Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chiếc Bật Lửa

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Thứ sáu, Lâm Phân cuối cùng cũng được cho phép xuất viện. Ba người nhà họ Châu đều đến đông đủ, còn có Bạch Huệ. Lúc này, người giúp việc đang thu dọn đồ đạc giúp Lâm Phân. Còn Lâm Phân đã cởi bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh và mặc lại bộ quần áo bình thường mình hay mặc.

“Dì Phân, để con đỡ nhé.” Châu Nhã Như ầm ĩ, hăng hái đi đến bên cạnh Lâm Phân liền ôm cánh tay bà.

Cố Hiểu Thần cũng muốn đỡ, vừa định đi lên, nhưng lại có người chen lên trước một bước.

Bạch Huệ từ phía sau cô bước lớn đi qua, đi đến một bên Lâm Phân để đỡ bà, “Dì, dì đi chậm thôi. Như Như, chúng ta đỡ dì ra ngoài.”

“Vâng.” Châu Nhã Như đáp, hai người đỡ Lâm Phân ra khỏi phòng bệnh.

Cố Hiểu Thần cả người hoá đá, đành phải đứng yên tại chỗ. Bây giờ đã không còn chỗ cho cô nữa rồi. Cô đành phải đi phía sau đoàn người, theo bọn họ xuống tầng dưới.

Ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành chào đón.

Nụ cười của Lâm Phân càng rạng rỡ, Châu Nhã Như và Bạch Huệ ở bên cạnh thỉnh thoảng lại nói chuyện với bà. Lâm Phân quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần lẻ loi ở một bên, còn Cố Hiểu Thần lại lắc đầu rồi cười cười, ý nói không sao đâu. Trên đường ngoài bệnh viện, hai chiếc xe con đã chờ sẵn từ lâu.

Xe ở phía trước, tài xế lập tức xuống xe để mở cửa giúp bọn họ.

Xe phía sau là Châu Thành Trạch lái, anh cũng xuống xe. Dưới ánh mặt trời, cả người thêm cao ráo.

Châu Mặc Sinh và Lâm Phân cùng lên xe phía trước, người giúp việc cũng ngồi cùng xe. Còn Châu Nhã Như lên xe Châu Thành Trạch, nhưng lại nhường vị trí ghế phụ, “Chị Bạch Huệ, chị lên xe đi.”

Bạch Huệ gật đầu, khom người vào xe, ngồi ở vị trí ghế phụ.

Châu Thành Trạch quay lại nhìn về phía một người khác, thấy Cố Hiểu Thần đã đi về phía chiếc xe của Lâm Phân, cô nhỏ tiếng nói gì đó với Lâm Phân ở trong xe. Rồi sau đó quay lại phía xe của bọn họ, nhẹ giọng nói, “Tôi không đi đâu, vừa lúc còn có việc phải làm.”

“Hiểu Thần, em dạo này có bận lắm à?” Bạch Huệ tiện miệng hỏi.

Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, Châu Nhã Như không nhẫn nại nói, “Được rồi, cô ấy chắc chắn là rất bận rộn. Anh, anh nhanh lên xe đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần bước về phía sau một bước.

Châu Thành Trạch cất bước, im lặng vòng qua thân xe, rồi ngồi vào trong xe. Xe lập tức khởi động, xe phía trước cũng từ từ chạy đi, hai xe một trước một sau rời đi trong ánh nắng. Cố Hiểu Thần lặng lẽ đứng tại chỗ, đợi xe đã đi xa, cô lúc này mới xoay người đi đến trạm chờ xe buýt ở gần đó.

Hình bóng trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất sau khi rẽ vào khúc cua.

“Hiểu Thần là cháu gái của dì Phân à?” Bạch Huệ quay lại nhìn Châu Nhã Như, nhưng lại có chút thận trọng hỏi.

Châu Thành Trạch mím môi, không hề lên tiếng. Kính gọng bạc che đi đôi mắt, đáy mắt anh một mảnh sâu xa. Bầu không khí có chút gượng gạo, Châu Nhã Như kịp thời tiếp lời, quanh co nói, “Vâng, cháu gái, là cháu gái.” Sau đó lại chuyển chủ đề khác, “Chị Bạch Huệ, chị bình thường thích làm gì?”

“Chị bình thường thích cắm hoa, cũng thích đọc mấy cuốn sách.”

“Trùng hợp vậy sao? Dì Phân cũng thích cắm hoa, anh trai em thì thích đọc sách……..”

***

Thứ hai đi làm, Cố Hiểu Thần nhận được một phong thư. Cô cầm phong thư lên, hoài nghi không thôi. Từ nhỏ đến lớn, rất hiếm khi có người viết thư cho cô. Không phải là rất hiếm, mà chính là hoàn toàn không có. Cô dùng lưỡi dao mở bao thư, vừa mới mở ra, điện thoại di động đúng lúc reo lên, thông báo có cuộc gọi đến.

Cúi đầu nhìn, cuộc gọi là của Ngôn Húc Đông.

Cố Hiểu Thần nhận cuộc gọi, Ngôn Húc Đông ở đầu điện thoại bên kia phóng khoáng nói, “Cố Hiểu Thần tiểu thư, cuối tuần này là sinh nhật của anh, long trọng kính mời em đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh. Không biết Cố tiểu thư có thời gian rảnh không?”

Cố Hiểu Thần cười, liền đáp, “Nhất định có thời gian rảnh.”

“Vậy thì tốt, thứ sáu anh đến đón em. Em không cần chuẩn bị gì cả, dù sao cũng chỉ có mấy người chúng ta thôi.” Ngôn Húc Đông dặn dò mấy câu rồi mới cúp máy.

Bỏ điện thoại xuống, Cố Hiểu Thần thò tay rút đồ bên trong phong thư ra.

Đó là một tấm thiệp mời.

Buổi tối thứ năm, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược hẹn nhau cùng đi chọn quà mừng. Hai người sau khi gặp nhau, trước tiên là đi ăn chút gì đó, rồi mới vào cửa hàng bắt đầu đi chọn quà. Mặc dù Ngôn Húc Đông đã dặn đi dặn lại trong điện thoại, không cần phải chuẩn bị gì cả, nhưng nếu đi tay không thì cũng không hay. Quà tuy nhỏ, nhưng cũng là tâm ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hiểu Thần, cậu nói xem nên chọn quà gì?” Thẩm Nhược có chút đau đầu, cau mày, nhìn vào hàng loạt vật phẩm rực rỡ thì lại không biết phải chọn cái nào.

Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ đối với việc chọn quà đều không có khái niệm gì cả, nên cũng rất đau đầu.

“Ồ? Hay là mình chọn kẹp cà vạt được không?” Thẩm Nhược đột nhiên nảy chủ ý, kéo Cố Hiểu Thần đi đến quầy kẹp cà vạt. Hai người xem nửa ngày, cuối cùng cũng chọn một chiếc trong số đó, mạnh mẽ phóng khoáng, giá cả cũng vừa phải, nên quyết định lấy cái này.

Lúc Thẩm Nhược đi thanh toán, Cố Hiểu Thần tuỳ tiện đi về một phía khác của quầy hàng.

Đó là quầy bán bật lửa.

Ánh mắt lướt qua nhiều loại bật lửa khác nhau, mắt Cố Hiểu Thần dừng lại ở một chỗ. Cô cúi xuống, nhìn chằm chằm cái bật lửa màu xám bạc, đưa tay chỉ về phía nó, nhẹ giọng nói, “Tiểu thư, cho tôi xem cái này một chút.”

Cô gái bán hàng liền lấy đồ vật cho cô xem, Cố Hiểu Thần cầm chiếc bật lửa lên nhìn. Cô nhớ xe của Ngôn Húc Đông màu xám bạc, anh có lẽ là thích màu sắc này. Cô đưa chiếc bật lửa cho cô gái bán hàng, cười nói, “Gói lại giúp tôi, tôi lấy cái này.”

Nhưng, lại nhìn thấy một cái khác nữa.

Đó là màu đen tuyền, đen đến độ phát sáng, không có bất cứ hoa văn gì. Chiếc bật lửa này, rất phù hợp với người nào đó.

“Ngại quá, cái này cũng gói lại giúp tôi được không?”

“Vâng, tiểu thư.”

Thẩm Nhược sau khi đã thanh toán xong thì đi vào phòng vệ sinh rồi mới quay lại, Cố Hiểu Thần cũng đã thanh toán xong, “Hiểu Thần, cậu mua gì vậy?”

Cố Hiểu Thần giơ túi quà lên, “Bật lửa.”

Trong túi áo của cô, còn có một chiếc khác.

Chiếc bật lửa đó, chỉ có một màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0