Em Nguyện Ý
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Xe Porsche màu bạc dừng ở trong ngõ.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn Ngôn Húc Đông, mỉm cười nói, “Húc Đông, cảm ơn anh. Vậy em đi đây, anh đi đường cẩn thận.”
“Hiểu Thần.” Cô vừa định mở cửa xe, nhưng Ngôn Húc Đông lại gọi. Cố Hiểu Thần nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú dịu dàng của anh đang chăm chú nhìn mình. Lờ mờ nhận ra đó là điều gì, Cố Hiểu Thần hơi chột dạ, “Dạ? Sao ạ?”
“Bật lửa, sau này đừng tuỳ tiện tặng cho người khác.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói. Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Hiểu Thần càng thêm ngạc nhiên, “Sao vậy?”
Tặng bật lửa thì có gì không đúng chứ?
“Vì ” Ngôn Húc Đông cười, trêu chọc nói, “Hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Đùa chút thôi, em đi lên đi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần cũng bị anh chọc cười, xách túi đeo và chiếc đầm mà Diêu Vịnh Tâm tặng xuống xe. Cô vẫy tay với Ngôn Húc Đông, rồi mới xoay người đi về phía toà chung cư. Ngôn Húc Đông ở trong xe, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ánh mắt lướt qua bộ lễ phục, lại lấy chiếc bật lửa ra đánh lửa, lúc này mới lái xe rời đi.
Cố Hiểu Thần một mình đi thang máy lên tầng, cuối cùng cũng về đến căn hộ áp mái nhỏ.
Căn hộ áp mái nhỏ đó lại vô cùng yên tĩnh.
Gió biển thổi mùi nước biển vào người, cô thả đồ xuống. Tắm nước nóng thực sự nâng cao tinh thần, cô gọi điện cho Lâm Phân. Bởi vì trước kia đã nói qua về bữa tiệc sinh nhật nên Lâm Phân cũng khỏi hỏi gì nhiều. Chỉ hỏi cô, chơi có vui không.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, nhẹ giọng nói, “Rất vui.”
Trước khi cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần nói với Lâm Phân, tối mai cô sẽ đến thăm bà ấy. Nói chuyện xong với Lâm Phân, Cố Hiểu Thần dọn dẹp căn hộ một lát. Bỗng nhớ đến căn hộ của anh đã lâu không có người quét dọn, chắc là đã đầy bụi bặm. Cô lấy chìa khoá căn họ từ trong túi đeo ra rồi đi xuống dưới tầng.
Nhưng vừa xuống tầng, lại nhìn thấy có người đi vào trong căn hộ.
Người đàn ông và người phụ nữ xa lạ, họ khoác tay nhau, hiển nhiên là một cặp tình nhân.
Căn hộ đó, vốn dĩ đã đổi chủ. Không còn là của anh nữa.
Cố Hiểu Thần nhất thời ngây người, siết chặt chìa khoá trong tay.
Trời còn chưa tối, cô làm tổ trên sô pha xem ti vi. Trên màn hình ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình khiến người ta rơi nước mắt. Nhưng cô không có tâm trạng nào để xem cả. Thỉnh thoảng cô lại liếc đồng hồ, thời gian giây giây phút phút trôi qua. Đến gần tám giờ, Cố Hiểu Thần ngồi không yên nữa, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô liền đứng bật dậy, nhanh chóng thay quần áo, cầm túi xách lao ra ngoài. Ngồi trên taxi, tài xế hỏi cô đi đâu.
Cố Hiểu Thần gấp gáp nói, “Tôi đi sân bay!”
Đèn neon lướt qua cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt nhỏ lo âu của cô, gấp gáp như vậy để đuổi theo điều gì.
***
Lúc Cố Hiểu Thần đến sân bay đã là tám rưỡi. Trả tiền xong, cô nhanh chóng ra khỏi taxi, cất bước lớn chạy vào trong sân bay. Mỗi một khuôn mặt xa lạ, tất cả đều không phải là anh. Cô nhìn thời gian những chuyến bay hiển thị trên bảng điện tử, chuyến bay đến New York Mỹ……………
Cố Hiểu Thần lại chạy đến sảnh chờ.
Không có thẻ lên máy bay, cô không có cách nào vào sảnh chờ được, bị mấy nhân viên anh ninh sân bay chặn lại. Chuyến bay đến New York đã bắt đầu làm những thủ tục cuối cùng để lên máy bay, chiếc máy bay đó, sắp chở người mà cô có lẽ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại, cứ thế cất cánh đi mất.
Cố Hiểu Thần không biết phải làm thế nào, một tia sáng loé lên, cô quay đầu chạy như điên.
Sân bay huyên náo, đài phát thanh bỗng vang lên giọng của nữ phát thanh viên, lặp đi lặp lại vài lần, “Ngũ Hạ Liên tiên sinh, vui lòng đến cổng sảnh 1 sau khi nghe thấy thông báo, bạn của ngài đang tìm ngài ”
Thần sắc hoang mang của cô gái đang đứng đợi ở cổng sảnh số 1, cô nhìn khắp xung quanh. Bên cạnh không ngừng có người đi ngang qua, nhưng không phải là anh. Đợi rồi lại đợi, nhưng vẫn không thấy anh đâu cả, nhưng tâm tàn ý lạnh, cuối cùng cô cúi đầu xuống.
Anh ấy sẽ không đến.
Cố Hiểu Thần thất vọng xoay người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng lặng phía sau cô. Hai tay anh nhét trong túi quần, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, thờ ơ xa cách. Nhưng đôi mắt anh lại sâu thẳm cứ lạnh lùng như vậy nhìn cô.
Ngũ Hạ Liên đứng cách cô một mét, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng, bức bách khoá chặt. Thình thịch ----- nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Em…....” Cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động của Ngũ Hạ Liên vang lên báo có cuộc gọi đến. Anh nói Tiếng Anh rất trôi chảy, giọng nam trầm thấp phiêu lãng. Kết thúc cuộc gọi, anh lần nữa liếc nhìn cô, nhưng cái gì cũng không nói.
Cố Hiểu Thần bất giác siết chặt tay thành quyền, có trời mới biết, cô phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng ở chỗ này để giải thích với anh. Chuyện này thật sự so với lần đầu lên bục giảng diễn thuyết còn căn thẳng hơn rất nhiều.
“Thời gian đến rồi.” Đợi cả nửa buổi, Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói rồi xoay người định đi. “A Hạ!” Cố Hiểu Thần buột miệng, gọi tên anh.
Ngũ Hạ Liên khựng bước chân, anh quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy cô có bao nhiêu gấp gáp. Cố Hiểu Thần cắn môi, giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lại là lo lắng bất an, “Ngày đó...... Ngày đó xảy ra một chuyện, nên em mới không đến được. Thật xin lỗi đã làm phiền anh lên máy bay.”
Giọng của cô từ sâu thẳm truyền đến, Ngũ Hạ Liên vẫn không quay đầu.
Cố Hiểu Thần bối rối xoay người qua, cất bước định rời đi. Lời đã nói xong, cô cũng nên đi rồi.
Nhưng anh lại đột nhiên gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Cô giật mình, nghe thấy giọng nam của anh đột nhiên trầm xuống, “Nếu như không có chuyện xảy ra, em có nguyện ý đi Mỹ cùng anh không?”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhưng là rất kiên định.
“Em chỉ được trả lời anh có nguyện ý hay không.” Anh bá đạo muốn cô phải nói ra câu trả lời chính xác.
Em nguyện ý. Ba chữ này là lời nói lúc kết hôn mà.
Cố Hiểu Thần siết chặt vạt áo, lần đầu tiên nghĩ muốn nắm bắt lấy chút gì đó, khẽ động cánh môi, ngay cả giọng nói cũng giống như không phải của mình nữa.
“Em nguyện ý.” Sân bay huyên náo, hai người đứng quay lưng vào nhau, cách nhau một mét, cô nói ra ba chữ đó.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn Ngôn Húc Đông, mỉm cười nói, “Húc Đông, cảm ơn anh. Vậy em đi đây, anh đi đường cẩn thận.”
“Hiểu Thần.” Cô vừa định mở cửa xe, nhưng Ngôn Húc Đông lại gọi. Cố Hiểu Thần nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú dịu dàng của anh đang chăm chú nhìn mình. Lờ mờ nhận ra đó là điều gì, Cố Hiểu Thần hơi chột dạ, “Dạ? Sao ạ?”
“Bật lửa, sau này đừng tuỳ tiện tặng cho người khác.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói. Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Hiểu Thần càng thêm ngạc nhiên, “Sao vậy?”
Tặng bật lửa thì có gì không đúng chứ?
“Vì ” Ngôn Húc Đông cười, trêu chọc nói, “Hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Đùa chút thôi, em đi lên đi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần cũng bị anh chọc cười, xách túi đeo và chiếc đầm mà Diêu Vịnh Tâm tặng xuống xe. Cô vẫy tay với Ngôn Húc Đông, rồi mới xoay người đi về phía toà chung cư. Ngôn Húc Đông ở trong xe, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ánh mắt lướt qua bộ lễ phục, lại lấy chiếc bật lửa ra đánh lửa, lúc này mới lái xe rời đi.
Cố Hiểu Thần một mình đi thang máy lên tầng, cuối cùng cũng về đến căn hộ áp mái nhỏ.
Căn hộ áp mái nhỏ đó lại vô cùng yên tĩnh.
Gió biển thổi mùi nước biển vào người, cô thả đồ xuống. Tắm nước nóng thực sự nâng cao tinh thần, cô gọi điện cho Lâm Phân. Bởi vì trước kia đã nói qua về bữa tiệc sinh nhật nên Lâm Phân cũng khỏi hỏi gì nhiều. Chỉ hỏi cô, chơi có vui không.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, nhẹ giọng nói, “Rất vui.”
Trước khi cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần nói với Lâm Phân, tối mai cô sẽ đến thăm bà ấy. Nói chuyện xong với Lâm Phân, Cố Hiểu Thần dọn dẹp căn hộ một lát. Bỗng nhớ đến căn hộ của anh đã lâu không có người quét dọn, chắc là đã đầy bụi bặm. Cô lấy chìa khoá căn họ từ trong túi đeo ra rồi đi xuống dưới tầng.
Nhưng vừa xuống tầng, lại nhìn thấy có người đi vào trong căn hộ.
Người đàn ông và người phụ nữ xa lạ, họ khoác tay nhau, hiển nhiên là một cặp tình nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Căn hộ đó, vốn dĩ đã đổi chủ. Không còn là của anh nữa.
Cố Hiểu Thần nhất thời ngây người, siết chặt chìa khoá trong tay.
Trời còn chưa tối, cô làm tổ trên sô pha xem ti vi. Trên màn hình ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình khiến người ta rơi nước mắt. Nhưng cô không có tâm trạng nào để xem cả. Thỉnh thoảng cô lại liếc đồng hồ, thời gian giây giây phút phút trôi qua. Đến gần tám giờ, Cố Hiểu Thần ngồi không yên nữa, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô liền đứng bật dậy, nhanh chóng thay quần áo, cầm túi xách lao ra ngoài. Ngồi trên taxi, tài xế hỏi cô đi đâu.
Cố Hiểu Thần gấp gáp nói, “Tôi đi sân bay!”
Đèn neon lướt qua cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt nhỏ lo âu của cô, gấp gáp như vậy để đuổi theo điều gì.
***
Lúc Cố Hiểu Thần đến sân bay đã là tám rưỡi. Trả tiền xong, cô nhanh chóng ra khỏi taxi, cất bước lớn chạy vào trong sân bay. Mỗi một khuôn mặt xa lạ, tất cả đều không phải là anh. Cô nhìn thời gian những chuyến bay hiển thị trên bảng điện tử, chuyến bay đến New York Mỹ……………
Cố Hiểu Thần lại chạy đến sảnh chờ.
Không có thẻ lên máy bay, cô không có cách nào vào sảnh chờ được, bị mấy nhân viên anh ninh sân bay chặn lại. Chuyến bay đến New York đã bắt đầu làm những thủ tục cuối cùng để lên máy bay, chiếc máy bay đó, sắp chở người mà cô có lẽ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại, cứ thế cất cánh đi mất.
Cố Hiểu Thần không biết phải làm thế nào, một tia sáng loé lên, cô quay đầu chạy như điên.
Sân bay huyên náo, đài phát thanh bỗng vang lên giọng của nữ phát thanh viên, lặp đi lặp lại vài lần, “Ngũ Hạ Liên tiên sinh, vui lòng đến cổng sảnh 1 sau khi nghe thấy thông báo, bạn của ngài đang tìm ngài ”
Thần sắc hoang mang của cô gái đang đứng đợi ở cổng sảnh số 1, cô nhìn khắp xung quanh. Bên cạnh không ngừng có người đi ngang qua, nhưng không phải là anh. Đợi rồi lại đợi, nhưng vẫn không thấy anh đâu cả, nhưng tâm tàn ý lạnh, cuối cùng cô cúi đầu xuống.
Anh ấy sẽ không đến.
Cố Hiểu Thần thất vọng xoay người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng lặng phía sau cô. Hai tay anh nhét trong túi quần, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, thờ ơ xa cách. Nhưng đôi mắt anh lại sâu thẳm cứ lạnh lùng như vậy nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên đứng cách cô một mét, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng, bức bách khoá chặt. Thình thịch ----- nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Em…....” Cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động của Ngũ Hạ Liên vang lên báo có cuộc gọi đến. Anh nói Tiếng Anh rất trôi chảy, giọng nam trầm thấp phiêu lãng. Kết thúc cuộc gọi, anh lần nữa liếc nhìn cô, nhưng cái gì cũng không nói.
Cố Hiểu Thần bất giác siết chặt tay thành quyền, có trời mới biết, cô phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng ở chỗ này để giải thích với anh. Chuyện này thật sự so với lần đầu lên bục giảng diễn thuyết còn căn thẳng hơn rất nhiều.
“Thời gian đến rồi.” Đợi cả nửa buổi, Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói rồi xoay người định đi. “A Hạ!” Cố Hiểu Thần buột miệng, gọi tên anh.
Ngũ Hạ Liên khựng bước chân, anh quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy cô có bao nhiêu gấp gáp. Cố Hiểu Thần cắn môi, giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lại là lo lắng bất an, “Ngày đó...... Ngày đó xảy ra một chuyện, nên em mới không đến được. Thật xin lỗi đã làm phiền anh lên máy bay.”
Giọng của cô từ sâu thẳm truyền đến, Ngũ Hạ Liên vẫn không quay đầu.
Cố Hiểu Thần bối rối xoay người qua, cất bước định rời đi. Lời đã nói xong, cô cũng nên đi rồi.
Nhưng anh lại đột nhiên gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Cô giật mình, nghe thấy giọng nam của anh đột nhiên trầm xuống, “Nếu như không có chuyện xảy ra, em có nguyện ý đi Mỹ cùng anh không?”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhưng là rất kiên định.
“Em chỉ được trả lời anh có nguyện ý hay không.” Anh bá đạo muốn cô phải nói ra câu trả lời chính xác.
Em nguyện ý. Ba chữ này là lời nói lúc kết hôn mà.
Cố Hiểu Thần siết chặt vạt áo, lần đầu tiên nghĩ muốn nắm bắt lấy chút gì đó, khẽ động cánh môi, ngay cả giọng nói cũng giống như không phải của mình nữa.
“Em nguyện ý.” Sân bay huyên náo, hai người đứng quay lưng vào nhau, cách nhau một mét, cô nói ra ba chữ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro