Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Ý Định Từ Chức

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Những âm thanh hỗn tạp đó vào một khắc này hoàn toàn giống như mất đi âm lượng. Một chiếc xe buýt dừng ở trước mặt, Cố Hiểu Thần cũng không hề hay biết. Những người lần lượt lên xe xuống xe ở bên cạnh, không có người nào hỏi cô, cũng không có ai chú ý đến cô. Đến khi xe buýt từ từ chuyển động, chạy qua người cô, cô vẫn chưa hoàn hồn.

Tay cầm điện thoại di động lúc này nhẹ run lên, không kìm nén được run rẩy.

Tim cô, ban đầu vốn bình lặng, dần dần đập nhanh mạnh mẽ.

Anh ở đầu điện thoại bên kia cũng im lặng không nói gì. Dường như là đang chờ đợi, đợi câu trả lời của cô.

Trong đầu một mảng trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nữa. Cố Hiểu Thần đứng chết lặng tại chỗ, nhìn dòng xe cộ chạy như mắc cửi, lúc này không biết phải nói điều gì nữa.

“Em………….” Qua nửa buổi, cô mới mấp máy môi, phát ra từ đơn âm.

Không đợi cô nói xong, anh lại đanh giọng mở miệng cắt ngang, lộ ra chút gấp gáp, “Em không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ mấy ngày đi. Như vậy nhé.”

Từ chức rồi theo anh? Câu nói này nghĩa là gì?

Làm tình nhân của anh sao? Ở chung? Hay là cái gì? Cố Hiểu Thần hoài nghi bối rối với câu nói này.

Xe đi trên con đường gập ghềnh, tim của cô sao cũng gập ghềnh giống như con đường.

Không đến căn hộ của anh nữa, cũng không còn nhìn thấy anh nữa.

Còn anh giống như cũng cố tình lảng tránh, không gọi điện nhắn tin nữa, một cuộc điện thoại cũng không có, một tin nhắn cũng không hề có. Anh là như vậy, nói cho cô suy nghĩ mấy ngày thì tuyệt đối sẽ không quấy rầy. Cố Hiểu Thần cũng hiểu rõ điểm này nên cô bình tĩnh lại tập trung suy nghĩ kỹ càng ------ ý định từ chức.

***

Sáng sớm nhận được điện thoại của Công ty Hải Thăng, chỉ định buổi chiều sẽ đến đàm phán lần nữa.

Ở đầu điện thoại bên kia, trợ lý của Hải Thăng không nói gì nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên đường đến Hải Thăng, tâm tình Thái Hoa rất tốt, khuôn mặt nghiêm nghị của bà luôn lộ ra nụ cười, “Nếu như đàm phán thành công, trong tương lai chúng ta có thể sẽ phải bận rộn hơn nữa.”

“Vâng.” Cố Hiểu Thần gật đầu mỉm cười, trong lòng cũng hiểu rõ.

Nhưng sau khi cô đến Hải Thăng, trong phòng họp ngoại trừ người phụ trách của Hải Thăng, ngoài ra còn có một nhóm người khác. Mấy thuộc hạ mặc âu phục đen, còn người đàn ông dẫn đầu ngồi ngay ngắn ở vị trí cao. Châu Thành Trạch lạnh lùng cao ngạo vẫn luôn im lặng. Thái độ cao cao tại thượng như vậy đem hai chữ “ngạo mạn” phát huy hết công suất.

Nhìn thấy anh, Cố Hiểu Thần hơi sửng sốt.

Chỉ mỉm cười lịch sự với mọi người, không hề quá kinh ngạc.

“Châu tổng, vị này là quản lý Thái Hoa của bộ phận ngân hàng đầu tư của Chứng khoán Ngân hàng thương mại. Quản lý Thái, vị này là Châu tổng của Châu thị.” Người phụ trách liền giới thiệu lẫn nhau.

Thái Hoa chìa tay về phía Châu Thành Trạch, mỉm cười nói, “Châu tổng, nghe danh đã lâu. Rất hân hạnh được gặp cậu.”

Châu Thành Trạch lịch lãm đứng dậy, bắt tay với bà ấy.

“Tốt, vậy ngồi xuống thảo luận thôi.” Người phụ trách nói chen vào rồi mời hai bên ngồi vào chỗ.

Thái Hoa ngồi xuống một bên bàn hội nghị, Cố Hiểu Thần ngồi theo bà.

Bốn bề yên lặng, người phụ trách của Hải Thăng vòng vo nói lời quanh co. Đề tài quẳng cho Ngân hàng thương mại, Thái Hoa tiếp lời, tiếp tục trình bày báo cáo phân tích đầu tư, trong khoảng thời gian này, Cố Hiểu Thần thỉnh thoảng xen vào và đưa ra những giải thích hợp lý. Cuộc đàm phán gần một tiếng, dù nói là cả ba bên đều đến nhưng từ đầu đến cuối Châu thị đều không hề mở miệng nói nửa chữ.

Cố Hiểu Thần thậm chí còn nghĩ rằng anh ta sẽ nắm thóp hoặc giả như là bắt lỗi sai.

Đến khi báo cáo phân tích kết thúc, Thái Hoa nhìn Châu Thành Trạch cười, “Không biết Châu tổng có câu hỏi nào không?”

Châu Thành Trạch chậm rãi nâng mắt, ánh mắt quét về phía Thái Hoa. Nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại mấy giây, rồi sau đó nhanh chóng lướt qua, liếc về phía Cố Hiểu Thần ở một bên, âm trầm mở miệng, “Phân tích đánh giá của Ngân hàng thương mại, tôi không có bất cứ câu hỏi nào. Chẳng qua…………”

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi muốn nói chuyện riêng với trợ lý Cố một lúc.”

Vừa bị chỉ đích danh, trong lòng Cố Hiểu Thần chợt giật thót.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không thành vấn đề.” Thái Hoa mặc dù có nghi ngờ nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh luôn có.

“Tốt, quản lý Thái, vậy mời theo tôi qua bên này. Ông chủ đã nói rồi, chỉ cần Châu tổng cảm thấy không có vấn đề, vậy có thể ký hợp đồng rồi.” Người phụ trách Hải Thăng vừa nói, vừa đứng dậy tỏ ý mời mọi người ra khỏi phòng họp. Nhóm người lần lượt rời khỏi phòng họp, dĩ nhiên là cố ý chừa không gian trống.

Đến khi mọi người đi hết, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người Cố Hiểu Thần và Châu Thành Trạch.

Cố Hiểu Thần nhìn anh ta ngồi ở phía đối diện, bình tĩnh nói, “Không biết Châu tổng tìm tôi nói chuyện gì?”

Nhưng Châu Thành Trạch không vội mở miệng, chỉ rút điếu thuốc rồi châm lửa. Tiếng mở nắp bật lửa rất rõ ràng, phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Anh hút một hơi, thổi ra một làn khói trắng. Khói thuốc trước mắt từ từ lan toả, khuôn mặt đẹp trai lịch thiệp đó lại có chút mơ hồ, chỉ có một đôi mắt vẫn sắc bén nhìn chằm chằm cô, dường như đang dò xét cô.

“Hoá ra anh ta là một trong số thành viên hội đồng quản trị của Ngân hàng thương mại, chẳng trách em lại làm ở đây.” Châu Thành Trạch chậm rãi nói, giọng nam trầm thấp mù mịt.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì.

Vốn dĩ chẳng có gì hay ho để nói, mặc dù trong lời nói của anh ta ẩn chứa ý gì đó, cô bây giờ sớm đã hiểu rõ.

Nhưng, bọn họ không có bất cứ mối liên quan nào.

Cô không cần phải giải thích với anh, nửa chữ cũng không cần.

“Nếu không phải liên quan đến công việc, vậy tôi không trễ nải thời gian của Châu tổng nữa.” Cố Hiểu Thần nhàn nhạt mỉm cười, lời vừa nói xong, cô đang chuẩn bị đứng dậy.

Điếu thuốc kẹp trong tay, hàng lông mày Châu Thành Trạch cau lại, “Thật là không ngờ đến, em vậy mà lại ở cùng anh ta. Nghe nói còn là em đá anh ta. Tại sao lại chia tay? Chỉ sợ em sớm đã biết thông tin rồi phải không?”

Thông tin? Thông tin gì? Động tác đứng lên của Cố Hiểu Thần khựng lại, nghi ngờ nhìn anh ta.

“Nghe nói anh ta không có chút cổ phần nào, bị đuổi ra khỏi Ngũ thị.” Châu Thành Trạch không nhanh không chậm nói.

Không có chút cổ phần? Bị đuổi ra khỏi Ngũ thị?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0