Lạnh Nhạt Như A...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần không dám xoay người lại, ba chữ kia cô làm sao lại nói ra khỏi miệng, ngay chính bản thân cô cũng phải bất ngờ.
Em nguyện ý.
Vậy mà cô đã nói rồi.
Đài phát thanh sân bay liên tục phát lời nhắc nhở lên máy bay, “Hành khách thân mến, chuyến bay số hiệu NY6693 bay đến New York Mỹ sẽ cất cánh lúc 9.00 tối, quá trình lên máy bay sẽ sớm kết thúc. Những hành khách chưa lên máy bay vui lòng đến cửa khởi hành ngay lập tức…......”
Cô còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, Ngũ Hạ Liên đã cất bước đi.
Cố Hiểu Thần mắt mở lớn, mạnh mẽ xoay người, chỉ thấy anh đã bước lớn rời đi, cách mình càng lúc càng xa. Giọng nói của anh xuyên qua không trung truyền đến, trầm thấp vang lên bên tai, một câu nói thờ ơ như vậy. Cô nhìn anh dần biến mất ở lối góc vào cửa cảm biến tự động, trước mắt đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Bầu trời đêm trong veo, sắc đêm ở Hồng Kông đặc biệt quyến rũ. Đêm như vậy sẽ khiến người ta đánh mất chính mình.
Trên bầu trời đêm đen kịt, một chiếc máy bay cất cánh từ đường băng bay lên trời cao.
Cố Hiểu Thần không biết mình bằng cách nào ra khỏi đại sảnh của sân bay, cô càng không biết mình làm sao về được đến nhà. Về đến căn hộ nhỏ ở tầng áp mái của chung cư, dùng chìa khoá mở cửa sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha, sức lực toà thân giống như bị rút cạn, một chút cũng không thể dùng được nữa.
Trái tim có chút nguội lạnh.
Loại ớn lạnh đó, không phải vì uống nước lạnh vào mùa đông, cũng không phải vơ thể không khoẻ mà sinh lạnh.
Vậy mà lại ngỡ ngàng, băn khoăn như vậy.
“Bắt xe về đi.” Sau khi cô nói ra ba chữ kia, anh đã thờ ơ nói như vậy.
Sự thờ ơ của Ngũ Hạ Liên khiến trái tim người ta nguội lạnh, vẫn luôn dao động qua lại trước mắt cô, làm sao cũng không rời đi được. Chín giờ tối, anh ngồi trên chiếc máy bay kia, bay đến New York Mỹ. Không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng bỏ đi, bước đi không ngoảnh lại, không mang theo một chút hoài niệm nào.
Cố Hiểu Thần thở dài một hơi, tự nói với bản thân là không sao cả. Vốn chỉ chỉ muốn nói với anh, ngày đó cô không đi được là có nguyên nhân trì hoãn. Chỉ là sự trì hoãn này. Vả lại bây giờ Lâm Phân còn chưa khỏi bệnh, cô cũng không thể cùng anh đi Mỹ được. Anh muốn đi, đó cũng là lẽ đương nhiên.
Ngẩn ngơ ngửa đầu, cô liếc nhìn thời gian, vậy mà đã mười giờ rồi.
Nhớ đến ngày mai còn phải đi làm, Cố Hiểu Thần thay đồ ngủ, đánh răng rửa mặt rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Nhưng cô không sao ngủ được.
Trong bóng đêm, cô cuộn mình thành vòng tròn. Nếu làm như vậy thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt, không cho phép mình nghĩ nhiều nữa. Nhưng đầu óc cô cứ quay cuồng, làm sao cũng không tránh khỏi thấy thất vọng và buồn bã.
***
Buổi sáng sớm ở công ty Ngân hàng thương mại vô cùng bận rộn. Đặc biệt là bởi vì là thứ hai, vừa nghỉ ngơi cuối tuần xong, mọi người còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng nên không có cách nào nhập tâm vào công việc được. Nhưng những chuyện thượng vàng hạ cám lại nhiều vô cùng, bộ phận ngân hàng đầu tư bận rộn đến mức hận không có ba đầu sáu tay để giải quyết công việc.
“Reng reng....... " Điện thoại reo lên.
Cố Hiểu Thần đang chỉnh sửa văn kiện, liền lập tức nhận cuộc gọi, vừa chép lại số liệu báo biểu, vừa mỉm cười nói, “Xin chào, Đây là bộ phận ngân hàng đầu tư của Ngân hàng thương mại. Tôi là Cố Hiểu Thần.”
“Trợ lý Cố phải không? Chào cô, Châu tổng của chúng tôi hy vọng cuộc triển lãm nền tảng điện tử với Công ty Hải Thăng sẽ do bên Ngân hàng thương mại phụ trách lập kế hoạch.” Đầu cuộc gọi bên kia, trợ lý của Châu thị đang nói.
Cố Hiểu Thần im lặng trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói, “Vâng, tôi lập tức báo cáo với quản lý của chúng tôi.”
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần đứng dậy đến gõ cửa văn phòng quản lý. Đi đến trước mặt Thái Hoa, cô trình bày đúng sự thật những gì vừa nói trên điện thoại. Thái Hoa nghe xong liền gật đầu nói, “Trả lời Châu thị, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực để đôi bên đều hài lòng. Buổi triển lãm của Châu thị và Hải Thăng, chúng ta sẽ tiếp nhận.”
“Tôi hiểu rồi. Quản lý.” Cố Hiểu Thần đáp lời, Thái Hoa lại nói, “Trợ lý Cố, theo thông lệ cũ thì vẫn là do cô phụ trách.”
Sau khi nhận nhiệm vụ, Cố Hiểu Thần liền thu dọn đồ đạc, mang theo túi xách, một mình đến hai công ty để lấy tư liệu liên quan. Trước tiên là đi Công ty Hải Thăng, thuận lợi nhận được bản sao tài liệu số liệu trong tay của quản lý phụ trách. Rời khỏi Hải Thăng, sau đó đi đến Châu thị.
Ngồi trong xe taxi, xuyên qua cửa kính thuỷ tinh, xa xa có thể nhìn thấy toà cao ốc của Công ty Châu thị.
Châu thị từ sau khi Châu Thành Trạch tiếp nhận, quả nhiên ngày càng lớn mạnh. Lúc Châu Mặc Sinh còn nắm quyền điều hành Châu thị thì vẫn là doanh nghiệp vừa và nhỏ. Nhưng sau mấy năm, Châu thị đã chiếm giữ vị trí hàng đầu của ngành điện tử với tốc độ phát triển nhanh chóng, thậm chí còn vượt qua công ty hàng đầu trước đây là Điện tử Vanke để vươn lên vị trí dẫn đầu.
Cố Hiểu Thần đứng trước toà cao ốc của Công ty Châu thị, lúc này mới phát hiện ra đây là lần đầu tiên cô đến Châu thị.
“Tiểu thư, tôi là Cố Hiểu Thần của Công ty Ngân hàng thương mại, lúc trước có liên hệ qua điện thoại với quản lý phòng kế hoạch đầu tư của các cô………” Cố Hiểu Thần đi đến quầy lễ tân và nhẹ giọng nói.
Nhưng cô mới nói được một nửa, phía sau lại có người vỗ vai cô, “Cố tiểu thư.”
Cố Hiểu Thần nghi hoặc quay lại, thấy một gương mặt nam xa lạ. Người đàn ông nghiêng người lui sang một bên, tầm nhìn của cô lúc này cũng được mở rộng. Bóng dáng cao lớn, một bộ âu phục màu bạc sẫm phẳng tắp, anh đứng trước mặt cô, mắt kính gọng bạc loé ra tia sáng lạnh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng lại uy nghiêm, trầm mặc.
“Châu tổng.” Các nhân viên trong đại sảnh đồng thời hô lớn, Cố Hiểu Thần định thần, đi về phía trước mấy bước, mỉm cười chào, “Châu tổng.”
Mặc dù không có tiếp xúc qua lại với Châu gia, nhưng người đàn ông này cũng từ “Thiếu tổng” trở thành “Châu thị”, thực sự đã thay thế Châu Mặc Sinh.
Châu Thành Trạch liếc nhìn cô, trầm giọng nói, “Đi theo tôi.”
Cố Hiểu Thần bất giác cau mày, Châu Thành Trạch sắc bén bắt được động tác nhỏ của cô, lại nói, “Tài liệu cô cần ở chỗ tôi.”
Đi thang máy lên tầng trên, Cố Hiểu Thần im lặng không nói gì.
Đẩy cửa văn phòng tổng tài ra, Châu Thành Trạch trực tiếp đi về phía sô pha, “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần lịch thiệp khách khí cảm ơn, ngồi xuống vị trí sô pha đối diện anh.
Thư ký chuẩn bị nước trà đưa vào văn phòng, hai người vẫn luôn im lặng. Không mất bao lâu, cấp dưới lúc nãy mang theo ít tài liệu gõ cửa đi vào, “Châu tổng, đây là văn kiện tài liệu của bộ phận kế hoạch.” Người cấp dưới đặt đồ xuống rồi cung kính lui ra ngoài.
“Cảm ơn Châu tổng, tài liệu được đưa đến rồi, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa.” Cố Hiểu Thần đưa tay lấy tài liệu rồi định rời khỏi.
Châu Thành Trạch đột nhiên đưa tay ra, tay lớn đặt lên tài liệu trên bàn trà, không cho cô lấy đi.
Em nguyện ý.
Vậy mà cô đã nói rồi.
Đài phát thanh sân bay liên tục phát lời nhắc nhở lên máy bay, “Hành khách thân mến, chuyến bay số hiệu NY6693 bay đến New York Mỹ sẽ cất cánh lúc 9.00 tối, quá trình lên máy bay sẽ sớm kết thúc. Những hành khách chưa lên máy bay vui lòng đến cửa khởi hành ngay lập tức…......”
Cô còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, Ngũ Hạ Liên đã cất bước đi.
Cố Hiểu Thần mắt mở lớn, mạnh mẽ xoay người, chỉ thấy anh đã bước lớn rời đi, cách mình càng lúc càng xa. Giọng nói của anh xuyên qua không trung truyền đến, trầm thấp vang lên bên tai, một câu nói thờ ơ như vậy. Cô nhìn anh dần biến mất ở lối góc vào cửa cảm biến tự động, trước mắt đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Bầu trời đêm trong veo, sắc đêm ở Hồng Kông đặc biệt quyến rũ. Đêm như vậy sẽ khiến người ta đánh mất chính mình.
Trên bầu trời đêm đen kịt, một chiếc máy bay cất cánh từ đường băng bay lên trời cao.
Cố Hiểu Thần không biết mình bằng cách nào ra khỏi đại sảnh của sân bay, cô càng không biết mình làm sao về được đến nhà. Về đến căn hộ nhỏ ở tầng áp mái của chung cư, dùng chìa khoá mở cửa sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha, sức lực toà thân giống như bị rút cạn, một chút cũng không thể dùng được nữa.
Trái tim có chút nguội lạnh.
Loại ớn lạnh đó, không phải vì uống nước lạnh vào mùa đông, cũng không phải vơ thể không khoẻ mà sinh lạnh.
Vậy mà lại ngỡ ngàng, băn khoăn như vậy.
“Bắt xe về đi.” Sau khi cô nói ra ba chữ kia, anh đã thờ ơ nói như vậy.
Sự thờ ơ của Ngũ Hạ Liên khiến trái tim người ta nguội lạnh, vẫn luôn dao động qua lại trước mắt cô, làm sao cũng không rời đi được. Chín giờ tối, anh ngồi trên chiếc máy bay kia, bay đến New York Mỹ. Không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng bỏ đi, bước đi không ngoảnh lại, không mang theo một chút hoài niệm nào.
Cố Hiểu Thần thở dài một hơi, tự nói với bản thân là không sao cả. Vốn chỉ chỉ muốn nói với anh, ngày đó cô không đi được là có nguyên nhân trì hoãn. Chỉ là sự trì hoãn này. Vả lại bây giờ Lâm Phân còn chưa khỏi bệnh, cô cũng không thể cùng anh đi Mỹ được. Anh muốn đi, đó cũng là lẽ đương nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẩn ngơ ngửa đầu, cô liếc nhìn thời gian, vậy mà đã mười giờ rồi.
Nhớ đến ngày mai còn phải đi làm, Cố Hiểu Thần thay đồ ngủ, đánh răng rửa mặt rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Nhưng cô không sao ngủ được.
Trong bóng đêm, cô cuộn mình thành vòng tròn. Nếu làm như vậy thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt, không cho phép mình nghĩ nhiều nữa. Nhưng đầu óc cô cứ quay cuồng, làm sao cũng không tránh khỏi thấy thất vọng và buồn bã.
***
Buổi sáng sớm ở công ty Ngân hàng thương mại vô cùng bận rộn. Đặc biệt là bởi vì là thứ hai, vừa nghỉ ngơi cuối tuần xong, mọi người còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng nên không có cách nào nhập tâm vào công việc được. Nhưng những chuyện thượng vàng hạ cám lại nhiều vô cùng, bộ phận ngân hàng đầu tư bận rộn đến mức hận không có ba đầu sáu tay để giải quyết công việc.
“Reng reng....... " Điện thoại reo lên.
Cố Hiểu Thần đang chỉnh sửa văn kiện, liền lập tức nhận cuộc gọi, vừa chép lại số liệu báo biểu, vừa mỉm cười nói, “Xin chào, Đây là bộ phận ngân hàng đầu tư của Ngân hàng thương mại. Tôi là Cố Hiểu Thần.”
“Trợ lý Cố phải không? Chào cô, Châu tổng của chúng tôi hy vọng cuộc triển lãm nền tảng điện tử với Công ty Hải Thăng sẽ do bên Ngân hàng thương mại phụ trách lập kế hoạch.” Đầu cuộc gọi bên kia, trợ lý của Châu thị đang nói.
Cố Hiểu Thần im lặng trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói, “Vâng, tôi lập tức báo cáo với quản lý của chúng tôi.”
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần đứng dậy đến gõ cửa văn phòng quản lý. Đi đến trước mặt Thái Hoa, cô trình bày đúng sự thật những gì vừa nói trên điện thoại. Thái Hoa nghe xong liền gật đầu nói, “Trả lời Châu thị, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực để đôi bên đều hài lòng. Buổi triển lãm của Châu thị và Hải Thăng, chúng ta sẽ tiếp nhận.”
“Tôi hiểu rồi. Quản lý.” Cố Hiểu Thần đáp lời, Thái Hoa lại nói, “Trợ lý Cố, theo thông lệ cũ thì vẫn là do cô phụ trách.”
Sau khi nhận nhiệm vụ, Cố Hiểu Thần liền thu dọn đồ đạc, mang theo túi xách, một mình đến hai công ty để lấy tư liệu liên quan. Trước tiên là đi Công ty Hải Thăng, thuận lợi nhận được bản sao tài liệu số liệu trong tay của quản lý phụ trách. Rời khỏi Hải Thăng, sau đó đi đến Châu thị.
Ngồi trong xe taxi, xuyên qua cửa kính thuỷ tinh, xa xa có thể nhìn thấy toà cao ốc của Công ty Châu thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu thị từ sau khi Châu Thành Trạch tiếp nhận, quả nhiên ngày càng lớn mạnh. Lúc Châu Mặc Sinh còn nắm quyền điều hành Châu thị thì vẫn là doanh nghiệp vừa và nhỏ. Nhưng sau mấy năm, Châu thị đã chiếm giữ vị trí hàng đầu của ngành điện tử với tốc độ phát triển nhanh chóng, thậm chí còn vượt qua công ty hàng đầu trước đây là Điện tử Vanke để vươn lên vị trí dẫn đầu.
Cố Hiểu Thần đứng trước toà cao ốc của Công ty Châu thị, lúc này mới phát hiện ra đây là lần đầu tiên cô đến Châu thị.
“Tiểu thư, tôi là Cố Hiểu Thần của Công ty Ngân hàng thương mại, lúc trước có liên hệ qua điện thoại với quản lý phòng kế hoạch đầu tư của các cô………” Cố Hiểu Thần đi đến quầy lễ tân và nhẹ giọng nói.
Nhưng cô mới nói được một nửa, phía sau lại có người vỗ vai cô, “Cố tiểu thư.”
Cố Hiểu Thần nghi hoặc quay lại, thấy một gương mặt nam xa lạ. Người đàn ông nghiêng người lui sang một bên, tầm nhìn của cô lúc này cũng được mở rộng. Bóng dáng cao lớn, một bộ âu phục màu bạc sẫm phẳng tắp, anh đứng trước mặt cô, mắt kính gọng bạc loé ra tia sáng lạnh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng lại uy nghiêm, trầm mặc.
“Châu tổng.” Các nhân viên trong đại sảnh đồng thời hô lớn, Cố Hiểu Thần định thần, đi về phía trước mấy bước, mỉm cười chào, “Châu tổng.”
Mặc dù không có tiếp xúc qua lại với Châu gia, nhưng người đàn ông này cũng từ “Thiếu tổng” trở thành “Châu thị”, thực sự đã thay thế Châu Mặc Sinh.
Châu Thành Trạch liếc nhìn cô, trầm giọng nói, “Đi theo tôi.”
Cố Hiểu Thần bất giác cau mày, Châu Thành Trạch sắc bén bắt được động tác nhỏ của cô, lại nói, “Tài liệu cô cần ở chỗ tôi.”
Đi thang máy lên tầng trên, Cố Hiểu Thần im lặng không nói gì.
Đẩy cửa văn phòng tổng tài ra, Châu Thành Trạch trực tiếp đi về phía sô pha, “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần lịch thiệp khách khí cảm ơn, ngồi xuống vị trí sô pha đối diện anh.
Thư ký chuẩn bị nước trà đưa vào văn phòng, hai người vẫn luôn im lặng. Không mất bao lâu, cấp dưới lúc nãy mang theo ít tài liệu gõ cửa đi vào, “Châu tổng, đây là văn kiện tài liệu của bộ phận kế hoạch.” Người cấp dưới đặt đồ xuống rồi cung kính lui ra ngoài.
“Cảm ơn Châu tổng, tài liệu được đưa đến rồi, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa.” Cố Hiểu Thần đưa tay lấy tài liệu rồi định rời khỏi.
Châu Thành Trạch đột nhiên đưa tay ra, tay lớn đặt lên tài liệu trên bàn trà, không cho cô lấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro