Đã Nói Đừng Chạ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần liền rụt tay lại, bình tĩnh chăm chú nhìn anh, không hề nao núng trước sự sắc bén toả ra từ cơ thể anh.
Châu Thành Trạch không nhanh không chậm thu tay lại, đôi mắt anh khoá chặt cô, bỗng mở miệng, giọng nam trầm thấp quanh quẩn trong văn phòng yên tĩnh, “Anh cho em một cơ hội nữa, làm người phụ nữ của anh. Hai năm này theo anh, hai năm sau chuyển vào Châu gia. Công ty Ngân hàng thương mại em có thể không cần từ chức, vẫn tiếp tục làm việc. Anh không phản đối nữa.”
Lời nói đường đột của anh khiến người ta giật mình, Cố Hiểu Thần choáng váng.
Châu Thành Trạch kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, lại nói thêm, “Chỉ cần em theo anh, em có thể quang minh chính đại gọi dì Phân là mẹ. Với lại, còn có thể mỗi ngày được sống chung với dì Phân.”
Quang minh chính đại gọi bà ấy là “mẹ”, mỗi ngày được sống chung với bà ấy………. trong lòng Cố Hiểu Thần hơi chua xót, cô cúi đầu, rất lâu cũng không nói gì. Qua nửa buổi, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đã hiểu rõ những lời anh nói, cũng hiểu được ẩn ý ở trong đó.
Từ đầu đến cuối không hề nhắc đến từ “kết hôn”, anh ta thực sự muốn cô làm… của anh ta.
“Tôi không biết tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu! Tôi sẽ không vào Châu gia! Quấy rầy rồi!” Cố Hiểu Thần nói từng chữ từng chữ, mỗi một chữ đều dứt khoát như đinh đóng cột. Cô mạnh mẽ ôm tập tài liệu, xoay người đi ra khỏi cửa.
Châu Thành Trạch bỗng đứng bật dậy, mấy bước lớn đã đuổi kịp cô. Cánh tay dài vươn ra, dùng lực nắm chặt cổ tay cô. Lực của anh quá lớn khiến Cố Hiểu Thần cứ như vậy bị anh kéo lại, văn kiện trong tay “Phịch------" rơi trên mặt đất, anh kìm hãm cơn tức giận cau mày, nghiến răng gầm lên, “Cố Hiểu Thần! Lẽ nào em cho rằng bây giờ em còn xứng đáng làm vợ tôi sao?”
“Tôi căn bản chưa từng nghĩ qua! Anh thật là vô lý! Buông tay!” Cố Hiểu Thần uất nghẹn, phát hiện mọi hành động điên cuồng của anh ta hoá ra đều không sao hiểu được.
Châu Thành Trạch hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng. Anh đột nhiên kéo cô vào lòng, nâng khuôn mặt cô hôn tàn nhẫn. Trong đầu nghĩ đến có người đàn ông trước đó đã từng hôn cô như thế này hoặc thậm chí chiếm hữu cô, biến cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ, quyền sở hữu này vậy mà lại không phải là của mình, anh chìm đắm điên cường.
“Cố Hiểu Thần! Em là của tôi!” Châu Thành Trạch thô bạo nói, cướp bóc môi cô. Tay anh cũng bắt đầu lôi kéo y phục của cô, cố gắng cướp đoạt nhiều thứ hơn nữa.
“Á!” Cố Hiểu Thần đau đớn vùng vẫy, không tránh khỏi nụ hôn mạnh mẽ của anh. Trong lúc hoảng loạn, tay cô dò tim xung quanh. Bỗng, bà tay nhỏ chạm phải thứ gì đó rất cứng, cô cầm chặt vật đó.
Không còn bận tâm đến anh ta nữa, giơ tay đập vật cứng về phía anh ta.
Châu Thành Trạch chỉ cảm thấy đầu nóng lên, cơn đau ập đến, dòng máu ấm áp không ngừng chảy từ trên trán xuống.
Máu chảy dọc trán rơi xuống mặt đất, nửa khuôn mặt đầy máu, máu không ngừng phun ra. Sự tức giận khiến anh càng trở nên mù mịt hơn, âu phục và áo sơ mi loang lổ vết máu.
Trông thật là đáng sợ.
Cố Hiểu Thần hoảng sợ, hai tay khẽ run lên, “Chảy máu rồi ”
Châu Thành Trạch nhắm một mắt, một tay che trán, máu nhuộm đỏ cả tay anh, nhàn nhạt nói, “Trung tủ có hộp thuốc, lấy khăn lại đây cho tôi.”
Cố Hiểu Thần liền đặt vật cứng làm anh bị thương xuống, mọi tranh chấp lúc nãy toàn bộ đều tan biến thành mây khói, chỉ nghĩ đến phải cầm máu, liền xoay người đi lấy hộp thuốc và khăn tay. Lấy được khăn tay, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh, giúp anh lau máu và băng bó vết thương cho anh.
Nhưng miệng vết thương mình như hơi lớn, máu làm sao cũng không ngừng chảy.
“Vẫn đang chảy máu......” Cố Hiểu Thần giọng run rẩy nói, chiếc khăn trong tay nhuộm đỏ máu.
Châu Thành Trạch thấy sắc mặt cô hoảng loạn, viền mắt đỏ ửng. Môi lúc nãy bị anh hôn qua, sưng tấy không thể tả, quả thật giống như bị tàn phá. Bỗng không biết tư vị gì, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn. Anh đưa tay giật lấy khăn trên tay cô, không thèm nhìn cô nữa. Dùng sức ấn miệng vết thương của mình lại, ép đau để khiến mình bình tĩnh lại.
Châu Thành Trạch rút điện thoại từ trong túi âu phục ra, ấn tìm kiếm một dãy số rồi gọi, “Bác sĩ Cao, không biết bây giờ ông có rảnh không. Ở đây tôi có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”
Bác sĩ Cao sau một tiếng đã đến Công ty Châu thị, ông ta còn mang theo hộp dụng cụ y tế đặc biệt đến.
Lúc này, ông ấy đang cầm dụng cụ để xử lý vết thương cho Châu Thành Trạch, phương pháp điều trị đơn giản cuối cùng cũng cầm được máu, bác sĩ Cao nói, “Châu tiên sinh, bây giờ tôi chỉ giúp cậu tạm thời cầm máu thôi, vẫn là đi đến phòng khám của tôi để kiểm tra kỹ hơn. Nếu vết thương không được vệ sinh cẩn thận sẽ nhiễm khuẩn hoặc mưng mủ thì không tốt chút nào đâu.”
Châu Thành Trạch “vâng” một tiếng, bác sĩ Cao cầm hộp dung cụ y tế rời đi.
Cố Hiểu Thần cả người giống như một tảng đá đứng yên tại chỗ, mím chặt môi, một chữ cũng không nói. Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, “Anh nên lập tức đến phòng khám thì tốt hơn. Tạm biệt.”
Lời vừa nói xong, cô cúi đầu xoay người.
“Tài liệu không lấy à?” Châu Thành Trạch ngồi trên ghế sô pha, trầm giọng nói.
Bước chân Cố Hiểu Thần khựng lại, ngại ngùng đi đến nhặt tài liệu rơi trên mặt đấy, thu dọn xong liền ôm vào ngực rồi đứng dậy lần nữa. Cô đi về phía cửa, vừa lúc mở cửa ra, nghe thấy Châu Thành Trạch chậm rãi nói, “Em không cần vì trốn tôi mà không đến thăm dì Phân.”
***
Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần tuy rằng phân vân do dự, hay là đi đến Châu gia. Cô không muốn lỡ hẹn, cũng muốn xem xem vết thương của Châu Thành Trạch thế nào rồi. Rốt cuộc đó vẫn là vết thương do cô gây ra, đó là sự thật. Cô cùng Lâm Phân nói chuyện một lúc, nhưng không hề nhìn thấy Châu Thành Trạch.
Đến khi sắp rời khỏi, mới từ trong lời nói của Châu Nhã Như biết Châu Thành Trạch đã đi công tác rồi.
Cố Hiểu Thần không biết anh ta thật sự là đi công tác, hay là che giấu vết thương của mình, không muốn để người nhà lo lắng. Cô một mình đi vào con hẻm để về nhà, trong lòng phiền muộn, cúi đầu suy tư, không hề chú ý phía trước. Lúc cô rẽ vào ngã rẽ, bỗng có người lao ra, một bóng dáng cao lớn khiến cô giật mình.
Tiếng cũng không kêu được, tim đạp loạn nhịp, nghẹt thở trong giây lát.
Mây đen che mất ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú thờ ơ kia trong bóng tối mù mịt. Đến khi mây đen trôi qua, ánh trăng chiếu rọi lên mặt anh, lúc này mới nhìn thấy lông mày anh cau chặt, vẻ mặt có chút mệt mỏi, ngầm tức giận, sốt sắng hỏi, “Đi đâu? Chẳng phải đã nói em đừng chạy lung sao!”
Anh dường như chỉ nói, bắt xe về đi. “Anh sao lại ở đây?” Cô hoài nghi hỏi.
Anh đã đáp chuyến bay đến New York - Mỹ rồi mà!
Châu Thành Trạch không nhanh không chậm thu tay lại, đôi mắt anh khoá chặt cô, bỗng mở miệng, giọng nam trầm thấp quanh quẩn trong văn phòng yên tĩnh, “Anh cho em một cơ hội nữa, làm người phụ nữ của anh. Hai năm này theo anh, hai năm sau chuyển vào Châu gia. Công ty Ngân hàng thương mại em có thể không cần từ chức, vẫn tiếp tục làm việc. Anh không phản đối nữa.”
Lời nói đường đột của anh khiến người ta giật mình, Cố Hiểu Thần choáng váng.
Châu Thành Trạch kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, lại nói thêm, “Chỉ cần em theo anh, em có thể quang minh chính đại gọi dì Phân là mẹ. Với lại, còn có thể mỗi ngày được sống chung với dì Phân.”
Quang minh chính đại gọi bà ấy là “mẹ”, mỗi ngày được sống chung với bà ấy………. trong lòng Cố Hiểu Thần hơi chua xót, cô cúi đầu, rất lâu cũng không nói gì. Qua nửa buổi, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đã hiểu rõ những lời anh nói, cũng hiểu được ẩn ý ở trong đó.
Từ đầu đến cuối không hề nhắc đến từ “kết hôn”, anh ta thực sự muốn cô làm… của anh ta.
“Tôi không biết tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu! Tôi sẽ không vào Châu gia! Quấy rầy rồi!” Cố Hiểu Thần nói từng chữ từng chữ, mỗi một chữ đều dứt khoát như đinh đóng cột. Cô mạnh mẽ ôm tập tài liệu, xoay người đi ra khỏi cửa.
Châu Thành Trạch bỗng đứng bật dậy, mấy bước lớn đã đuổi kịp cô. Cánh tay dài vươn ra, dùng lực nắm chặt cổ tay cô. Lực của anh quá lớn khiến Cố Hiểu Thần cứ như vậy bị anh kéo lại, văn kiện trong tay “Phịch------" rơi trên mặt đất, anh kìm hãm cơn tức giận cau mày, nghiến răng gầm lên, “Cố Hiểu Thần! Lẽ nào em cho rằng bây giờ em còn xứng đáng làm vợ tôi sao?”
“Tôi căn bản chưa từng nghĩ qua! Anh thật là vô lý! Buông tay!” Cố Hiểu Thần uất nghẹn, phát hiện mọi hành động điên cuồng của anh ta hoá ra đều không sao hiểu được.
Châu Thành Trạch hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng. Anh đột nhiên kéo cô vào lòng, nâng khuôn mặt cô hôn tàn nhẫn. Trong đầu nghĩ đến có người đàn ông trước đó đã từng hôn cô như thế này hoặc thậm chí chiếm hữu cô, biến cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ, quyền sở hữu này vậy mà lại không phải là của mình, anh chìm đắm điên cường.
“Cố Hiểu Thần! Em là của tôi!” Châu Thành Trạch thô bạo nói, cướp bóc môi cô. Tay anh cũng bắt đầu lôi kéo y phục của cô, cố gắng cướp đoạt nhiều thứ hơn nữa.
“Á!” Cố Hiểu Thần đau đớn vùng vẫy, không tránh khỏi nụ hôn mạnh mẽ của anh. Trong lúc hoảng loạn, tay cô dò tim xung quanh. Bỗng, bà tay nhỏ chạm phải thứ gì đó rất cứng, cô cầm chặt vật đó.
Không còn bận tâm đến anh ta nữa, giơ tay đập vật cứng về phía anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Thành Trạch chỉ cảm thấy đầu nóng lên, cơn đau ập đến, dòng máu ấm áp không ngừng chảy từ trên trán xuống.
Máu chảy dọc trán rơi xuống mặt đất, nửa khuôn mặt đầy máu, máu không ngừng phun ra. Sự tức giận khiến anh càng trở nên mù mịt hơn, âu phục và áo sơ mi loang lổ vết máu.
Trông thật là đáng sợ.
Cố Hiểu Thần hoảng sợ, hai tay khẽ run lên, “Chảy máu rồi ”
Châu Thành Trạch nhắm một mắt, một tay che trán, máu nhuộm đỏ cả tay anh, nhàn nhạt nói, “Trung tủ có hộp thuốc, lấy khăn lại đây cho tôi.”
Cố Hiểu Thần liền đặt vật cứng làm anh bị thương xuống, mọi tranh chấp lúc nãy toàn bộ đều tan biến thành mây khói, chỉ nghĩ đến phải cầm máu, liền xoay người đi lấy hộp thuốc và khăn tay. Lấy được khăn tay, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh, giúp anh lau máu và băng bó vết thương cho anh.
Nhưng miệng vết thương mình như hơi lớn, máu làm sao cũng không ngừng chảy.
“Vẫn đang chảy máu......” Cố Hiểu Thần giọng run rẩy nói, chiếc khăn trong tay nhuộm đỏ máu.
Châu Thành Trạch thấy sắc mặt cô hoảng loạn, viền mắt đỏ ửng. Môi lúc nãy bị anh hôn qua, sưng tấy không thể tả, quả thật giống như bị tàn phá. Bỗng không biết tư vị gì, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn. Anh đưa tay giật lấy khăn trên tay cô, không thèm nhìn cô nữa. Dùng sức ấn miệng vết thương của mình lại, ép đau để khiến mình bình tĩnh lại.
Châu Thành Trạch rút điện thoại từ trong túi âu phục ra, ấn tìm kiếm một dãy số rồi gọi, “Bác sĩ Cao, không biết bây giờ ông có rảnh không. Ở đây tôi có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”
Bác sĩ Cao sau một tiếng đã đến Công ty Châu thị, ông ta còn mang theo hộp dụng cụ y tế đặc biệt đến.
Lúc này, ông ấy đang cầm dụng cụ để xử lý vết thương cho Châu Thành Trạch, phương pháp điều trị đơn giản cuối cùng cũng cầm được máu, bác sĩ Cao nói, “Châu tiên sinh, bây giờ tôi chỉ giúp cậu tạm thời cầm máu thôi, vẫn là đi đến phòng khám của tôi để kiểm tra kỹ hơn. Nếu vết thương không được vệ sinh cẩn thận sẽ nhiễm khuẩn hoặc mưng mủ thì không tốt chút nào đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Thành Trạch “vâng” một tiếng, bác sĩ Cao cầm hộp dung cụ y tế rời đi.
Cố Hiểu Thần cả người giống như một tảng đá đứng yên tại chỗ, mím chặt môi, một chữ cũng không nói. Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, “Anh nên lập tức đến phòng khám thì tốt hơn. Tạm biệt.”
Lời vừa nói xong, cô cúi đầu xoay người.
“Tài liệu không lấy à?” Châu Thành Trạch ngồi trên ghế sô pha, trầm giọng nói.
Bước chân Cố Hiểu Thần khựng lại, ngại ngùng đi đến nhặt tài liệu rơi trên mặt đấy, thu dọn xong liền ôm vào ngực rồi đứng dậy lần nữa. Cô đi về phía cửa, vừa lúc mở cửa ra, nghe thấy Châu Thành Trạch chậm rãi nói, “Em không cần vì trốn tôi mà không đến thăm dì Phân.”
***
Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần tuy rằng phân vân do dự, hay là đi đến Châu gia. Cô không muốn lỡ hẹn, cũng muốn xem xem vết thương của Châu Thành Trạch thế nào rồi. Rốt cuộc đó vẫn là vết thương do cô gây ra, đó là sự thật. Cô cùng Lâm Phân nói chuyện một lúc, nhưng không hề nhìn thấy Châu Thành Trạch.
Đến khi sắp rời khỏi, mới từ trong lời nói của Châu Nhã Như biết Châu Thành Trạch đã đi công tác rồi.
Cố Hiểu Thần không biết anh ta thật sự là đi công tác, hay là che giấu vết thương của mình, không muốn để người nhà lo lắng. Cô một mình đi vào con hẻm để về nhà, trong lòng phiền muộn, cúi đầu suy tư, không hề chú ý phía trước. Lúc cô rẽ vào ngã rẽ, bỗng có người lao ra, một bóng dáng cao lớn khiến cô giật mình.
Tiếng cũng không kêu được, tim đạp loạn nhịp, nghẹt thở trong giây lát.
Mây đen che mất ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú thờ ơ kia trong bóng tối mù mịt. Đến khi mây đen trôi qua, ánh trăng chiếu rọi lên mặt anh, lúc này mới nhìn thấy lông mày anh cau chặt, vẻ mặt có chút mệt mỏi, ngầm tức giận, sốt sắng hỏi, “Đi đâu? Chẳng phải đã nói em đừng chạy lung sao!”
Anh dường như chỉ nói, bắt xe về đi. “Anh sao lại ở đây?” Cô hoài nghi hỏi.
Anh đã đáp chuyến bay đến New York - Mỹ rồi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro