Nếu Như Tôi Cứ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Lâm Phân, cô cố ý giả vờ như không nhìn thấy, chỉ cười rồi nói, “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa. Con cũng nên đi đây.”
Lâm Phân nghẹn ngào “Ừ” một tiếng, nhẹ giọng nói, “Vậy mẹ đưa con xuống lầu.”
Hai người ôm nhau đứng dậy, Lâm Phân nhìn Cố Hiểu Thần rồi ân cần dặn dò, “Hiểu Thần, mấy ngày gần đây càng lúc càng lạnh, con phải chú ý thân thể. Công việc mặc dù quan trọng, nhưng sức khoẻ càng quan trọng hơn. Mẹ không để ý con kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ muốn con luôn bình bình an an. Hiểu không?”
“Mẹ, con hiểu. Con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Trong lòng Cố Hiểu Thần ấm áp, thuận theo nói.
Lâm Phân yên tâm gật đầu, bà luôn biết cô là đứa con gái ngoan, Cố Hiểu Thần khi còn nhỏ đã biết dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn khi bà ấy tan làm về nhà. Mỗi khi bà mệt mỏi trở về, thì ngay lập tức được ăn cơm nóng và thức ăn nóng. Còn biết sau khi ăn cơm vắt khăn tay ấm cho bà lau mặt.
“Ây ya.” Lâm Phân bất thình lình nghĩ ra cái gì, thốt nhẹ một tiếng.
Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn bà, “Sao vậy ạ?”
Lâm Phân thả tay cô ra, ảo não nói, “Chọn cho con một cái khăn lại để quên trong phòng rồi. Bây giờ mẹ đi lấy ngay, con ở đây chờ mẹ.” Bà nói rồi nhanh chóng mở cửa phòng.
Lâm Phân vừa quay đầu, cả người liền hơi giật mình.
Có một thân hình cao lớn đang đứng ở hành lang, anh đứng dựa vách tường, dường như đã đợi lâu rồi. Khuôn mặt Châu Thành Trạch nho nhã anh tuấn kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, lịch sự gọi, “Dì Phân.”
“Thành Trạch? Sao con đứng ở ngoài này?” Lâm Phân vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Châu Thành Trạch chậm rãi nói, trong tay đưa ra một cái điện thoại di động màu trắng kiểu dáng đơn giản, “Điện thoại của Hiểu Thần rơi ở trên sô pha, con giúp cô ấy cầm lên đây.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhìn thấy điện thoại di động trong tay anh chính là của mình, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi nhanh chóng nhận lại.
“Vậy các con nói chuyện một lúc nhé, dì đi lấy đồ.” Lâm Phân nói xong rồi đi lên lầu.
Lúc này, cả tầng lầu chỉ còn thừa lại hai người Châu Thành Trạch và Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần vẫn luôn không thích giao thiệp cùng anh, càng không thích ở riêng một mình như thế này. Cô cúi đầu, mím môi không nói gì. Nhưng ánh mắt của Châu Thành Trạch lại chăm chú dán chặt vào cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Mấy ngày trước đi tham dự buổi mừng công à?” Châu Thành Trạch thờ ơ hỏi, giống như đang tìm chủ đề nói chuyện.
Cố Hiểu Thần không đáp lời, chỉ gật đầu.
“Vừa mới có người gọi điện thoại cho em.” Châu Thành Trạch lại nói tiếp, nhưng lại khiến Cố Hiểu Thần đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó có chút quẫn bách, “Ngũ Hạ Liên gọi tới.”
Cố Hiểu Thần lấy điện thoại ra ấn nút xem cuộc gọi đến một lượt, quả nhiên nhìn thấy cuộc gọi đến của Ngũ Hạ Liên trong nhật ký cuộc gọi. Nhưng mà cuộc gọi đã được nhận, cô cau mày chất vấn, “Sao anh nhận cuộc gọi của tôi?”
Cô thở gấp, những người đàn ông này đều không hiểu cái gì là quyền riêng tư sao !
“Em căng thẳng như vậy làm gì?” Châu Thành Trạch cúi đầu nhìn xuống, cô bỗng bất mãn dị thường, khuôn mặt trắng nõn kia bởi vì tức giận mà hơi đỏ lên, anh sâu xa nói, “Tôi chỉ nói với anh ta em không tiện nghe máy. Nếu không tin, em hiện tại gọi lại hỏi thử xem.”
Cố Hiểu Thần nghĩ đến Ngũ Hạ Liên gọi điện thoại đến trước, mà cuộc gọi này lại do Châu Thành Trạch bắt máy, trong lòng cô càng thêm lo lắng không yên, lạnh giọng nói, “Châu tiên sinh, sau này xin anh đừng đụng vào đồ của tôi.”
“Nếu tôi cứ đụng thì sao?” Châu Thành Trạch im lặng nửa buổi rồi thốt ra một câu như vậy.
Cố Hiểu Thần không dám tin mà nhìn anh, gương mặt tuấn tú lịch thiệp nho nhã kia đột nhiên ép xuống, cách cô càng lúc càng gần. Cô theo phản xạ lùi về sau một bước, nhưng lưng đã chạm vào vách tường. Thân hình cao thẳng của anh cong một vòng cung, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc sắc bén chăm chú nhìn cô, “Em có thể làm gì được tôi?”
“Anh….” Cố Hiểu Thần cảm vô cùng ngột ngạt, trực giác muốn rời khỏi chỗ này.
Châu Thành Trạch đưa một tay ra chống lên tường, cũng cản đường đi của cô, “Tôi không muốn hỏi mối quan hệ giữa các người, bởi vì tôi nhớ em từng nói thanh giả tự thanh, tôi nghĩ, em chắc cũng không quên.”
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hoảng hốt, mạch suy nghĩ liền bay về quá khứ.
Đúng, cô đã nói như vậy.
Cô càng nhớ mình đã từng nói, cô từ trước đến giờ cũng không nghĩ đến trèo cao với ai.
Khuôn mặt Cố Hiểu Thần hơi đỏ giờ đã từ từ khôi phục sự trắng nõn ban đầu, hít thật sâu lại hít thật sâu, bình tĩnh đối mặt với anh, không muốn làm kẻ đào ngũ nhu nhược nữa, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn Châu tiên sinh đã nhắc nhở, dĩ nhiên là tôi không quên. Nhưng, cuộc nói chuyện của tôi và Châu tiên sinh thật không có gì vui vẻ. Sau này, có thể không gặp thì đừng gặp. Cũng xin Châu tiên sinh giữ đúng lời hứa, hai người chúng ta không hề quen biết nhau.”
Điều kiện để mẹ gả vào Châu gia chính là ---- không được công khai cô là con gái của bà ấy ra bên ngoài.
Châu Thành Trạch ánh mắt thoáng căng thẳng, bị sự bướng bỉnh và kiêu ngạo trong đáy mắt của cô làm giật mình. Anh thả tay, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân, Lâm Phân vừa đúng lúc quay lại. Anh lùi ra sau một bước, lui đến khi duy trì khoảng cách như mọi khi.
“Đợi lâu rồi phải không?” Lâm Phân cười hỏi, đứng bên cạnh Cố Hiểu Thần.
“Không có.” Châu Thành Trạch mỉm cười.
“Vậy dì đưa Hiểu Thần xuống dưới lầu.” Lâm Phân cất tiếng chào, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói một câu “Tạm biệt”.
Châu Thành Trạch muốn nói nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn không nói gì, “Tạm biệt.”
Bầu trời tối mịt, hai người trước tiên đi nói lời từ biệt với Châu Mặc Sinh, sau đó chậm rãi đi đến cổng chính của biệt thự.
“Khăn này là mẹ và Nhã Như cùng nhau chọn. Nhã như có chút ương bướng, tính tình trẻ con, thực ra tính nết con bé cũng tốt, con đừng để bụng.” Lâm Phân đặt chiếc khăn lụa được gói đẹp đẽ lên tay Cố Hiểu Thần, sâu xa nói, “Con ngoan, ấm ức cho con rồi.”
Chỉ một câu này, Cố Hiểu Thần cảm thấy mọi tủi thân không còn ấm ức nữa.
Lâm Phân lại dịu dàng dặn dò, “Trên đường cẩn thận. Đi đi.”
“Vâng. Con đi đây.” Cố Hiểu Thần suýt nữa thốt ra tiếng “mẹ”, chỉ đành nuốt lời nói vào trong bụng, cầm chặt khăn. Cô vẫy tay với Lâm Phân, xoay người một bước lại một bước rời khỏi Châu gia.
Sao đột nhiên lúc này, vừa đau lòng lại vừa thấy ấm áp.
Cô là bởi vì không nỡ.
Nhưng, nhưng vẫn phải tự học cách trưởng thành.
Lâm Phân nghẹn ngào “Ừ” một tiếng, nhẹ giọng nói, “Vậy mẹ đưa con xuống lầu.”
Hai người ôm nhau đứng dậy, Lâm Phân nhìn Cố Hiểu Thần rồi ân cần dặn dò, “Hiểu Thần, mấy ngày gần đây càng lúc càng lạnh, con phải chú ý thân thể. Công việc mặc dù quan trọng, nhưng sức khoẻ càng quan trọng hơn. Mẹ không để ý con kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ muốn con luôn bình bình an an. Hiểu không?”
“Mẹ, con hiểu. Con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Trong lòng Cố Hiểu Thần ấm áp, thuận theo nói.
Lâm Phân yên tâm gật đầu, bà luôn biết cô là đứa con gái ngoan, Cố Hiểu Thần khi còn nhỏ đã biết dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn khi bà ấy tan làm về nhà. Mỗi khi bà mệt mỏi trở về, thì ngay lập tức được ăn cơm nóng và thức ăn nóng. Còn biết sau khi ăn cơm vắt khăn tay ấm cho bà lau mặt.
“Ây ya.” Lâm Phân bất thình lình nghĩ ra cái gì, thốt nhẹ một tiếng.
Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn bà, “Sao vậy ạ?”
Lâm Phân thả tay cô ra, ảo não nói, “Chọn cho con một cái khăn lại để quên trong phòng rồi. Bây giờ mẹ đi lấy ngay, con ở đây chờ mẹ.” Bà nói rồi nhanh chóng mở cửa phòng.
Lâm Phân vừa quay đầu, cả người liền hơi giật mình.
Có một thân hình cao lớn đang đứng ở hành lang, anh đứng dựa vách tường, dường như đã đợi lâu rồi. Khuôn mặt Châu Thành Trạch nho nhã anh tuấn kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, lịch sự gọi, “Dì Phân.”
“Thành Trạch? Sao con đứng ở ngoài này?” Lâm Phân vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Châu Thành Trạch chậm rãi nói, trong tay đưa ra một cái điện thoại di động màu trắng kiểu dáng đơn giản, “Điện thoại của Hiểu Thần rơi ở trên sô pha, con giúp cô ấy cầm lên đây.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhìn thấy điện thoại di động trong tay anh chính là của mình, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi nhanh chóng nhận lại.
“Vậy các con nói chuyện một lúc nhé, dì đi lấy đồ.” Lâm Phân nói xong rồi đi lên lầu.
Lúc này, cả tầng lầu chỉ còn thừa lại hai người Châu Thành Trạch và Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần vẫn luôn không thích giao thiệp cùng anh, càng không thích ở riêng một mình như thế này. Cô cúi đầu, mím môi không nói gì. Nhưng ánh mắt của Châu Thành Trạch lại chăm chú dán chặt vào cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy ngày trước đi tham dự buổi mừng công à?” Châu Thành Trạch thờ ơ hỏi, giống như đang tìm chủ đề nói chuyện.
Cố Hiểu Thần không đáp lời, chỉ gật đầu.
“Vừa mới có người gọi điện thoại cho em.” Châu Thành Trạch lại nói tiếp, nhưng lại khiến Cố Hiểu Thần đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó có chút quẫn bách, “Ngũ Hạ Liên gọi tới.”
Cố Hiểu Thần lấy điện thoại ra ấn nút xem cuộc gọi đến một lượt, quả nhiên nhìn thấy cuộc gọi đến của Ngũ Hạ Liên trong nhật ký cuộc gọi. Nhưng mà cuộc gọi đã được nhận, cô cau mày chất vấn, “Sao anh nhận cuộc gọi của tôi?”
Cô thở gấp, những người đàn ông này đều không hiểu cái gì là quyền riêng tư sao !
“Em căng thẳng như vậy làm gì?” Châu Thành Trạch cúi đầu nhìn xuống, cô bỗng bất mãn dị thường, khuôn mặt trắng nõn kia bởi vì tức giận mà hơi đỏ lên, anh sâu xa nói, “Tôi chỉ nói với anh ta em không tiện nghe máy. Nếu không tin, em hiện tại gọi lại hỏi thử xem.”
Cố Hiểu Thần nghĩ đến Ngũ Hạ Liên gọi điện thoại đến trước, mà cuộc gọi này lại do Châu Thành Trạch bắt máy, trong lòng cô càng thêm lo lắng không yên, lạnh giọng nói, “Châu tiên sinh, sau này xin anh đừng đụng vào đồ của tôi.”
“Nếu tôi cứ đụng thì sao?” Châu Thành Trạch im lặng nửa buổi rồi thốt ra một câu như vậy.
Cố Hiểu Thần không dám tin mà nhìn anh, gương mặt tuấn tú lịch thiệp nho nhã kia đột nhiên ép xuống, cách cô càng lúc càng gần. Cô theo phản xạ lùi về sau một bước, nhưng lưng đã chạm vào vách tường. Thân hình cao thẳng của anh cong một vòng cung, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc sắc bén chăm chú nhìn cô, “Em có thể làm gì được tôi?”
“Anh….” Cố Hiểu Thần cảm vô cùng ngột ngạt, trực giác muốn rời khỏi chỗ này.
Châu Thành Trạch đưa một tay ra chống lên tường, cũng cản đường đi của cô, “Tôi không muốn hỏi mối quan hệ giữa các người, bởi vì tôi nhớ em từng nói thanh giả tự thanh, tôi nghĩ, em chắc cũng không quên.”
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hoảng hốt, mạch suy nghĩ liền bay về quá khứ.
Đúng, cô đã nói như vậy.
Cô càng nhớ mình đã từng nói, cô từ trước đến giờ cũng không nghĩ đến trèo cao với ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt Cố Hiểu Thần hơi đỏ giờ đã từ từ khôi phục sự trắng nõn ban đầu, hít thật sâu lại hít thật sâu, bình tĩnh đối mặt với anh, không muốn làm kẻ đào ngũ nhu nhược nữa, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn Châu tiên sinh đã nhắc nhở, dĩ nhiên là tôi không quên. Nhưng, cuộc nói chuyện của tôi và Châu tiên sinh thật không có gì vui vẻ. Sau này, có thể không gặp thì đừng gặp. Cũng xin Châu tiên sinh giữ đúng lời hứa, hai người chúng ta không hề quen biết nhau.”
Điều kiện để mẹ gả vào Châu gia chính là ---- không được công khai cô là con gái của bà ấy ra bên ngoài.
Châu Thành Trạch ánh mắt thoáng căng thẳng, bị sự bướng bỉnh và kiêu ngạo trong đáy mắt của cô làm giật mình. Anh thả tay, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân, Lâm Phân vừa đúng lúc quay lại. Anh lùi ra sau một bước, lui đến khi duy trì khoảng cách như mọi khi.
“Đợi lâu rồi phải không?” Lâm Phân cười hỏi, đứng bên cạnh Cố Hiểu Thần.
“Không có.” Châu Thành Trạch mỉm cười.
“Vậy dì đưa Hiểu Thần xuống dưới lầu.” Lâm Phân cất tiếng chào, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói một câu “Tạm biệt”.
Châu Thành Trạch muốn nói nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn không nói gì, “Tạm biệt.”
Bầu trời tối mịt, hai người trước tiên đi nói lời từ biệt với Châu Mặc Sinh, sau đó chậm rãi đi đến cổng chính của biệt thự.
“Khăn này là mẹ và Nhã Như cùng nhau chọn. Nhã như có chút ương bướng, tính tình trẻ con, thực ra tính nết con bé cũng tốt, con đừng để bụng.” Lâm Phân đặt chiếc khăn lụa được gói đẹp đẽ lên tay Cố Hiểu Thần, sâu xa nói, “Con ngoan, ấm ức cho con rồi.”
Chỉ một câu này, Cố Hiểu Thần cảm thấy mọi tủi thân không còn ấm ức nữa.
Lâm Phân lại dịu dàng dặn dò, “Trên đường cẩn thận. Đi đi.”
“Vâng. Con đi đây.” Cố Hiểu Thần suýt nữa thốt ra tiếng “mẹ”, chỉ đành nuốt lời nói vào trong bụng, cầm chặt khăn. Cô vẫy tay với Lâm Phân, xoay người một bước lại một bước rời khỏi Châu gia.
Sao đột nhiên lúc này, vừa đau lòng lại vừa thấy ấm áp.
Cô là bởi vì không nỡ.
Nhưng, nhưng vẫn phải tự học cách trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro