Chuyến Đi Chơi...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Lại đến cuối tuần rồi!”
Lúc sắp tan làm, các đồng nghiệp la lên, xúm nhau bàn bạc sau khi tan sở sẽ đi đâu chơi gì. Mỗi thứ sáu hàng tuần đều luôn náo nhiệt như vậy. Trên thực tế, đôi khi điều hạnh phúc nhất không phải là được nghỉ ngơi vào cuối tuần mà là nửa tiếng trước khi được nghỉ.
Đồng hồ điểm đúng giờ, nhân viên sớm đã thu dọn xong đồ đạc liền chen chúc rời khỏi.
Cố Hiểu Thần xách túi đeo lên, trong túi còn có món quà sinh nhật. Theo các đồng nghiệp đi thang máy xuống dưới tầng, vừa ra khỏi đại sảnh công ty thì nhìn thấy một chiếc xe Porsche màu xám bạc đậu ở bên đường. Bên trong ghế lái, Ngôn Húc Đông đang nhìn cô mỉm cười. Anh nhìn thấy cô thì liền xuống xe, vòng qua thân xe giúp cô mở cửa.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần ngồi vào trong xe, Ngôn Húc Đông cũng lần nữa quay trở lại rồi ngồi vào trong xe.
Xe chậm rãi đi về phía trước, chạy qua đại lộ, lái qua khu đô thị, con đường càng lúc càng rộng, mà hướng đó chính là bến cảng Hồng Kông. Nhìn từ xa, thực sự nhìn thấy đại dương bao la nối liền bầu trời bao la, ánh hoàng hôn nhịp nhàng nhuộm vàng, cả mực nước biển cũng bừng lên màu đỏ vàng tuyệt đẹp.
Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng không nhịn được quay sang hỏi, “Húc Đông, sao lại đến đây? Không phải là dự tiệc sao?”
“Phải, là dự tiệc.” Ngôn Húc Đông gật đầu, liếc mắt về phía cô, “Chúng ta phải ra biển.”
Ra biển? Cố Hiểu Thần ngây người, bỗng thấy vô cùng kinh ngạc.
Xe chạy vào bãi đậu xe của bến cảng thì dừng lại, Ngôn Húc Đông dẫn Cố Hiểu Thần đến quảng trường rộng mênh mông của bến cảng. Gió biển hiu hiu thổi, mang theo mùi vị đặc trưng của biển, nhưng vô cùng thoải mái. Ánh nắng mặt trời quá chói mắt, Cố Hiểu Thần phải nheo mắt lại, bước lớn đi trong gió về phía trước.
“Ù-------" Tiếng ù cứ không ngừng vang lên bên tai.
Đi qua quảng trường, Cố Hiểu Thần nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng đang đậu bên bờ giống như một con chim mòng biển đang bay trên bầu trời ở bến tàu. Du thuyền cỡ trung màu trắng, dài 50 feet, được sản xuất tại Ý, thiết kế kiểu Croatia thể hiện được sự thanh lịch lãng mạn của Ý.
Chiếc du thuyền làm cô kinh ngạc, trước đây cô chưa từng được lên du thuyền!
Thẩm Nhược đứng trên boong thuyền vừa nhảy vừa vẫy tay, hiển nhiên là cũng rất phấn khích, “Hiểu Thần! Cậu đến rồi!”
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hiểu Thần cũng vẫy tay với cô ấy.
Ngôn Húc Đông nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Xem ra mọi người đều đã đến rồi, chúng ta lên thôi.”
Lên du thuyền, Thẩm Nhược chạy như bay đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, thân thiết ôm lấy cô thì thầm, “Chị Vịnh Tâm yêu đương rồi! Chị ấy còn dẫn theo một anh chàng đẹp trai đến đó!”
Cố Hiểu Thần lại lần nữa kinh ngạc, chuyện lạ có thật hôm nay quả là rất nhiều.
Đang nghi hoặc anh chàng đẹp trai kia là ai, Cố Hiểu Thần vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai đi ra.
Diêu Vịnh Tâm đã thay bộ vest chuyên nghiệp và mặc một bộ đồ đi chơi rất thoải mái. Tóc ngắn của cô đã dài thêm một chút, gió biển thổi mái tóc đen, một bên mặt xinh đẹp điềm tĩnh. Vừa chuyển tầm mắt, một thân hình khác lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sao lại là vị thanh tra Phong Cảnh Tân đó?
Chỉ là anh ấy cũng đã thay đồng phục, cũng mặc một bộ quần áo bình thường. Nhưng vẫn như lần đầu gặp mặt, tóc đen mắt đen, soái khí anh hùng, đôi mắt sắc bén. Có lẽ là do nghề nghiệp của anh khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này rất nhạy bén, vô cùng tỉnh táo và dường như là biết tất cả.
Diêu Vịnh Tâm vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Hiểu Thần liền tiến lên phía trước chào hỏi, “Cô đến từ lúc nào?”
“Vừa mới đến.” Cố Hiểu Thần mỉm cười nói.
Phong Cảnh Tân đi đến bên cạnh Diêu Vịnh Tâm, Diêu Vịnh Tâm mỉm cười nói, “Tôi nghĩ không cần phải giới thiệu nữa, Hiểu Thần.”
Thực sự là không cần phải giới thiệu, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng chào, “Thanh tra Phong.”
“Ha ha.” Diêu Vịnh Tâm liền cười lớn rồi ôm cánh tay Phong Cảnh Tân nói, “Hiểu Thần, hiện tại không phải là giờ làm việc.”
Phong Cảnh Tân cũng cười, nụ cười này của anh lại ấm áp đến lạ. Khoé môi hơi cong lên nhìn rất đẹp mắt.
Cố Hiểu Thần ngại ngùng đỏ mặt, Thẩm Nhược vội vàng xen vào, “Vậy cũng không thể gọi thẳng tên giống như chị Vịnh Tâm được? Chúng tôi vẫn nên gọi là Mr.Phong nhé.”
“Tuỳ ý.” Phong Cảnh Tân vô vị nói, đôi mắt sáng rực rỡ.
“Wow-----" Đột nhiên có người hét lên, giọng nữ hoan hỉ, “Hạo Dương, chúng ta có phải là còn có thể câu cá nữa không?”
Mấy người nghe thấy tiếng nói thì nhìn đến, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc đầm hoa dài. Mà người phụ nữ này, chính là người đã gặp lần trước, không thay đổi. Ngũ thiếu tam cũng học được cách một lòng rồi sao? Đó như là một phép màu. Ánh mắt Cố Hiểu Thần lại dừng lại trên người Diêu Vịnh Tâm, nụ cười của cô ấy rất nhẹ.
“Được rồi! Chúng ra xuất phát thôi!” Ngôn Húc Đông đặt đồ xuống boong tàu, trầm giọng nói.
“Xuất phát thôi!”
Ngày cuối tuần tốt đẹp, một chuyến đi chơi trên biển.
***
Chiếc du thuyền rất sang trọng được trang bị cao cấp, hệ thống thông tin liên lạc và định vị hiện đại nhất, vật liệu cao cấp trong cabin như là: gỗ Tếch, da, phần cứng mạ vàng, thiết bị điện hiện đại. Bao gồm một số đồ trang trí, đồ cổ, tranh vẽ và thư pháp, ánh sáng cũng được thiết kế đặc biệt để tạo ra bầu không khí sang trọng từ bên trong ra bên ngoài.
Còn cách sắp xếp, hai người yêu nhau thì ở chung một phòng, Ngôn Húc Đông một mình một phòng, Thẩm Nhược và Cố Hiểu Thần ở chung một phòng.
“Hiểu Thần, cậu biết không, chiếc du thuyền này là của quản lý Ngôn đấy!” Thẩm Nhược nhướn mày nói, bắt đầu ba hoa, “Còn nữa, còn nữa, vị Mr.Phong kia có vẻ như cũng có lai lịch rất tốt, anh ta lái chiếc xe giá trị tối thiểu mấy trăm vạn! Làm sao mà một thanh tra có thể lái một chiếc xe đắt tiền như vậy được!”
Thẩm Nhược dọn đồ thì bỗng thở dài một tiếng, “Không biết Liên thiếu gia có đến không?”
Cố Hiểu Thần ngồi trên sô pha đang đọc tạp chí bỗng ngây người, ánh mắt liền đờ đẫn.
Du thuyền ra khỏi bến cảng, thả neo ở một vùng biển yên bình.
Bầu trời đêm yên tĩnh, đầy sao lấp lánh ánh sáng.
Mọi người đã có một bữa tối dưới ánh nến trên boong tàu, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đột nhiên, ở phía xa trên mặt biển có một làn sóng trắng xoá, một chiếc cano nhỏ đang phóng nhanh về phía du thuyền. Ánh trăng chiếu ánh sáng bạc, trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người hiên ngang, đứng trong gió với đôi mắt sáng.
Lúc sắp tan làm, các đồng nghiệp la lên, xúm nhau bàn bạc sau khi tan sở sẽ đi đâu chơi gì. Mỗi thứ sáu hàng tuần đều luôn náo nhiệt như vậy. Trên thực tế, đôi khi điều hạnh phúc nhất không phải là được nghỉ ngơi vào cuối tuần mà là nửa tiếng trước khi được nghỉ.
Đồng hồ điểm đúng giờ, nhân viên sớm đã thu dọn xong đồ đạc liền chen chúc rời khỏi.
Cố Hiểu Thần xách túi đeo lên, trong túi còn có món quà sinh nhật. Theo các đồng nghiệp đi thang máy xuống dưới tầng, vừa ra khỏi đại sảnh công ty thì nhìn thấy một chiếc xe Porsche màu xám bạc đậu ở bên đường. Bên trong ghế lái, Ngôn Húc Đông đang nhìn cô mỉm cười. Anh nhìn thấy cô thì liền xuống xe, vòng qua thân xe giúp cô mở cửa.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần ngồi vào trong xe, Ngôn Húc Đông cũng lần nữa quay trở lại rồi ngồi vào trong xe.
Xe chậm rãi đi về phía trước, chạy qua đại lộ, lái qua khu đô thị, con đường càng lúc càng rộng, mà hướng đó chính là bến cảng Hồng Kông. Nhìn từ xa, thực sự nhìn thấy đại dương bao la nối liền bầu trời bao la, ánh hoàng hôn nhịp nhàng nhuộm vàng, cả mực nước biển cũng bừng lên màu đỏ vàng tuyệt đẹp.
Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng không nhịn được quay sang hỏi, “Húc Đông, sao lại đến đây? Không phải là dự tiệc sao?”
“Phải, là dự tiệc.” Ngôn Húc Đông gật đầu, liếc mắt về phía cô, “Chúng ta phải ra biển.”
Ra biển? Cố Hiểu Thần ngây người, bỗng thấy vô cùng kinh ngạc.
Xe chạy vào bãi đậu xe của bến cảng thì dừng lại, Ngôn Húc Đông dẫn Cố Hiểu Thần đến quảng trường rộng mênh mông của bến cảng. Gió biển hiu hiu thổi, mang theo mùi vị đặc trưng của biển, nhưng vô cùng thoải mái. Ánh nắng mặt trời quá chói mắt, Cố Hiểu Thần phải nheo mắt lại, bước lớn đi trong gió về phía trước.
“Ù-------" Tiếng ù cứ không ngừng vang lên bên tai.
Đi qua quảng trường, Cố Hiểu Thần nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng đang đậu bên bờ giống như một con chim mòng biển đang bay trên bầu trời ở bến tàu. Du thuyền cỡ trung màu trắng, dài 50 feet, được sản xuất tại Ý, thiết kế kiểu Croatia thể hiện được sự thanh lịch lãng mạn của Ý.
Chiếc du thuyền làm cô kinh ngạc, trước đây cô chưa từng được lên du thuyền!
Thẩm Nhược đứng trên boong thuyền vừa nhảy vừa vẫy tay, hiển nhiên là cũng rất phấn khích, “Hiểu Thần! Cậu đến rồi!”
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hiểu Thần cũng vẫy tay với cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Húc Đông nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Xem ra mọi người đều đã đến rồi, chúng ta lên thôi.”
Lên du thuyền, Thẩm Nhược chạy như bay đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, thân thiết ôm lấy cô thì thầm, “Chị Vịnh Tâm yêu đương rồi! Chị ấy còn dẫn theo một anh chàng đẹp trai đến đó!”
Cố Hiểu Thần lại lần nữa kinh ngạc, chuyện lạ có thật hôm nay quả là rất nhiều.
Đang nghi hoặc anh chàng đẹp trai kia là ai, Cố Hiểu Thần vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai đi ra.
Diêu Vịnh Tâm đã thay bộ vest chuyên nghiệp và mặc một bộ đồ đi chơi rất thoải mái. Tóc ngắn của cô đã dài thêm một chút, gió biển thổi mái tóc đen, một bên mặt xinh đẹp điềm tĩnh. Vừa chuyển tầm mắt, một thân hình khác lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sao lại là vị thanh tra Phong Cảnh Tân đó?
Chỉ là anh ấy cũng đã thay đồng phục, cũng mặc một bộ quần áo bình thường. Nhưng vẫn như lần đầu gặp mặt, tóc đen mắt đen, soái khí anh hùng, đôi mắt sắc bén. Có lẽ là do nghề nghiệp của anh khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này rất nhạy bén, vô cùng tỉnh táo và dường như là biết tất cả.
Diêu Vịnh Tâm vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Hiểu Thần liền tiến lên phía trước chào hỏi, “Cô đến từ lúc nào?”
“Vừa mới đến.” Cố Hiểu Thần mỉm cười nói.
Phong Cảnh Tân đi đến bên cạnh Diêu Vịnh Tâm, Diêu Vịnh Tâm mỉm cười nói, “Tôi nghĩ không cần phải giới thiệu nữa, Hiểu Thần.”
Thực sự là không cần phải giới thiệu, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng chào, “Thanh tra Phong.”
“Ha ha.” Diêu Vịnh Tâm liền cười lớn rồi ôm cánh tay Phong Cảnh Tân nói, “Hiểu Thần, hiện tại không phải là giờ làm việc.”
Phong Cảnh Tân cũng cười, nụ cười này của anh lại ấm áp đến lạ. Khoé môi hơi cong lên nhìn rất đẹp mắt.
Cố Hiểu Thần ngại ngùng đỏ mặt, Thẩm Nhược vội vàng xen vào, “Vậy cũng không thể gọi thẳng tên giống như chị Vịnh Tâm được? Chúng tôi vẫn nên gọi là Mr.Phong nhé.”
“Tuỳ ý.” Phong Cảnh Tân vô vị nói, đôi mắt sáng rực rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Wow-----" Đột nhiên có người hét lên, giọng nữ hoan hỉ, “Hạo Dương, chúng ta có phải là còn có thể câu cá nữa không?”
Mấy người nghe thấy tiếng nói thì nhìn đến, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc đầm hoa dài. Mà người phụ nữ này, chính là người đã gặp lần trước, không thay đổi. Ngũ thiếu tam cũng học được cách một lòng rồi sao? Đó như là một phép màu. Ánh mắt Cố Hiểu Thần lại dừng lại trên người Diêu Vịnh Tâm, nụ cười của cô ấy rất nhẹ.
“Được rồi! Chúng ra xuất phát thôi!” Ngôn Húc Đông đặt đồ xuống boong tàu, trầm giọng nói.
“Xuất phát thôi!”
Ngày cuối tuần tốt đẹp, một chuyến đi chơi trên biển.
***
Chiếc du thuyền rất sang trọng được trang bị cao cấp, hệ thống thông tin liên lạc và định vị hiện đại nhất, vật liệu cao cấp trong cabin như là: gỗ Tếch, da, phần cứng mạ vàng, thiết bị điện hiện đại. Bao gồm một số đồ trang trí, đồ cổ, tranh vẽ và thư pháp, ánh sáng cũng được thiết kế đặc biệt để tạo ra bầu không khí sang trọng từ bên trong ra bên ngoài.
Còn cách sắp xếp, hai người yêu nhau thì ở chung một phòng, Ngôn Húc Đông một mình một phòng, Thẩm Nhược và Cố Hiểu Thần ở chung một phòng.
“Hiểu Thần, cậu biết không, chiếc du thuyền này là của quản lý Ngôn đấy!” Thẩm Nhược nhướn mày nói, bắt đầu ba hoa, “Còn nữa, còn nữa, vị Mr.Phong kia có vẻ như cũng có lai lịch rất tốt, anh ta lái chiếc xe giá trị tối thiểu mấy trăm vạn! Làm sao mà một thanh tra có thể lái một chiếc xe đắt tiền như vậy được!”
Thẩm Nhược dọn đồ thì bỗng thở dài một tiếng, “Không biết Liên thiếu gia có đến không?”
Cố Hiểu Thần ngồi trên sô pha đang đọc tạp chí bỗng ngây người, ánh mắt liền đờ đẫn.
Du thuyền ra khỏi bến cảng, thả neo ở một vùng biển yên bình.
Bầu trời đêm yên tĩnh, đầy sao lấp lánh ánh sáng.
Mọi người đã có một bữa tối dưới ánh nến trên boong tàu, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đột nhiên, ở phía xa trên mặt biển có một làn sóng trắng xoá, một chiếc cano nhỏ đang phóng nhanh về phía du thuyền. Ánh trăng chiếu ánh sáng bạc, trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người hiên ngang, đứng trong gió với đôi mắt sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro