Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Vịt Con Xấu Xí...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Cabin chính đã được trang trí cẩn thận và trở thành sảnh của cuộc tụ họp.

Những người đàn ông đều mặc âu phục, ai cũng đẹp trai ngời ngời, thân hình chuẩn không kém những người mẫu hàng đầu.

Phong Cảnh Tân lạnh lùng sắc sảo, Ngũ Hạo Dương tiêu sái bất kham.

Ngôn Húc Đông - chủ của bữa tiệc này một thân âu phục trắng, giống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, anh ấy rất lịch lãm và đẹp trai, trong sự lịch lãm lại có mấy phần cương nghị làm nên mị lực riêng của anh ấy.

Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông thỉnh thoảng lại đứng trò chuyện cùng nhau, anh ấy vẫn tóc đen, mắt đen, vest đen như trước. Tóc mái dài xéo che đi đôi mắt, đáy mắt sâu, vô tình bật ra ánh sáng. Đôi môi mỏng bạc khẽ nhếch thành một vòng cung, dường như lúc nói chuyện không có cảm xúc, nhưng nụ cười lại đẹp mắt như vậy.

Thẩm Nhược bước vào cabin chính với bộ váy màu tím, sự xuất hiện của cô thu hút sự chú ý của mọi người. Thiết kế một bên vai bất đối xứng khoe khéo một bờ vai đẹp. Cô vén hết tóc sang một bên, những bông hoa trên ngực cô như có chút tâm tư, được gài lên mái tóc búi, được nhuộm ánh sáng, đang nở rộ hương thơm.

Có lẽ là do phấn má hồng nên hai má cũng ửng hồng.

“Thẩm Nhược tiểu thư, cô tối nay thật đẹp.” Ngũ Hạo Dương là người đầu tiên khen ngợi với nụ cười rạng rỡ.

Phong Cảnh Tân nâng ly rượu trong tay lên giống như một lời chào.

“Cảm ơn Dương tổng khen ngợi!” Thẩm Nhược ngại ngùng nói, nhưng trong lòng lại rất vui. Nhìn thoáng thấy ly rượu biểu ý của Phong Cảnh Tân, cô cũng hướng anh mỉm cười gật đầu.

Thẩm Nhược rảo bước chân, chậm rãi đi về phía Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên. Trong tay cô, cầm một món quà. Tuy không phải quá đắt tiền, nhưng món quà được gọi rất đẹp mắt.

Ngôn Húc Đông nhìn Thẩm Nhược, cười nói, “Hoá ra bên cạnh vẫn luôn có một mỹ nữ, tôi sao trước giờ không phát hiện ra nhỉ.”

“Quản lý Ngôn thật thích nói đùa!” Thẩm Nhược cười nhẹ thành tiếng, hào phóng đưa món quà, “Quản lý Ngôn, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Ngôn Húc Đông nhận quà bằng hai tay, trầm giọng cảm ơn, “Tuy là đã nói không cần phải chuẩn bị gì, nhưng vẫn cảm ơn nhé.”

“Chỉ là một món quà nhỏ, thích là được.”Thẩm Nhược nâng Champagne trên bàn lên, nhẹ nhàng cụng ly với anh. Cô uống một ngụm rồi nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng gọi, “Liên thiếu gia.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngũ Hạ Liên im lặng không nói gì, chỉ đơn giản mỉm cười với cô.

Thẩm Nhược mặt đỏ tim đập nhanh, liền đứng sang một bên. Nhưng ánh mắt của cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Ngũ Hạ Liên, lặng lẽ chăm chú nhìn anh.

“Vịnh Tâm sao lại chậm như vậy? Hiểu Thần cũng chưa thấy đến?” Ngôn Húc Đông nhìn quanh lối vào, tuỳ tiện nói.

Thẩm Nhược liền đáp, “Hiểu Thần không đem theo đồ nên đang ở chỗ chị Vịnh Tâm. Tôi nghĩ bọn họ cũng sắp đến rồi.”

Ngũ Hạ Liên đột nhiên chau mày, môi mỏng hơi mím lại.

Lúc đang nói chuyện, một bóng dáng xinh đẹp loá mắt xuất hiện.

Bộ lễ phục màu đỏ hồng càng tôn thêm làn da trắng của Diêu Vịnh Tâm, một chiếc đầm rực rỡ, nhưng cũng không quá phô trương, hoàn toàn vừa khít khi mặc trên người cô. Tóc búi cao lộ ra cần cổ xinh đẹp. Diêu Vịnh Tâm mỉm cười đi đến, cao quý và tự nhiên.

Ngũ Hạo Dương nheo mắt lại, nhìn cô chằm chằm không dứt.

Từ bên cạnh anh có người từ phía sau đi qua, Phong Cảnh Tân trầm lặng bước lớn đi lên phía trước. Một tay ôm eo cô, bá đạo giống như tuyên thệ chủ quyền, nhưng cũng không biết là đang thể hiện với ai. Phong Cảnh Tân cúi đầu thì thầm bên tai Diêu Vịnh Tâm điều gì đó, cử chỉ thân mật đó khiến ai đó hai mắt muốn bốc lửa.

“Hạo Dương.” Cô gái nhẹ nhàng gọi một tiếng, Ngũ Hạo Dương ôm cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Phong Cảnh Tân dắt Diêu Vịnh Tâm đi về phía Ngôn Húc Đông, cô tuỳ tiện trêu ghẹo, “Húc Đông, chúc mừng anh lại già thêm một tuổi. Đây là quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ.”

Mọi người cười ồ lên, Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm ôm nhau.

“Chị Vịnh Tâm, Hiểu Thần đâu?” Thẩm Nhược không nhìn thấy Cố Hiểu Thần nên ngạc nhiên hỏi.

“Vừa rồi quên cầm theo quà, cô ấy đi lấy quà rồi.” Diêu Vịnh Tâm nhìn Ngôn Húc Đông, giả bộ tỏ ra thần bí nói, “Lát nữa thấy Cố Hiểu Thần rồi, mấy người đàn ông các anh nhất định phải kìm nén đấy!”

Mọi người hoài nghi, ngón tay Ngũ Hạ Liên siết chặt ly rượu.

“Hiểu Thần đến rồi!” Thẩm Nhược vừa quay đầu lại thì thấy một bóng dáng mơ hồ đi ra từ lối vào tối tăm nên kêu lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng cô cũng bước vào sảnh bữa tiệc, cô cúi đầu, mái tóc đen mượt vô cùng mềm mại để xuôi trước ngực. Chiếc đầm màu ngọc trai trên người nhỏ nhắn dễ thương, ôm lấy dáng người yêu kiều của cô, khe ngực lúc ẩn lúc hiện, cô khẽ kéo vạt váy ngắn, như muốn kéo cho nó dài ra thêm chút nữa, động tác này nhìn thật trẻ con và dễ thương.

Làn da tráng nõn của cô thật hấp dẫn, thật khiến đàn ông phải hộc máu.

Cố Hiểu Thần gần như có thể cảm nhận được sự chú ý của mọi người, cô càng thêm do dự, cuối cũng cũng ngẩng đầu lên. Trong sự mong đợi và tò mò của mọi người, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ hồng hào, nhưng vẫn đeo cặp mắt kính gọng đen đó. Không khỏi thở dài, quả nhiên vẫn không thay đổi tý nào.

Nhưng có người lại giống như thở phào nhẹ nhõm, Ngũ Hạ Liên uống một ngụm rượu lớn.

“Húc Đông, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng đi đến trước mặt Ngôn Húc Đông, hai tay nâng món quà lên, nhẹ giọng nói, “Quà sinh nhật, hy vọng anh thích.”

Nụ cười của Ngôn Húc Đông lúc này dịu dàng đến khó tin, anh trịnh trọng nhận lấy món quà, trầm giọng nói, “Cảm ơn.” Một tay anh cầm món quà, tay kia đưa ra ôm cô.

Cố Hiểu Thần không lường trước được thì đã bị anh ôm chặt rồi.

“Hiểu Thần, sao còn đeo mắt kính?” Diêu Vịnh Tâm nhìn cô chằm chằm rồi thúc giục, “Tháo ra đi!”

“Tháo mắt kính ra tôi không nhìn thấy, hay là thôi vậy!” Cố Hiểu Thần ngượng ngùng nói, Thẩm Nhược lại nhanh nhảu đưa tay ra, dễ dàng gỡ kính của cô ra, “Mặc đẹp như thế này mà còn đeo cặp kính này thì thật là phá hoại hình tượng! Tháo ra đi!”

Tầm nhìn trở nên mờ nhạt, Cố Hiểu Thần có chút hoảng sợ, nhẹ giọng gọi, “Thẩm Nhược…...”

Khoảnh khắc tháo kính ra, mọi người liền thấy một khuôn mặt trong sáng và tinh anh lộ ra trong không trung. Tóc đen tô điểm hai má, vẻ mặt do dự bỗng trở nên dịu dàng ngây thơ, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt to sáng long lanh, lông mi dài che kín mí mắt vẽ hình nan quạt, nhẹ nhàng run rẩy.

Cô ấy…... cô ấy là Cố Hiểu Thần?

Đó là Cố Hiểu Thần luôn luôn mặc bộ vest cứng nhắc?

Cô giống như vịt con xấu xí hoá thành thiên nga cao quý xinh đẹp, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải sững sờ.

Nhất thời im ắng, ai cũng không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0