Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Hầu Như Không A...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Điện thoại vẫn không ngừng kêu vang, Châu Nhã Như không khỏi cau mày nói, “Anh, tắt máy đi. Ồn ào quá.”

“Anh đi đưa cho cô ấy.” Châu Thành Trạch quay đầu liếc Châu Nhã Như một cái, xoay người đi ra khỏi tầm mắt của hai người.

Châu Nhã Như nhìn bóng hình Châu Thành Trạch rời đi, đứng dậy ngồi đến bên cạnh Châu Mặc Sinh, ôm canh tay ông làm nũng phàn nàn, “Cha, anh đối với Cố Hiểu Thần quá tốt. Con không vui.”

“Hử?” Châu Mặc Sinh hoài nghi lẩm bẩm, rồi cười hỏi, “Tốt chỗ nào?”

Châu Nhã Như nhớ lại lúc trước, lầu bầu nhỏ giọng nói, “Dù thế nào cũng là rất tốt. Ví dụ như trong bữa tiệc sinh nhật của ba lần trước, Cố Hiểu Thần tự mình vấp ngã, anh có ý tốt đi tới đỡ cô ta, cô ta còn không thèm cảm kích. Anh cũng thật là, Cố Hiểu Thần như chẳng phải nói rõ là không thích anh ấy sao, nhưng anh vẫn đối xử với cô ta tốt như vậy.”

“Ý của con là… Thành Trạch thích Hiểu Thần?” Châu Mặc Sinh nghe con gái càm ràm, liền suy một ra ba.

“Ai nói !” Châu Nhã Như chép miệng, bác bỏ nói, “Anh mới không thích cô ta ! Anh soái ca như vậy, anh tuấn như vậy, làm sao có thể thích một cô gái như cô ta được ! Cần ngoại hình không có ngoại hình, con người lại còn rất cổ hủ lạc hậu, nhìn tới nhìn lui chẳng có cảm giác gì !”

“Hiểu Thần thành tích của cô ấy rất xuất sắc, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, là một cô gái tốt.” Châu Mặc Sinh nói đúng trọng điểm.

“Cha ! Cha và anh sao lại đi nói giúp người ngoài ! Dù thế nào đi nữa anh tuyệt đối sẽ không thích Cố Hiểu Thần !” Châu Nhã Như tổng kết lại một câu, nhanh chóng phá vỡ chủ đề, “Nói tới nói lui, Hạ tổng của Ngũ thị dường như anh ấy rất tốt !”

Châu Mặc Sinh nhìn khuôn mặt con gái thoáng gượng gạo, tự nhiên hiểu rõ tâm sự của cô.

Công ty Ngũ thị được như bây giờ, xưng bá trong giới tài chính ở Hồng Kông, một mình nắm lấy quyền lực tài chính. Mà Ngũ Hạ Liên là người lãnh đạo cực kỳ có đầu óc kinh doanh, một thanh niên vừa gan dạ sáng suốt, vừa tài trí mưu lược kiệt xuất giống như cậu ta, tuyệt đối rất hiếm gặp. Trong giới hào môn của Hồng Kông, chỉ cần có con gái, không ai không muốn gả vào Ngũ gia, gả cho Ngũ Hạ Liên.

“Ngũ Hạ Liên thực sự rất tốt.” Sự tán thành của Châu Mặc Sinh càng làm cho Châu Nhã Như vui vẻ không thôi, còn trêu đùa hỏi, “Vậy anh ấy và anh Thành Trạch ai tốt hơn?”

“Hai người hoàn toàn không giống nhau, không thể so sánh được.” Châu Nhã Như chép miệng, lắc lắc cánh tay của ông, ồn ào nói, “Cha, có cơ hội nào để con làm quen với anh ấy không?”

Châu Mặc Sinh nghĩ ngợi một lát, chậm rãi nói, “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật hai mươi hai tuổi của con, con có thể mời cậu ta.”

“Yeah ! Đúng rồi ! Cha thật là sáng suốt !” Châu Nhã Như liền mặt mày rạng rõ, ôm Châu Mặc Sinh thơm chụt một cái, vui vẻ nói, “Vậy con bây giờ sẽ bắt đầu sắp xếp buổi tiệc sinh nhật đây, con còn muốn mua một bộ lễ phục thật xinh đẹp, còn muốn…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Châu Nhã Như hết sức phấn khởi, Châu Mặc Sinh nhìn cô mỉm cười.

***

Đợi lúc đi đến đại sảnh không người, Châu Thành Trạch cuối cùng cũng ấn nút nhận cuộc gọi. Anh đưa điện thoại đến bên tai, trầm giọng nói, “Hạ tổng. Tôi là Châu Thành Trạch.”

Đầu điện thoại bên kia bỗng im lặng, một trận trầm mặc.

Giây tiếp theo, giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên vang lên, “Châu tổng.”

“Thần bây giờ không tiện nghe máy, có chuyện gì không?” Thân hình Châu Thành Trạch cao thẳng, một tay anh đút vào túi quần.

Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, không nhanh không chậm nói, “Nếu cô ấy đã không tiện nghe máy, vậy thì thôi, bỏ đi. Tạm biệt.”

“Tút tút----” Điện thoại bị cúp ngang.

Châu Thành Trạch cầm điện thoại, rũ mắt nhìn, trầm ngâm một lúc.

Cộc gọi mới nãy, Ngũ Hạ Liên không nói rõ là việc tư hay việc công. Nhưng có một điểm đủ để có thể khẳng định là giữa bọn họ dường như không hề đơn giản.

Chí ít, không đơn giản giống như cấp trên với cấp dưới.

“Hai người bọn họ đâu?” Châu Thành Trạch quay đầu hỏi.

“Thiếu gia, bà chủ và vị tiểu thư kia đi lên phòng nghỉ ở tầng hai.” Nữ giúp việc ở một bên đáp lời.

Châu Thành Trạch cất bước đi lên tầng hai.

Trong phòng nghỉ tầng hai, trang trí theo phong cách Châu Âu, những món đồ nội thất được nhập khẩu nguyên bộ toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, ngay cả phòng tắm cũng sáng bóng rực rỡ. Cố Hiểu Thần đứng ở trước bồn rửa mặt, im lặng rửa tay. Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn ra ngoài phòng nghỉ.

Quan sát bốn xung quanh, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy mình và nơi này hoàn toàn không ăn nhập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa bị người mở ra, Lâm Phân đi vào trong phòng nghỉ.

Trong tay bà cầm theo rất nhiều đồ ăn, đóng gói rất tỉ mỉ đẹp mắt với một chiếc nơ rất dễ thương. Bà nhìn thấy Cố Hiểu Thần, vội vàng nói, “Hiểu Thần, nhanh qua đây. Mẹ đã làm cho con rất nhiều đồ ăn vặt và sô cô la, con đến đây nếm thử một chút xem.”

Lâm Phân thân thiết kéo Cố Hiểu Thần đi đến sô pha rồi ngồi xuống, bà vui vẻ mở một cái hộp, lấy một miếng sô cô la lên đưa đến gần miệng cô, “Nếm thử xem.”

Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhìn thấy sô cô la trong hộp được làm rất tinh xảo, hoá ra là hình chú gấu nhỏ dễ thương. Đột nhiên nhớ ra lúc trước, Cố Thanh mua cho cô cây kẹo hình chú gấu nhỏ, đó là chuyện vui vẻ nhất trong ký ức của Cố Hiểu Thần. Từ đó đến nay cũng không ăn lại nữa mà cũng không mua nữa.

“Ăn thử xem.” Lâm Phân mong đợi thúc giục.

Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, thận trọng mở miệng, ăn miếng sô cô la hình gấu nhỏ kia. Mùi vị tinh tế, ngọt thanh dễ chịu.

“Mùi vị thế nào?” Lâm Phân lo lắng hỏi, khuôn mặt dịu dàng lại chăm chú.

Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn bà, mở lớn đôi mắt nói, “Rất ngon.”

“Vậy thì tốt, mẹ còn chuẩn bị cho con rất nhiều. Con mang về nhà ăn.” Lâm Phân dường như nhẹ lòng, nụ cười lần nữa hiện trên khuôn mặt.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Lâm Phân ở trong mắt Cố Hiểu Thần có hơi mờ nhạt, sao bỗng nhiên trong đó lại có chút đau lòng, không muốn để cho bà nhìn thấy những giọt nước trong mắt cô, cô đưa tay ôm lấy bà, ôm lấy người mà cô yêu quý nhất, mẹ… của cô.

Mà trên thế giới này có lẽ có rất rất nhiều món tráng miệng ngon, nhưng tất cả đều không thể so với sô cô la của mẹ tự làm.

“Mẹ…” Cố Hiểu Thần gọi một tiếng, nước mắt ngưng tụ ở khoé mắt, “Mấy ngày trước, con mơ thấy cha. Ông ấy hỏi con, ngôi nhà của chúng ta có phải biến mất rồi không? Con nói mẹ ở đây, con cũng ở đây, ngôi nhà của chúng ta sẽ không biến mất. Mẹ, ngày giỗ của cha qua rồi, lúc nào chúng ta cùng đi thăm ông ấy nhé.”

“Chúng ta cùng đi…” Lâm Phân sửng sốt, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.

Thực ra Cố Hiểu Thần luôn luôn biết, mẹ Lâm Phân không yêu cha Cố Thanh. Mọi chuyện hầu như không ai biết, nhưng cô đều biết toàn bộ.

Nhưng cô lại càng biết, người đàn ông đó mặc dù đã rời khỏi cô rất lâu rồi nhưng ông ấy yêu mẹ của cô sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0