Cô Gái Tốt Ai C...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần mơ hồ nhìn thấy sự chú ý kinh ngạc của mọi người, đó giống như một mũi tên sắc bén bắn vào người cô, khiến cô vô cùng khó xử. Hốt hoảng quay lại, vội vàng lấy mắt kính trên tay Thẩm Nhược đeo lại, cô lại cúi đầu, ấp úng nhỏ giọng nói, “Không đeo kính, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả.”
“Hiểu Thần, em…...” Ngôn Húc Đông sửng sốt một lúc, lời nói đến môi rồi lại im bặt,qua một lúc còn chưa kịp định thần, chỉ cảm thấy cô ấy hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, mất tự nhiên nhìn chằm chằm đôi giày cao gót màu vàng của mình.
Ngũ Hạo Dương ôm bạn gái đi đến gần, trầm giọng nói tuỳ tiện, “Tôi nói Cố Hiểu Thần cô sao lớn lên lại thành ra thế này?”
Lời nói này nghe sao lại khó hiểu như vậy, cứ như cô là một quái vật vậy.
Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy lỗ tai nhất thời nóng bừng, mặt cũng như muốn bốc hoả. Cô cắn môi, ủ rũ nói, “Tôi ...... tôi vẫn luôn như vậy.”
Giọng nói phiền muộn của cô vang lên trong đại sảnh yên tĩnh rồi nổ tung trong chốc lát.
Câu nói quen thuộc này, cô lúc trước cũng từng nói lời tương tự. Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lặng băng nhóm lên một ngọn lửa, giống như đang đốt cháy thứ gì vậy. Anh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên có ý nghĩ muốn mang cô đi, càng muốn cởi áo vest ra, quấn lấy cơ thể của cô.
Ngũ Hạo Dương sâu xa nói, “Cô cũng thật là thâm tàng bất lộ.”
“Hiểu Thần, cô rất đẹp. Suốt ngày đeo kính làm gì, tháo đi tháo đi. Đẹp thì phải để mọi người cùng ngắm.” Diêu Vịnh Tâm chẳng thèm để ý đến âm dương quái khí của ai đó, bước lên phía trước một bước, lại muốn tháo kính của cô xuống.
Cố Hiểu Thần liền lui về sau, bảo vệ kính của mình, “Hay là thôi đi, tôi sẽ không nhìn thấy gì.”
“Không sao.” Ngôn Húc Đông cuối cùng cũng đã hoàn hồn, đỡ eo cô, ôm cô vào trong ngực, “Anh có thể dẫn em.”
Cố Hiểu Thần hốt hoảng ngẩng đầu, còn chưa kịp có phản ứng, bàn tay lớn sậm màu của anh đã đưa ra lấy đi mắt kính của cô. Khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Ngôn Húc Đông hơi mờ đi, nhưng phóng đại ở đáy mắt. Anh búng tay, tiếng nhạc của đàn Cello phát ra ngay lập tức, anh ôm cô đi về phía trung tâm, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Húc Đông ......” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi.
Ngôn Húc Đông cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhìn từ góc độ này, sự nhút nhát và vẻ đẹp thuần khiết của cô đều được thu nạp toàn bộ. Anh cong khoé môi, mừng thầm vì chiếc đầm này thực sự phù hợp với cô, anh trầm giọng nói, “Mặc dù bộ dạng đeo kính của em không dễ nhìn, nhưng tháo kính ra, quả thực trông đẹp hơn. Hiểu Thần, em thật đẹp.”
Cổ đỏ lựng, Cố Hiểu Thần cúi đầu im lặng.
Mọi người nhìn hai người bọn họ nắm tay khiêu vũ, Ngũ Hạo Dương cau mày, kéo bạn gái của mình cũng bắt đầu khiêu vũ. Diêu Vịnh Tâm nhìn thấy cảnh này, mỉm cười quay người động tác muốn đi lấy ly rượu. Nhưng lúc cô vừa quay lại, trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Phong Cảnh Tân thong thả nói, “Khiêu vũ nhé.” “Vâng.” Diêu Vịnh Tâm lặng lẽ, rồi gật đầu mỉm cười.
Phong Cảnh Tân dắt tay cô, đi về phía trung tâm sàn nhảy.
Mắt nhìn ba cặp lần lượt đã tìm được bạn nhảy, chỉ còn lại một mình Thẩm Nhược cô đơn lẻ bóng. Cô dường như hoá đá, hoàn toàn chết lặng. Một đội mắt to nhìn dáng người uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc giữa sàn nhảy, không ngờ cô ấy lại xinh đẹp quyến rũ như vậy.
Cố Hiểu Thần như thế này là điều mà cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Trong lòng cũng không biết là tư vị gì, Thẩm Nhược bất giác siết chặt váy. Dư quang liếc về phía một người đàn ông khác cũng cô đơn lẻ bóng, mắt phượng ngẩn ngơ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần không dứt. Ánh mắt đó quá nóng bỏng, quá tập trung một cách đáng sợ, giống như một loại chiếm hữu sâu sắc.
Liên thiếu gia đối với Hiểu Thần, bọn họ ...... trong đầu Thẩm Nhược xẹt qua một ý nghĩ, tay nhỏ nắm nhẹ thành quyền.
Cả buổi tối, Cố Hiểu Thần không ngừng khiêu vũ cùng người khác, trước là Ngôn Húc Đông, sau đó Ngũ Hạo Dương cũng mời nhảy một điệu. Đến cuối cùng, ngay cả Phong Cảnh Tân cũng nhảy với cô mấy bản nhạc. Cố Hiểu Thần đi đi lại lại giữa bọn họ, nhân vật chính của bữa tiệc dường như đã thay đổi, như thể đó không còn là bữa tiệc sinh nhật nữa.
Lúc này, Thẩm Nhược cũng cùng ba người bọn họ nhảy mấy bản. Chỉ có một người, cả đêm không hề cử động.
Ngũ Hạ Liên ngồi ở một bên sô pha, cầm ly rượu của mình, uống cạn vô nghĩa. Tóc đen che phủ mắt đen, vô tình ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng xẹt qua bóng dáng nào đó, rồi lại lãnh đạm thu hồi.
Chỉ là ly rượu trong tay, đổi hết ly này đến ly khác.
Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, cũng nâng một ly rượu lên.
Anh uống một hơi, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần đang khiêu vũ với Phong Cảnh Tân, chậm rãi nói, “Cậu đã sớm biết rồi sao?”
Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng không nói, nhưng sự im lặng của anh, tỏng lúc này giống như ngầm thừa nhận.
Ngôn Húc Đông uống cạn ly rượu, đột nhiên nói, “Cô gái tốt ai cũng thích.” Lời vừa nói ra, anh đặt ly rượu xuống, đi về phía Diêu Vịnh Tâm, mỉm cười nói, “Vịnh Tâm tiểu thư, tối hay còn chưa mời cô khiêu vũ, không biết bây giờ cô có rảnh không?”
“Được rồi, tạm thời tôi đang rảnh.” Diêu Vịnh Tâm đưa tay đặt vào tay Ngôn Húc Đông, đi về phía sàn nhảy.
Ánh đèn lung linh chiếu sáng rực rỡ.
Khuôn mặt sáng lạn thẹn thùng đang dao động qua lại trước mắt, Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu uống cạn ly rượu, miệng bỗng thấy chua cay.
Khiêu vũ cả một đêm, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng có thể trở về xả hơi trong phòng tắm. Đứng trong phòng tắm, cô vốc một vốc nước hắt vào mình, nước lạnh lẽo như muốn làm tan biến nhiệt độ trên mặt cô. Cô lại nghỉ thêm lát nữa, lúc này mới đi ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cô vừa mới quay đầu, liền giật nảy mình. Sao lại là anh?
Một bóng dáng cao lớn đứng dựa vào hành lang, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay. Đột nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua cô, ánh nhìn không lạnh không nóng, hờ hững nói, “Lời nói của tôi em xem như gió thoảng bên tai?”
Gì? Cố Hiểu Thần tròn mắt ngạc nhiên, trong đầu nhớ đến lời anh từng nói. Quá nhiều…………..
Anh đề cập đến câu nào?
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc, đột nhiên đưa tay ôm cổ cô, cúi xuống hướng về phía cô. Phun ra một làn khói trắng về phía cô giống như nghiêm khắc trừng phạt, Cố Hiểu Thần không chịu được mùi khét này, nên không nhịn được ho vài tiếng, lúc này tầm nhìn đã mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh ấn xuống, chiếc lưỡi nóng bỏng đưa vào miệng cô và khuấy động.
Em chỉ có thể khiêu vũ với tôi.
Người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
“Hiểu Thần, em…...” Ngôn Húc Đông sửng sốt một lúc, lời nói đến môi rồi lại im bặt,qua một lúc còn chưa kịp định thần, chỉ cảm thấy cô ấy hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, mất tự nhiên nhìn chằm chằm đôi giày cao gót màu vàng của mình.
Ngũ Hạo Dương ôm bạn gái đi đến gần, trầm giọng nói tuỳ tiện, “Tôi nói Cố Hiểu Thần cô sao lớn lên lại thành ra thế này?”
Lời nói này nghe sao lại khó hiểu như vậy, cứ như cô là một quái vật vậy.
Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy lỗ tai nhất thời nóng bừng, mặt cũng như muốn bốc hoả. Cô cắn môi, ủ rũ nói, “Tôi ...... tôi vẫn luôn như vậy.”
Giọng nói phiền muộn của cô vang lên trong đại sảnh yên tĩnh rồi nổ tung trong chốc lát.
Câu nói quen thuộc này, cô lúc trước cũng từng nói lời tương tự. Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lặng băng nhóm lên một ngọn lửa, giống như đang đốt cháy thứ gì vậy. Anh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên có ý nghĩ muốn mang cô đi, càng muốn cởi áo vest ra, quấn lấy cơ thể của cô.
Ngũ Hạo Dương sâu xa nói, “Cô cũng thật là thâm tàng bất lộ.”
“Hiểu Thần, cô rất đẹp. Suốt ngày đeo kính làm gì, tháo đi tháo đi. Đẹp thì phải để mọi người cùng ngắm.” Diêu Vịnh Tâm chẳng thèm để ý đến âm dương quái khí của ai đó, bước lên phía trước một bước, lại muốn tháo kính của cô xuống.
Cố Hiểu Thần liền lui về sau, bảo vệ kính của mình, “Hay là thôi đi, tôi sẽ không nhìn thấy gì.”
“Không sao.” Ngôn Húc Đông cuối cùng cũng đã hoàn hồn, đỡ eo cô, ôm cô vào trong ngực, “Anh có thể dẫn em.”
Cố Hiểu Thần hốt hoảng ngẩng đầu, còn chưa kịp có phản ứng, bàn tay lớn sậm màu của anh đã đưa ra lấy đi mắt kính của cô. Khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Ngôn Húc Đông hơi mờ đi, nhưng phóng đại ở đáy mắt. Anh búng tay, tiếng nhạc của đàn Cello phát ra ngay lập tức, anh ôm cô đi về phía trung tâm, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Húc Đông ......” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Húc Đông cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhìn từ góc độ này, sự nhút nhát và vẻ đẹp thuần khiết của cô đều được thu nạp toàn bộ. Anh cong khoé môi, mừng thầm vì chiếc đầm này thực sự phù hợp với cô, anh trầm giọng nói, “Mặc dù bộ dạng đeo kính của em không dễ nhìn, nhưng tháo kính ra, quả thực trông đẹp hơn. Hiểu Thần, em thật đẹp.”
Cổ đỏ lựng, Cố Hiểu Thần cúi đầu im lặng.
Mọi người nhìn hai người bọn họ nắm tay khiêu vũ, Ngũ Hạo Dương cau mày, kéo bạn gái của mình cũng bắt đầu khiêu vũ. Diêu Vịnh Tâm nhìn thấy cảnh này, mỉm cười quay người động tác muốn đi lấy ly rượu. Nhưng lúc cô vừa quay lại, trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Phong Cảnh Tân thong thả nói, “Khiêu vũ nhé.” “Vâng.” Diêu Vịnh Tâm lặng lẽ, rồi gật đầu mỉm cười.
Phong Cảnh Tân dắt tay cô, đi về phía trung tâm sàn nhảy.
Mắt nhìn ba cặp lần lượt đã tìm được bạn nhảy, chỉ còn lại một mình Thẩm Nhược cô đơn lẻ bóng. Cô dường như hoá đá, hoàn toàn chết lặng. Một đội mắt to nhìn dáng người uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc giữa sàn nhảy, không ngờ cô ấy lại xinh đẹp quyến rũ như vậy.
Cố Hiểu Thần như thế này là điều mà cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Trong lòng cũng không biết là tư vị gì, Thẩm Nhược bất giác siết chặt váy. Dư quang liếc về phía một người đàn ông khác cũng cô đơn lẻ bóng, mắt phượng ngẩn ngơ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần không dứt. Ánh mắt đó quá nóng bỏng, quá tập trung một cách đáng sợ, giống như một loại chiếm hữu sâu sắc.
Liên thiếu gia đối với Hiểu Thần, bọn họ ...... trong đầu Thẩm Nhược xẹt qua một ý nghĩ, tay nhỏ nắm nhẹ thành quyền.
Cả buổi tối, Cố Hiểu Thần không ngừng khiêu vũ cùng người khác, trước là Ngôn Húc Đông, sau đó Ngũ Hạo Dương cũng mời nhảy một điệu. Đến cuối cùng, ngay cả Phong Cảnh Tân cũng nhảy với cô mấy bản nhạc. Cố Hiểu Thần đi đi lại lại giữa bọn họ, nhân vật chính của bữa tiệc dường như đã thay đổi, như thể đó không còn là bữa tiệc sinh nhật nữa.
Lúc này, Thẩm Nhược cũng cùng ba người bọn họ nhảy mấy bản. Chỉ có một người, cả đêm không hề cử động.
Ngũ Hạ Liên ngồi ở một bên sô pha, cầm ly rượu của mình, uống cạn vô nghĩa. Tóc đen che phủ mắt đen, vô tình ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng xẹt qua bóng dáng nào đó, rồi lại lãnh đạm thu hồi.
Chỉ là ly rượu trong tay, đổi hết ly này đến ly khác.
Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, cũng nâng một ly rượu lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh uống một hơi, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần đang khiêu vũ với Phong Cảnh Tân, chậm rãi nói, “Cậu đã sớm biết rồi sao?”
Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng không nói, nhưng sự im lặng của anh, tỏng lúc này giống như ngầm thừa nhận.
Ngôn Húc Đông uống cạn ly rượu, đột nhiên nói, “Cô gái tốt ai cũng thích.” Lời vừa nói ra, anh đặt ly rượu xuống, đi về phía Diêu Vịnh Tâm, mỉm cười nói, “Vịnh Tâm tiểu thư, tối hay còn chưa mời cô khiêu vũ, không biết bây giờ cô có rảnh không?”
“Được rồi, tạm thời tôi đang rảnh.” Diêu Vịnh Tâm đưa tay đặt vào tay Ngôn Húc Đông, đi về phía sàn nhảy.
Ánh đèn lung linh chiếu sáng rực rỡ.
Khuôn mặt sáng lạn thẹn thùng đang dao động qua lại trước mắt, Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu uống cạn ly rượu, miệng bỗng thấy chua cay.
Khiêu vũ cả một đêm, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng có thể trở về xả hơi trong phòng tắm. Đứng trong phòng tắm, cô vốc một vốc nước hắt vào mình, nước lạnh lẽo như muốn làm tan biến nhiệt độ trên mặt cô. Cô lại nghỉ thêm lát nữa, lúc này mới đi ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cô vừa mới quay đầu, liền giật nảy mình. Sao lại là anh?
Một bóng dáng cao lớn đứng dựa vào hành lang, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay. Đột nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua cô, ánh nhìn không lạnh không nóng, hờ hững nói, “Lời nói của tôi em xem như gió thoảng bên tai?”
Gì? Cố Hiểu Thần tròn mắt ngạc nhiên, trong đầu nhớ đến lời anh từng nói. Quá nhiều…………..
Anh đề cập đến câu nào?
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc, đột nhiên đưa tay ôm cổ cô, cúi xuống hướng về phía cô. Phun ra một làn khói trắng về phía cô giống như nghiêm khắc trừng phạt, Cố Hiểu Thần không chịu được mùi khét này, nên không nhịn được ho vài tiếng, lúc này tầm nhìn đã mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh ấn xuống, chiếc lưỡi nóng bỏng đưa vào miệng cô và khuấy động.
Em chỉ có thể khiêu vũ với tôi.
Người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro