trí nào đó cứng rắn vô cùng. Cô động đậy cơ thể, muốn xa sự kích động của anh ra một chút.
“Đừng động.” Anh hơi nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to khoá chặt eo cô.
“Nhưng……” Cố Hiểu Thần uỷ khuất lo lắng, nhẹ giọng nói, “Nhưng em sợ…………”
Ngũ Hạ Liên đỡ sau đầu cô, ép đầu cô về phía vai mình, âm trầm mở miệng, một lần lại một lần thôi miên, “Thần Thần, đừng sợ anh. Đừng sợ.”
Phải chăng anh đã làm phép nên sự sợ hãi của cô cũng dần dần tan biến.
“Cho em nửa tiếng. Chúng ta ra ngoài.”
Ở đâu lại có người độc đoán như thế này? Cố Hiểu Thần cau mày, đành phải “vâng” một tiếng.
Trong khoảnh khắc, Ngũ Hạ Liên còn đang ôm chặt cô ở trong ngực, rồi sau đó nhẹ nhàng buông tay. Cơ thể của anh nghiêng sang một bên, sức nặng trên người cô cũng chợt nhẹ đi. Cô lập tức nhảy xuống giường, đầu cũng không quay lại, mở cửa lao ra ngoài. Ngũ Hạ Liên nhìn theo phía cô rời đi, ánh mắt siết chặt, đành phải đứng dậy đi vào phòng tắm.
***
Tuy đã nói là đồng ý nửa tiếng sau, nhưng Cố Hiểu Thần vẫn lề mề ở tầng áp mái không chịu xuống dưới. Mãi đến khi có người gõ cửa tầng áp mái, cô mới miễn cưỡng ra mở cửa. Chỉ thò đầu ra, người vẫn đứng sau cánh cửa, cô mở to mắt nhìn anh.
“Em không phải đã đồng ý nửa tiếng rồi sao?” Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chắn ở ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, không hài lòng chất vấn.
Đây giống như hai người đang làm giao dịch, nếu cô đã không giữ lời hứa, sớm biết vậy anh cũng không cần phải tuân theo.
Cố Hiểu Thần liền thấy ngại ngùng, giọng càng lúc càng nhẹ, “Em mặc quần áo hơi lâu.”
Lý do kỳ quặc, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy quá là không thuyết phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng lườm cô, bàn tay to đột nhiên thò ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cố Hiểu Thần không chống lại được sức mạnh của anh, đành phải lùi về sau hai bước. Ánh mắt anh quét qua căn phòng áp mái nhỏ của cô nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, liền cầm lấy tay cô, ngoảnh đầu nói, “Đi thôi.”
“Đợi đã, túi của em.” Cố Hiểu Thần vội vàng đưa tay lấy ba lô, không quên thò tay ra kéo cửa đóng lại.
Đi thang máy xuống tầng, Ngũ Hạ Liên nắm tay cô đi về phía bãi đậu xe. Ngồi vào trong xe, hai tay anh cầm vô lăng, chân giẫm ga, lái xe chạy đến lối ra.
Hai tay Cố Hiểu Thần ôm túi, không nhịn được quay đầu hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
“Em muốn đi đâu?” Ngũ Hạ Liên liếc cô, trầm giọng hỏi ngược lại, lại bổ sung thêm một câu, “Anh đói rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn sáng được không? Em biết một chỗ ở gần đây.” Cô nghĩ một lúc, liền vui vẻ đề nghị.
Ngũ Hạ Liên không có bất kỳ ý kiến nào khác, lại hỏi, “Em biết đường không?”
“Để em chỉ đường.” Cố Hiểu Thần vui vẻ, khoé môi cong lên.
Quán ăn sáng đông đúc, thực khách chủ yếu là các gia đình, gọi mấy món, tiếng cười nói vui vẻ. Sự xuất hiện của Ngũ Hạ Liên lại thu hút sự chú ý của mọi người. Khó trách, anh giống như một ngôi sao sáng, ăn mặc lại cầu kỳ, nhìn sao cũng đều không giống như một người thành thị sẽ đến một quán ăn nhỏ như thế này để ăn sáng. Cố Hiểu Thần ảo não, nghĩ dẫn anh đến chỗ này có phải là đã sai rồi không.
Ngũ Hạ Liên lại tuỳ ý ngồi xuống một bàn trống, không hề để ý đến những ánh mắt chú ý xung quanh, cô đành phải ngồi xuống theo anh. Trên xe điểm tâm có các loại điểm tâm khác nhau, Cố Hiểu Thần lại hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
“Tuỳ tiện.” Anh phun ra hai chữ.
Bưng món ăn ra, người phục vụ muốn thu tiền, Cố Hiểu Thần đang định lấy tiền, Ngũ Hạ Liên lại giành trước rút thẻ vàng trong ví da ra, người phục vụ áy náy nói, “Xin lỗi, tiên sinh, ở đây chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Ngũ Hạ Liên chợt nhíu mày, dĩ nhiên đây là lần đầu tiên anh đến loại chỗ như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro