Déjà Vu
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Màn đêm lại buông xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Cabin chính của du thuyền đã được bố trĩ sẵn bàn ăn hình chữ nhật theo phong cách Ý, phủ khăn bàn màu trắng, ngoài đồ ăn thức uống ngon, những ngọn nến trắng được đặt cách nhau tạo bầu không khí lãng mạn. Trên nóc cabin chính treo một ngọn đèn pha lê và hàng chục ngọn đèn toả ra ánh sáng chói mắt. Toàn bộ cabin được trang trí tinh tế và tỉ mỉ, vô cùng sang trọng và dĩ nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Nhóm người đang thay quần áo, mặc dù là một buổi gặp gỡ nhỏ chỉ có mấy người, nhưng vẫn là bữa tiệc sinh nhật.
Trong gian phòng, Thẩm Nhược đem theo một chiếc váy ngắn màu trắng và đang thay nó. Cô đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần vẫn còn bất động ngồi trên ghế sô pha, hoài nghi hỏi, “Hiểu Thần, sao cậu không thay đồ?”
“Mình ... mình không biết còn phải đem theo lễ phục.” Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến. Với lại ngày đó sau khi tan làm, Ngôn Húc Đông đến đón cô, anh cũng không nói cần phải đem theo lễ phục.
Chuyện này thật là phiền muộn.
Thẩm Nhược vừa đeo sợi dây chuyền, vừa cau mày nói, “Vậy làm sao bây giờ? Mình cũng chỉ mang theo có mỗi một bộ!”
Cố Hiểu Thần mờ mịt, lắc đầu.
Thẩm Nhược bước mấy bước lớn đến trước mặt cô, liền nắm tay cô kéo ra khỏi gian phòng, Cố Hiểu Thần ngạc nhiên hỏi, nhưng Thẩm Nhược đẫ mở cửa ra, ầm ĩ nói, “Chúng ta đi tìm chị Vịnh Tâm, xem xem chị ấy có mang dư bộ nào không. Nếu không, hỏi thử bạn gái của phó tổng. Dù sao mọi người cũng đều là nữ, nên không thành vấn đề đâu.”
Cố Hiểu Thần bị Thẩm Nhược kéo như thế này đi về phía phòng của Diêu Vịnh Tâm.
“Cốc cốc " Thẩm Nhược gõ cửa, nhẹ giọng gọi, “Chị Vịnh Tâm, chị có trong đó không?”
Giây tiếp theo, cửa phòng đã mở ra. Người ra mở cửa là Phong Cảnh Tân.
Phong Cảnh Tân mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, hàng cúc còn chưa cài hết, còn hai cúc phía trên chưa cài xong. Anh như thế này chẳng hề có một chút nghiêm khắc nào thường thấy của một cảnh sát mà lại có mấy phần dễ gần, cương quyết mà không mất đi phong thái. Thân hình anh cao ráo chặn ở cửa, nhìn thấy là bọn họ thì liền nghiêng người tránh sang một bên, “Mời vào.”
“Cảm ơn Mr. Phong!” Thẩm Nhược tươi cười chào hỏi, kéo Cố Hiểu Thần đi vào trong phòng. Lúc đi qua người anh, Cố Hiểu Thần còn lịch sự mỉm cười với Phong Cảnh Tân.
Diêu Vịnh Tâm đang thay y phục trong phòng thay đồ, cô mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, rất rực rỡ và lộng lẫy, dáng người cao, rất thích hợp với cô ấy. Tóc búi cao thể hiện sự quý phái. Nghe thấy bên ngoài có động bĩnh, cô liền đi ra khỏi phòng thay đồ, “Thẩm Nhược, Hiểu Thần, sao vậy?”
“Mọi người từ từ nói chuyện.” Phong Cảnh Tân trầm giọng nói, rất thức thời rời khỏi.
Đợi sau khi anh đi, Thẩm Nhược đẩy Cố Hiểu Thần đến trước mặt Diêu Vịnh Tâm, “Chị Vịnh Tâm, chị có mang dư bộ lễ phục nào không? Hiểu Thần quên đem theo rồi!”
“Tôi đúng lúc mang dư mấy bộ.” Diêu Vịnh Tâm xoay người đi vào phòng thay đồ, “Hiểu Thần, cô tự chọn một bộ đi.”
“Thật sự đã làm phiền rồi.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng nói, Diêu Vịnh Tâm ôm cô cười cười, “Làm phiền gì đâu, chỉ là một bộ lễ phục thôi mà.”
“Chị Vịnh Tâm, bộ đồ chị mặc trên người rất đẹp. Dáng người chị Vịnh Tâm thật đẹp.” Thẩm Nhược nhìn bộ lễ phục màu hoa hồng đỏ trên người Diêu Vịnh Tâm, không khỏi ngưỡng mộ. Sau đó lại nhìn về phía mấy bộ lễ phục trong phòng thay đồ rồi phấn khích kêu lên, “Chị Vịnh Tâm, những bộ lễ phục của chị đều rất đẹp.”
“Thích không? Nếu hợp, cũng tự chọn cho mình một bộ đi.” Diêu Vịnh Tâm phóng khoáng nói, “Mấy bộ này cũng chưa từng mặc qua, có một số thì chỉ mặc có một lần. Các cô không để ý thì cứ tự nhiên nhé.”
“Cảm ơn chị Vịnh Tâm, vậy tôi không khách sáo nữa!” Thẩm Nhược vui mừng cười, bắt đầu chọn lễ phục. Lấy mấy bộ ướm thử lên người, cuối cùng cô cũng đã chọn được một bộ màu tím với thiết kế một bên vai, hoa cài trên ngực rất trang nhã, “Chị Vịnh Tâm, tôi chọn bộ này!”
“Được, tặng cho cô đấy.” Diêu Vịnh Tâm cười nói, Thẩm Nhược thận trọng ôm bộ lễ phục và cảm kích, “Cảm ơn chị Vịnh Tâm. Vậy tôi đi thay đồ trước nhé, Hiểu Thần, cậu cũng chọn nhanh lên một chút. Lát nữa gặp lại ở bữa tiệc.”
“Lát nữa gặp.” Cố Hiểu Thần đáp lời, Thẩm Nhược giống như một con chim nhỏ bay ra ngoài.
“Hiểu Thần, mặc chiếc đầm này thì sao?” Diêu Vịnh Tâm lấy một hộp quà từ trong tủ ra, cô mở nắp, lấy chiếc đầm ra và đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần. Đó là một chiếc đầm lụa lấp lánh màu ngọc trai. Không đính thêm ren rườm rà, không có họa tiết hoa văn phức tạp. Một chiếc đầm cúp ngực đơn giản, chỉ có vài nếp gấp ở eo, hơn nữa là vừa vặn với cơ thể, ngắn ngang đùi.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào chiếc đầm ngắn màu ngọc trai và lẩm bẩm, “Thật xinh đẹp.”
“Nào, tôi giúp cô trang điểm.” Diêu Vịnh Tâm đặt chiếc đầm sang một bên, rồi bảo Cố Hiểu Thần ngồi lên ghế. Cô ấy lấy hộp dụng cụ trang điểm ra, kiên nhẫn trang điểm cho cô.
“Chị Vịnh Tâm, không cần phải phiền phức như vậy đâu... ” Cố Hiểu Thần nói được
một nửa thì bị Diêu Vịnh Tâm cắt ngang, “Tối nay, cô cứ giao cho tôi.”
“Tháo mắt kính ra đi.” Diêu Vịnh Tâm cười híp mát, động tác nhanh chóng dứt khoát.
Cố Hiểu Thần không kịp né tránh, trọng lượng trên sống mũi đã nhẹ đi, mắt kính đã không cánh mà bay, tầm nhìn cũng bắt đầu có chút mờ nhạt.
“Đừng động!” Diêu Vịnh Tâm nhắc nhở, chăm chú nhìn khuôn mặt cô và nhẹ nhàng thốt lên, “Hiểu Thần, mắt của cô đẹp quá! Sao lại luôn đeo kính vậy! Wow nhìn thế này trông rất xinh đẹp! Sau này đừng đeo kính nữa!”
Cuối cùng, sau khi trang điểm xong, Diêu Vịnh Tâm lại lấy ra một đôi giày màu vàng lấp lánh.
“Để phối với kiểu trang điểm này, cô mang đôi giày này đi.” Diêu Vịnh Tâm xỏ giày cao gót vào chân Cố Hiểu Thần, khi cô vừa mang chúng, chúng có kích thước rất phù hợp như thể là được mua cho cô vậy.
Không có mắt kính, Cố Hiểu Thần nhìn hơi không rõ. Cô vơ vội chiếc mắt kính đeo vào, vừa nhìn thấy đã bị giật mình. Chiếc đầm ngắn cúp ngực, thậm chí còn có thể nhìn thấy khe ngực như ẩn như hiện………..
“Có phải là quá hở không?” Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng lại nhớ đến Dư Hồng. Tình huống này, tựa như đã từng trải qua.
Diêu Vịnh Tâm đang chải lại mái tóc dài cho cô, “Không sao. Một chút cũng không hở. Chiếc đầm này rất hợp với cô, anh ta………” Khựng lại một lát, nhưng lời nói lại nuốt ngược vào trong, “Bọn họ cũng đã đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Đêm quyến rũ sắp bắt đầu rồi.
