Cuộc Gọi Của Li...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Từ lúc Cố Hiểu Thần nhậm chức làm thư ký của Ngũ Hạo Dương, cô ở công ty rất ít khi gặp Ngũ Hạ Liên. Cũng chỉ mấy cuộc họp quan trọng và cuộc họp đầu tuần định kỳ. Cơ hội gặp khi đi cùng thang máy ít lại càng ít, dường như bằng không. Vốn dĩ Cố Hiểu Thần còn cho rằng anh lại nghỉ phép rồi, nên mới không trở lại căn hộ Yinshen Mansion.
Mãi đến khi từ trong miệng Diêu Vịnh Tâm cô mới biết được Ngũ Hạ Liên mấy ngày nay đều ở công ty.
Nháy mắt đã đến thứ sáu, Cố Hiểu Thần đang bận rộn với hồ sơ của các hạng mục hợp tác liên quan với Công ty Hoa Vũ.
Bỗng, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ của bộ phận chiếu đến một cảnh.
Các nhân viên đang làm việc đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong màn hình đang phát ra một cuộc phỏng vấn. MC xinh đẹp với nụ cười tươi tắn ngọt ngào và nhân vật chính của cuộc phỏng vấn này---- Ngũ Hạ Liên.
“Ngũ tiên sinh, cảm ơn anh có thể bớt chút thời gian trong hành trình bận rộn của mình để tiếp nhận cuộc phỏng vấn này của chúng tôi.”
“Đây là vinh dự của tôi.” Ngũ Hạ Liên điềm đạm trả lời, cử chỉ phong độ, nhẹ nhàng, MC cười càng thêm rạng rỡ.
Cố Hiểu Thần cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng phó tổng, định tiếp tục công việc. Nhưng nhìn thấy trên màn hình một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, bỗng bước chân dừng lại. Ngũ Hạ Liên trong ti vi khoé môi chứa một nụ cười, vừa nói vừa cười rất ung dung phóng khoáng, sức hấp dẫn đó khiến người ta không khỏi cảm mến, ngưỡng mộ.
Nhưng anh như vậy lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy càng thêm xa cách ngoài tầm với.
Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi về phía phòng làm việc của mình.
Lúc tan làm, Thẩm Nhược đi đến bộ phận đầu tư.
“Này.” Diêu Vịnh Tâm đi qua phòng làm việc, cười cất tiếng chào.
“Chị Vịnh Tâm.”
Đúng lúc này, Ngũ Hạo Dương cũng đi qua hành làng, anh vừa cầm điện thoại di động, cừa cười trêu ghẹo. Hiển nhiên anh nói chuyện với người phụ nữ trong điện thoại. Anh ta đi qua hai người bọn họ, không quên cười với Thẩm Nhược, còn phớt lờ với một người khác.
Nhưng nét mặt của Diêu Vịnh Tâm rất tự nhiên, cúi đầu không nói câu nào.
“Tôi xong rồi.” Cố Hiểu Thần sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, ba người cùng nhau đi đến thang máy đợi.
Thang máy chậm rãi đi lên, Thẩm Nhược hỏi, “Chị Vịnh Tâm, ngày mai là cuối tuần, hay là buổi tối ba chúng ta cùng nhau đi hát karaoke được không?”
“Không được rồi, tối thứ bảy còn có bữa tiệc. Tôi phải đi tham dự cùng Hạ tổng.” Diêu Vịnh Tâm áy náy cười, “Lần sau nhé.”
“Vâng.” Thẩm Nhược gật đầu.
Cố Hiểu Thần cả người ngẩn ngơ, ngày mai là cuối tuần rồi sao?
Thang máy lên đến nơi, hai người rảo bước đi vào trước nhưng Thẩm Nhược nhìn Cố Hiểu Thần vẫn đang đứng im bất động, không nhịn được hỏi, “Hiểu Thần, cậu phát ngốc gì vậy?”
“Xin lỗi.” Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, đi vào trong thang máy.
Cô bỗng nhớ ra tin nhắn của Châu Thành Trạch, nói cô tối thứ bảy đến Châu gia ăn cơm. Suýt nữa thì quên mất.
***
Lâm Phân sau khi gả vào Châu gia, Cố Hiểu Thần cũng rất ít khi đến Châu gia. Mấy năm trở lại đây, số lần cô đến Châu gia không quá mười lần, bao gồm cả bữa tiệc lần trước. Thứ nhất là sợ bị người khác nhìn thấy, thứ hai là cô căn bản cũng không muốn đi. Nhưng mỗi một lần đến Châu gia, Cố Hiểu Thần đều sẽ có một loại tư vị khó nói thành lời.
Suy nghĩ cả một buổi tối thứ sáu, đợi đến tối thứ bảy, Cố Hiểu Thần cũng vẫn phải đi.
Cô còn lo ngại Ngũ Hạ Liên liệu có xuất hiện đột ngột giống như lần trước, nhưng Diêu Vịnh Tâm nói tối thứ bảy này có bữa tiệc, nên chắc là sẽ không trở về, hoặc cũng sẽ không về sớm.
Thế nên cô quyết định đi nhanh về nhanh.
Lần này cô không dày công sửa soạn nữa, cứ ăn mặc tuỳ ý như vậy là được.
Bởi vì thời gian tương đối dư giả, Cố Hiểu Thần chậm rãi thong thả bắt xe buýt đến Châu gia. Sau khi xuống xe buýt, cách Châu gia không quá xa. Cô một mình từ từ đi ven đường đến biệt thự tráng lệ. Đứng trước biệt thự, cô ấn chuông cửa, điềm đạm nói, “Tôi tìm Châu phu nhân, làm phiền chuyển lời dùm, tôi họ Cố.”
Sau đó, Cố Hiểu Thần được người dẫn vào trong biệt thự, đi đến sảnh phụ.
Vừa vào trong một chút lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ thoải mái. Mở rộng tầm mắt, Cố Hiểu Thần nhìn thấy Châu Nhã Như thân thiết ôm Lâm Phân đang nói nói cười cười. Còn Châu Mặc Sinh ngồi ở một bên ghế sô pha, trên mặt ba người đều vui vẻ, đầm ấm hạnh phúc như vậy. Người không biết rõ nhất định sẽ cho rằng ba người bọn họ là một gia đình, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.
Cố Hiểu Thần bỗng nghĩ đến cha Cố Thanh, viền mắt hơi xót.
“Ồ, cô đến rồi.” Châu Nhã Như khinh thường nói, mắt liếc về phía cô.
“Chú Châu, Nhã Như.” Cố Hiểu Thần lịch sự chào.
Châu Mặc Sinh hơi gật đầu đáp lại, Lâm Phân quay đầu nhìn đến, quả nhiên nhìn thấy Cố Hiểu Thần. Bà vừa định mở miệng, lại có người tiến vào sảnh phụ, trầm giọng nói, “Người cũng đã đến đủ rồi, ăn cơm thôi.”
Giọng nói kia từ phía sau truyền đến, Cố Hiểu Thần nghiêng người nhìn, thì thấy Châu Thành Trạch đứng ở phía sau mình. Anh mặc áo sơ mi cùng với áo ghi lê, càng tôn lên vóc người cao lớn của anh, cả người tràn đầy phong độ của người trí thức. Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm bức tường.
“Ăn cơm thôi.” Châu Mặc Sinh nói, mọi người đi vào phòng ăn.
“Hiểu Thần, đến đây.” Lâm Phân đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, kéo cô đến trước bàn ăn.
Món ăn vô cùng hấp dẫn, Châu gia ăn cơm rất có phép tắc, không nói chuyện lúc đang ăn. Cố Hiểu Thần yên lặng ăn cơm, bầu không khí ngột ngạt như vậy khiến cô cảm thấy thật là bức bối. Nhưng bởi vì có quan hệ với Lâm Phân, nên cô cũng rất sẵn lòng. Đã quá lâu rồi không được cùng mẹ ngồi chung một bàn ăn nên khiến cô vô cùng hoài niệm.
Dùng bữa tối xong, mọi người lại đi đến sảnh phụ ngồi nói chuyện.
“Nghe nói cháu bây giờ là thư ký của phó tổng Ngũ Hạo Dương rồi?” Châu Mặc Sinh tuỳ tiện hỏi.
“Vâng.”
“Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Vẫn tốt ạ.”
“Ngũ thị là một công ty lớn, nếu cháu xử lý các mối quan hệ tốt sau này sẽ phát triển rất tốt.”
“Cháu hiểu.”
Châu Mặc Sinh nói một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu. Ánh mắt của mấy người tụ họp trên người cô, khiến cô cảm thấy khó chịu. Sau khi nói được vài câu, cô ngẩng đầu nói, “Thật ngại quá, cháu muốn đi phòng vệ sinh một lát.”
Lâm Phân vội vàng nói, nhìn về phía Châu Mặc Sinh, “Hiểu Thần, mẹ dẫn con đi.”
“Đi đi.” Nhận được sự đồng ý của Châu Mặc Sinh, Lâm Phân vẫy tay với Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần đứng dậy, điện thoại di động trong túi quần rơi ra, nằm trên ghế sô pha lúc cô đứng dậy.
Hai người vừa mới đi ra khỏi sảnh phụ, một tràng tiếng chuông vang lên.
“Âm thanh gì vậy?” Châu Nhã Như tò mò hỏi.
“Điện thoại di động.” Châu Thành Trạch đi đến gần sô pha rồi nhặt lên, anh vừa cúi đầu, thì nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ.
---Ngũ Hạ Liên.
Mãi đến khi từ trong miệng Diêu Vịnh Tâm cô mới biết được Ngũ Hạ Liên mấy ngày nay đều ở công ty.
Nháy mắt đã đến thứ sáu, Cố Hiểu Thần đang bận rộn với hồ sơ của các hạng mục hợp tác liên quan với Công ty Hoa Vũ.
Bỗng, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ của bộ phận chiếu đến một cảnh.
Các nhân viên đang làm việc đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong màn hình đang phát ra một cuộc phỏng vấn. MC xinh đẹp với nụ cười tươi tắn ngọt ngào và nhân vật chính của cuộc phỏng vấn này---- Ngũ Hạ Liên.
“Ngũ tiên sinh, cảm ơn anh có thể bớt chút thời gian trong hành trình bận rộn của mình để tiếp nhận cuộc phỏng vấn này của chúng tôi.”
“Đây là vinh dự của tôi.” Ngũ Hạ Liên điềm đạm trả lời, cử chỉ phong độ, nhẹ nhàng, MC cười càng thêm rạng rỡ.
Cố Hiểu Thần cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng phó tổng, định tiếp tục công việc. Nhưng nhìn thấy trên màn hình một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, bỗng bước chân dừng lại. Ngũ Hạ Liên trong ti vi khoé môi chứa một nụ cười, vừa nói vừa cười rất ung dung phóng khoáng, sức hấp dẫn đó khiến người ta không khỏi cảm mến, ngưỡng mộ.
Nhưng anh như vậy lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy càng thêm xa cách ngoài tầm với.
Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi về phía phòng làm việc của mình.
Lúc tan làm, Thẩm Nhược đi đến bộ phận đầu tư.
“Này.” Diêu Vịnh Tâm đi qua phòng làm việc, cười cất tiếng chào.
“Chị Vịnh Tâm.”
Đúng lúc này, Ngũ Hạo Dương cũng đi qua hành làng, anh vừa cầm điện thoại di động, cừa cười trêu ghẹo. Hiển nhiên anh nói chuyện với người phụ nữ trong điện thoại. Anh ta đi qua hai người bọn họ, không quên cười với Thẩm Nhược, còn phớt lờ với một người khác.
Nhưng nét mặt của Diêu Vịnh Tâm rất tự nhiên, cúi đầu không nói câu nào.
“Tôi xong rồi.” Cố Hiểu Thần sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, ba người cùng nhau đi đến thang máy đợi.
Thang máy chậm rãi đi lên, Thẩm Nhược hỏi, “Chị Vịnh Tâm, ngày mai là cuối tuần, hay là buổi tối ba chúng ta cùng nhau đi hát karaoke được không?”
“Không được rồi, tối thứ bảy còn có bữa tiệc. Tôi phải đi tham dự cùng Hạ tổng.” Diêu Vịnh Tâm áy náy cười, “Lần sau nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng.” Thẩm Nhược gật đầu.
Cố Hiểu Thần cả người ngẩn ngơ, ngày mai là cuối tuần rồi sao?
Thang máy lên đến nơi, hai người rảo bước đi vào trước nhưng Thẩm Nhược nhìn Cố Hiểu Thần vẫn đang đứng im bất động, không nhịn được hỏi, “Hiểu Thần, cậu phát ngốc gì vậy?”
“Xin lỗi.” Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, đi vào trong thang máy.
Cô bỗng nhớ ra tin nhắn của Châu Thành Trạch, nói cô tối thứ bảy đến Châu gia ăn cơm. Suýt nữa thì quên mất.
***
Lâm Phân sau khi gả vào Châu gia, Cố Hiểu Thần cũng rất ít khi đến Châu gia. Mấy năm trở lại đây, số lần cô đến Châu gia không quá mười lần, bao gồm cả bữa tiệc lần trước. Thứ nhất là sợ bị người khác nhìn thấy, thứ hai là cô căn bản cũng không muốn đi. Nhưng mỗi một lần đến Châu gia, Cố Hiểu Thần đều sẽ có một loại tư vị khó nói thành lời.
Suy nghĩ cả một buổi tối thứ sáu, đợi đến tối thứ bảy, Cố Hiểu Thần cũng vẫn phải đi.
Cô còn lo ngại Ngũ Hạ Liên liệu có xuất hiện đột ngột giống như lần trước, nhưng Diêu Vịnh Tâm nói tối thứ bảy này có bữa tiệc, nên chắc là sẽ không trở về, hoặc cũng sẽ không về sớm.
Thế nên cô quyết định đi nhanh về nhanh.
Lần này cô không dày công sửa soạn nữa, cứ ăn mặc tuỳ ý như vậy là được.
Bởi vì thời gian tương đối dư giả, Cố Hiểu Thần chậm rãi thong thả bắt xe buýt đến Châu gia. Sau khi xuống xe buýt, cách Châu gia không quá xa. Cô một mình từ từ đi ven đường đến biệt thự tráng lệ. Đứng trước biệt thự, cô ấn chuông cửa, điềm đạm nói, “Tôi tìm Châu phu nhân, làm phiền chuyển lời dùm, tôi họ Cố.”
Sau đó, Cố Hiểu Thần được người dẫn vào trong biệt thự, đi đến sảnh phụ.
Vừa vào trong một chút lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ thoải mái. Mở rộng tầm mắt, Cố Hiểu Thần nhìn thấy Châu Nhã Như thân thiết ôm Lâm Phân đang nói nói cười cười. Còn Châu Mặc Sinh ngồi ở một bên ghế sô pha, trên mặt ba người đều vui vẻ, đầm ấm hạnh phúc như vậy. Người không biết rõ nhất định sẽ cho rằng ba người bọn họ là một gia đình, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.
Cố Hiểu Thần bỗng nghĩ đến cha Cố Thanh, viền mắt hơi xót.
“Ồ, cô đến rồi.” Châu Nhã Như khinh thường nói, mắt liếc về phía cô.
“Chú Châu, Nhã Như.” Cố Hiểu Thần lịch sự chào.
Châu Mặc Sinh hơi gật đầu đáp lại, Lâm Phân quay đầu nhìn đến, quả nhiên nhìn thấy Cố Hiểu Thần. Bà vừa định mở miệng, lại có người tiến vào sảnh phụ, trầm giọng nói, “Người cũng đã đến đủ rồi, ăn cơm thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói kia từ phía sau truyền đến, Cố Hiểu Thần nghiêng người nhìn, thì thấy Châu Thành Trạch đứng ở phía sau mình. Anh mặc áo sơ mi cùng với áo ghi lê, càng tôn lên vóc người cao lớn của anh, cả người tràn đầy phong độ của người trí thức. Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm bức tường.
“Ăn cơm thôi.” Châu Mặc Sinh nói, mọi người đi vào phòng ăn.
“Hiểu Thần, đến đây.” Lâm Phân đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, kéo cô đến trước bàn ăn.
Món ăn vô cùng hấp dẫn, Châu gia ăn cơm rất có phép tắc, không nói chuyện lúc đang ăn. Cố Hiểu Thần yên lặng ăn cơm, bầu không khí ngột ngạt như vậy khiến cô cảm thấy thật là bức bối. Nhưng bởi vì có quan hệ với Lâm Phân, nên cô cũng rất sẵn lòng. Đã quá lâu rồi không được cùng mẹ ngồi chung một bàn ăn nên khiến cô vô cùng hoài niệm.
Dùng bữa tối xong, mọi người lại đi đến sảnh phụ ngồi nói chuyện.
“Nghe nói cháu bây giờ là thư ký của phó tổng Ngũ Hạo Dương rồi?” Châu Mặc Sinh tuỳ tiện hỏi.
“Vâng.”
“Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Vẫn tốt ạ.”
“Ngũ thị là một công ty lớn, nếu cháu xử lý các mối quan hệ tốt sau này sẽ phát triển rất tốt.”
“Cháu hiểu.”
Châu Mặc Sinh nói một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu. Ánh mắt của mấy người tụ họp trên người cô, khiến cô cảm thấy khó chịu. Sau khi nói được vài câu, cô ngẩng đầu nói, “Thật ngại quá, cháu muốn đi phòng vệ sinh một lát.”
Lâm Phân vội vàng nói, nhìn về phía Châu Mặc Sinh, “Hiểu Thần, mẹ dẫn con đi.”
“Đi đi.” Nhận được sự đồng ý của Châu Mặc Sinh, Lâm Phân vẫy tay với Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần đứng dậy, điện thoại di động trong túi quần rơi ra, nằm trên ghế sô pha lúc cô đứng dậy.
Hai người vừa mới đi ra khỏi sảnh phụ, một tràng tiếng chuông vang lên.
“Âm thanh gì vậy?” Châu Nhã Như tò mò hỏi.
“Điện thoại di động.” Châu Thành Trạch đi đến gần sô pha rồi nhặt lên, anh vừa cúi đầu, thì nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ.
---Ngũ Hạ Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro