Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Bằng Lòng Đến M...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Cố Hiểu Thần bị sốc, càng là kinh ngạc.

Anh không phải là con của nhà họ Ngũ sao? Dựa theo logic, anh sao lại ngay cả một chút cổ phần cũng không được nhận? Ngũ thị dưới sự quản lý của anh ấy đã phát triển như thế nào, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ gì nữa. Cô nhìn chằm chằm Châu Thành Trạch, cố gắng muốn tìm kiếm một dấu vết của sự giả dối, nhưng lại không tìm được gì.

Trong đầu nảy ra hai chữ ------ không tin!

Cố Hiểu Thần mấp máy môi, nhưng lồng ngực lại bị chặn lại, “Châu tổng, lời nói suông không căn cứ, có mấy lời không thể nói bậy.”

“Nói bậy?” Châu Thành Trạch nhẹ cười thành tiếng, trong mắt loé ra một tia lạnh lẽo, mây mù nói, “Em có thể thử đi hỏi anh ta xem anh có nói bậy không! Anh ta đã không còn là CEO của Ngũ thị nữa, ngay cả vị trí quản lý cũng không đến lượt anh ta! Mất đi Ngũ thị, mất đi hào quang của Hạ tổng, anh ta bây giờ chính là một người không có gì cả!”

“Em sở dĩ chia tay anh ta, chẳng lẽ không phải vì điều này sao! Muốn trèo cành cao, nhưng lại phát hiện tìm không đúng mục tiêu!” Lông mày nghiêm nghị của Châu Thành Trạch nhíu lại, dùng lời lẽ vu khống cô.

Đối với sự chỉ trích lạnh lẽo của anh ta, nét mặt kinh ngạc của Cố Hiểu Thần dần dần tan biến, chỉ còn sót lại duy nhất là sự bình tĩnh.

“Nói xong rồi? Vậy tôi có thể đi được rồi. Tạm biệt.” Cuối cùng cô vẫn giữ được bình tĩnh, không để mình bị những lời nói của anh ta khuấy động tâm tư.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn nhìn như yên bình dịu dàng của cô, nhưng thực ra lại vô cùng cứng đầu, Châu Thành Trạch hút thuốc sâu một hơi, đôi mắt siết chặt, giọng nam trầm đi mấy phần, chế giễu nói, “Sao vậy? Em chắc không phải là muốn trở về bên cạnh anh ta đấy chứ!”

Cố Hiểu Thần chậm rãi đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng Châu Thành Trạch.

Cô gầy yếu như vậy, nhưng vào khắc này, một luồng khí mạnh mẽ bộc phát, cô nhìn anh mỉm cười, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, khách quan lý trí nói, “Không có cổ phiếu, vậy thì có thể nói lên điều gì. Cứ cho là anh ấy rời khỏi Ngũ thị thì vẫn có thể tạo dựng thế giới của riêng mình.”

Người đàn ông giống như anh ấy, đã định trước là không phải tầm thường. Từ lúc bắt đầu đã chính là như vậy.

Lời nói của cô trong lúc này lộ ra một chút ngưỡng mộ, bênh vực, Châu Thành Trạch nhận thấy rõ ràng. Ngón tay hơi dùng lực, dứt khoát dụi thuốc vào gạt tàn. Nụ cười của cô quá an lòng, an lòng đến mức khiến anh cảm thấy bực dọc. Nhưng nụ cười này lại không phải nở vì anh.

Không biết là tư vị gì đang cuồn cuộn trong lòng, ánh mắt Châu Thành Trạch hơi siết chặt.

Cố Hiểu Thần xa lạ nói một tiếng “tạm biệt” khách sáo, mỉm cười rồi xoay người đi ra cửa của phòng hội nghị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em muốn trở về bên cạnh anh ta?” Giọng nam lạnh lùng của Châu Thành Trạch từ phía sau truyền đến, mắt anh giống như hai tia sáng đồng thời bắn thẳng về phía cô, rõ ràng là châm biếm cảnh cáo, lại có chút thăm dò, “Cho dù anh ta trắng tay, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.”

Cố Hiểu Thần hơi cứng sống lưng, tay nhỏ nhẹ nắm chặt thành quyền.

Cô không hề quay đầu, vào lúc này dường như đã đưa ra quyết định.

Bỗng hiểu ra ý câu nói đó của anh.

Khi bắt đầu lại, cần những người bạn có thể hỗ trợ lẫn nhau đúng không.

Khoé môi hơi cong lên, nụ cười của cô giống như bầu trời sau khi mây đen trôi đi, trời quang mây tạnh đến lạ.

Châu Thành Trạch yên lặng đợi câu trả lời của cô, nhưng lại giống như đang đợi một phán quyết. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, anh lúc này, vậy mà giống như đang giẫy dụa. Hết hy vọng nghe thấy cô không chút do dự bác bỏ, nhưng lại có một tia hy vọng câu trả lời thừa nhận của cô ấy. Anh không biết bản thân đang muốn điều gì, anh đang rất mâu thuẫn.

Cố Hiểu Thần không nói thêm gì nữa, quay lại nhìn về phía anh, lộ ra một nụ cười sáng lạn, đột ngột nói, “Cảm ơn Châu tổng.”

Châu Thành Trạch có chút sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Cô ấy vậy mà lại nói cảm ơn…………

Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt, hai tay nắm tay nắm cửa, mở cửa ra.

Một làn gió mát thổi vào mặt, cô ung dung bước lớn rời đi.

Cảm ơn vì sự thức tỉnh của anh, khiến cô cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản lý Thái Hoa đã ký thoả thuận thành công, Cố Hiểu Thần đi đến phòng nghỉ để gặp bà, sau đó hai người rời khỏi Công ty Hải Thăng. Đối với việc chỉ đích danh thảo luận riêng đặc biệt của Châu Thành Trạch, Thái Hoa cũng không nói gì thêm, chắc hẳn cũng đoán được là giữa bọn họ có quen biết.

Cố Hiểu Thần cũng im lặng và không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.

Rời khỏi toà nhà văn phòng của Công ty Hải Thăng, một chiếc xe con đậu ở bên đường phía trước, chính là chiếc xe vừa rồi đưa bọn họ đến công ty. Thái Hoa đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói, “Bây giờ cũng gần bốn giờ rồi, trợ lý Cố, tôi cho cô tan làm. Dù sao về đến công ty cũng đã tan làm rồi.”

“Cảm ơn quản lý.”

“Cô có muốn quá giang không?” Thái Hoa tốt bụng hỏi.

“Không, không tiện đường.” Cố Hiểu Thần lắc lắc đầu, vẫy tay cáo biệt với bà trước Công ty Hải Thăng. Nhìn xe con chở Thái Hoa rời đi, cô rút điện thoại di động ra, kiên quyết ấn dãy số kia. Điện thoại được kết nối, nói mấy câu ngắn gọn, cô lập tức bắt một chiếc taxi.

Tại cửa xoay của toà cao ốc Hải Thăng, một đoàn người vừa lúc đi ra.

Châu Thành Trạch đi về phía trước, anh mắt liếc thấy bóng dáng đó bước lên xe, bỗng bước chân khựng lại.

Cửa xe vừa đóng lại, taxi chạy về phía trước và biến mất ở cuối con đường.

Mặt trời đang lặn, bầu trời tuyệt đẹp, hoàng hôn bao phủ bầu trời.

Người phục vụ dẫn Cố Hiểu Thần đi về phía một bãi cỏ nào đó của sân golf ngoại ô phía Tây, ngồi trong xe, Cố Hiểu Thần nhìn từ xa đã thấy bóng dáng cao lớn của anh đang tắm dưới ánh nắng rực rỡ, cả hai tay đang cầm gậy, tư thế đánh bóng hoàn hảo, chính xác, bóng bay trong không trung tạo thành một đường cong parabol.

Xe dừng lại ở con đường nhỏ, Cố Hiểu Thần xuống xe, từng bước từng bước đi về phía anh.

Ngũ Hạ Liên chậm rãi nghiêng người, một tay vung lên, đặt chiếc gậy lên vai nhìn rất đẹp mắt, liếc nhìn về phía cô.

Cách anh một mét, Cố Hiểu Thần dừng bước chân, lúc bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của cô ngượng ngùng gượng gạo, lại có chút lo lắng.

Cô vừa định mở miệng, nhưng Ngũ Hạ Liên lại trầm giọng nói, “Mỹ, em có bằng lòng đi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0