Cabin chính của du thuyền đã được bố trĩ sẵn bàn ăn hình chữ nhật theo phong cách Ý, phủ khăn bàn màu trắng, ngoài đồ ăn thức uống ngon, những ngọn nến trắng được đặt cách nhau tạo bầu không khí lãng mạn. Trên nóc cabin chính treo một ngọn đèn pha lê và hàng chục ngọn đèn toả ra ánh sáng chói mắt. Toàn bộ cabin được trang trí tinh tế và tỉ mỉ, vô cùng sang trọng và dĩ nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Nhóm người đang thay quần áo, mặc dù là một buổi gặp gỡ nhỏ chỉ có mấy người, nhưng vẫn là bữa tiệc sinh nhật.
Trong gian phòng, Thẩm Nhược đem theo một chiếc váy ngắn màu trắng và đang thay nó. Cô đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần vẫn còn bất động ngồi trên ghế sô pha, hoài nghi hỏi, “Hiểu Thần, sao cậu không thay đồ?”
“Mình ... mình không biết còn phải đem theo lễ phục.” Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến. Với lại ngày đó sau khi tan làm, Ngôn Húc Đông đến đón cô, anh cũng không nói cần phải đem theo lễ phục.
Chuyện này thật là phiền muộn.
Thẩm Nhược vừa đeo sợi dây chuyền, vừa cau mày nói, “Vậy làm sao bây giờ? Mình cũng chỉ mang theo có mỗi một bộ!”
Cố Hiểu Thần mờ mịt, lắc đầu.
Thẩm Nhược bước mấy bước lớn đến trước mặt cô, liền nắm tay cô kéo ra khỏi gian phòng, Cố Hiểu Thần ngạc nhiên hỏi, nhưng Thẩm Nhược đẫ mở cửa ra, ầm ĩ nói, “Chúng ta đi tìm chị Vịnh Tâm, xem xem chị ấy có mang dư bộ nào không. Nếu không, hỏi thử bạn gái của phó tổng. Dù sao mọi người cũng đều là nữ, nên không thành vấn đề đâu.”
Cố Hiểu Thần bị Thẩm Nhược kéo như thế này đi về phía phòng của Diêu Vịnh Tâm.
“Cốc cốc " Thẩm Nhược gõ cửa, nhẹ giọng gọi, “Chị Vịnh Tâm, chị có trong đó không?”
Giây tiếp theo, cửa phòng đã mở ra. Người ra mở cửa là Phong Cảnh Tân.
Phong Cảnh Tân mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, hàng cúc còn chưa cài hết, còn hai cúc phía trên chưa cài xong. Anh như thế này chẳng hề có một chút nghiêm khắc nào thường thấy của một cảnh sát mà lại có mấy phần dễ gần, cương quyết mà không mất đi phong thái. Thân hình anh cao ráo chặn ở cửa, nhìn thấy là bọn họ thì liền nghiêng người tránh sang một bên, “Mời vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn Mr. Phong!” Thẩm Nhược tươi cười chào hỏi, kéo Cố Hiểu Thần đi vào trong phòng. Lúc đi qua người anh, Cố Hiểu Thần còn lịch sự mỉm cười với Phong Cảnh Tân.
Diêu Vịnh Tâm đang thay y phục trong phòng thay đồ, cô mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, rất rực rỡ và lộng lẫy, dáng người cao, rất thích hợp với cô ấy. Tóc búi cao thể hiện sự quý phái. Nghe thấy bên ngoài có động bĩnh, cô liền đi ra khỏi phòng thay đồ, “Thẩm Nhược, Hiểu Thần, sao vậy?”
“Mọi người từ từ nói chuyện.” Phong Cảnh Tân trầm giọng nói, rất thức thời rời khỏi.
Đợi sau khi anh đi, Thẩm Nhược đẩy Cố Hiểu Thần đến trước mặt Diêu Vịnh Tâm, “Chị Vịnh Tâm, chị có mang dư bộ lễ phục nào không? Hiểu Thần quên đem theo rồi!”
“Tôi đúng lúc mang dư mấy bộ.” Diêu Vịnh Tâm xoay người đi vào phòng thay đồ, “Hiểu Thần, cô tự chọn một bộ đi.”
“Thật sự đã làm phiền rồi.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng nói, Diêu Vịnh Tâm ôm cô cười cười, “Làm phiền gì đâu, chỉ là một bộ lễ phục thôi mà.”
“Chị Vịnh Tâm, bộ đồ chị mặc trên người rất đẹp. Dáng người chị Vịnh Tâm thật đẹp.” Thẩm Nhược nhìn bộ lễ phục màu hoa hồng đỏ trên người Diêu Vịnh Tâm, không khỏi ngưỡng mộ. Sau đó lại nhìn về phía mấy bộ lễ phục trong phòng thay đồ rồi phấn khích kêu lên, “Chị Vịnh Tâm, những bộ lễ phục của chị đều rất đẹp.”
“Thích không? Nếu hợp, cũng tự chọn cho mình một bộ đi.” Diêu Vịnh Tâm phóng khoáng nói, “Mấy bộ này cũng chưa từng mặc qua, có một số thì chỉ mặc có một lần. Các cô không để ý thì cứ tự nhiên nhé.”
“Cảm ơn chị Vịnh Tâm, vậy tôi không khách sáo nữa!” Thẩm Nhược vui mừng cười, bắt đầu chọn lễ phục. Lấy mấy bộ ướm thử lên người, cuối cùng cô cũng đã chọn được một bộ màu tím với thiết kế một bên vai, hoa cài trên ngực rất trang nhã, “Chị Vịnh Tâm, tôi chọn bộ này!”
“Được, tặng cho cô đấy.” Diêu Vịnh Tâm cười nói, Thẩm Nhược thận trọng ôm bộ lễ phục và cảm kích, “Cảm ơn chị Vịnh Tâm. Vậy tôi đi thay đồ trước nhé, Hiểu Thần, cậu cũng chọn nhanh lên một chút. Lát nữa gặp lại ở bữa tiệc.”
“Lát nữa gặp.” Cố Hiểu Thần đáp lời, Thẩm Nhược giống như một con chim nhỏ bay ra ngoài.
“Hiểu Thần, mặc chiếc đầm này thì sao?” Diêu Vịnh Tâm lấy một hộp quà từ trong tủ ra, cô mở nắp, lấy chiếc đầm ra và đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần. Đó là một chiếc đầm lụa lấp lánh màu ngọc trai. Không đính thêm ren rườm rà, không có họa tiết hoa văn phức tạp. Một chiếc đầm cúp ngực đơn giản, chỉ có vài nếp gấp ở eo, hơn nữa là vừa vặn với cơ thể, ngắn ngang đùi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào chiếc đầm ngắn màu ngọc trai và lẩm bẩm, “Thật xinh đẹp.”
“Nào, tôi giúp cô trang điểm.” Diêu Vịnh Tâm đặt chiếc đầm sang một bên, rồi bảo Cố Hiểu Thần ngồi lên ghế. Cô ấy lấy hộp dụng cụ trang điểm ra, kiên nhẫn trang điểm cho cô.
“Chị Vịnh Tâm, không cần phải phiền phức như vậy đâu... ” Cố Hiểu Thần nói được
một nửa thì bị Diêu Vịnh Tâm cắt ngang, “Tối nay, cô cứ giao cho tôi.”
“Tháo mắt kính ra đi.” Diêu Vịnh Tâm cười híp mát, động tác nhanh chóng dứt khoát.
Cố Hiểu Thần không kịp né tránh, trọng lượng trên sống mũi đã nhẹ đi, mắt kính đã không cánh mà bay, tầm nhìn cũng bắt đầu có chút mờ nhạt.
“Đừng động!” Diêu Vịnh Tâm nhắc nhở, chăm chú nhìn khuôn mặt cô và nhẹ nhàng thốt lên, “Hiểu Thần, mắt của cô đẹp quá! Sao lại luôn đeo kính vậy! Wow nhìn thế này trông rất xinh đẹp! Sau này đừng đeo kính nữa!”
Cuối cùng, sau khi trang điểm xong, Diêu Vịnh Tâm lại lấy ra một đôi giày màu vàng lấp lánh.
“Để phối với kiểu trang điểm này, cô mang đôi giày này đi.” Diêu Vịnh Tâm xỏ giày cao gót vào chân Cố Hiểu Thần, khi cô vừa mang chúng, chúng có kích thước rất phù hợp như thể là được mua cho cô vậy.
Không có mắt kính, Cố Hiểu Thần nhìn hơi không rõ. Cô vơ vội chiếc mắt kính đeo vào, vừa nhìn thấy đã bị giật mình. Chiếc đầm ngắn cúp ngực, thậm chí còn có thể nhìn thấy khe ngực như ẩn như hiện………..
“Có phải là quá hở không?” Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng lại nhớ đến Dư Hồng. Tình huống này, tựa như đã từng trải qua.
Diêu Vịnh Tâm đang chải lại mái tóc dài cho cô, “Không sao. Một chút cũng không hở. Chiếc đầm này rất hợp với cô, anh ta………” Khựng lại một lát, nhưng lời nói lại nuốt ngược vào trong, “Bọn họ cũng đã đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Đêm quyến rũ sắp bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro