Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Nếu Không Phải...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Buổi sáng hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc. Du thuyền trở về bến cảng Hồng Kông.

Ánh nắng rực rỡ trải trên mặt biển, ánh vàng lấp lánh nối liền với bầu trời xanh ở phía xa. Trong khoảng khắc đếm ngược cuối cùng này, cả nhóm tắm nắng trên boong tàu. Ngũ Hạo Dương và bạn gái đang ở boong trước của du thuyền, trong khi Diêu Vịnh Tâm và Phong Cảnh Tân ở boong sau.

Hai cặp đôi giống như cố tình tránh nhau để không phải nhìn thấy nhau vậy. Thẩm Nhược dang rộng đôi tay, hét lớn, “A......"

“Vậy mà đã sắp kết thúc rồi! Haizz!” Thẩm Nhược dựa vào lan can nhìn mặt biển, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ. Cô lại nhìn về phía Cố Hiểu Thần, thoải mái nói, “Hiểu Thần, mình đi lấy nước trái cây, tiện lấy cho cậu một ly luôn nhé. Nước chanh phải không?”

Cố Hiểu Thần đứng ở một bên, gật gật đầu.

Thẩm Nhược làm ký hiệu “OK”, xoay người đi vào trong cabin.

Cố Hiểu Thần nheo mắt, gió biển thổi bay mái tóc của cô, thổi lên khuôn mặt cô, bỗng quay đầu nhìn về phía nào đó. Mà phía đó, Ngũ Hạ Liên đang dựa vào lan can tàu, im lặng hút thuốc. Dáng vẻ của anh thật mê người, góc nghiêng lãnh đạm thật xa lạ và khó dò, khiến người ta không có cách nào nắm bắt.

“Liên, anh bay chuyến mấy giờ?” Diêu Vịnh Tâm quay đầu hỏi. Ngũ Hạ Liên rít điếu thuốc, trầm giọng nói, “Chín giờ tối nay.” Diêu Vịnh Tâm gật đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Cô biết anh sẽ đến thăm cô em gái bảo bối Ngũ Diệu Khả của mình.

Ngũ Diệu Khả từ nhỏ đã bám lấy Ngũ Hạ Liên, đối với người anh thứ hai không thích nói chuyện này, cô một chút cũng không thấy sợ. Còn Ngũ Hạ Liên đối với Ngũ Diệu Khả là nuông chiều hết mực, chuyện đó cũng rất rõ ràng. E rằng Ngũ Diệu Khả muốn trăng sao trên trời, có lẽ Ngũ Hạ Liên cũng sẽ lên đó hái cho cô.

Chỉ cần Ngũ đại tiểu thư cô thích.

Cố Hiểu Thần cúi đầu, lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

“Hiểu Thần, mấy con cá này tặng em.” Ngôn Húc Đông lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần và nâng chiếc xô trong tay lên.

Cố Hiểu Thần hoài nghi cúi đầu, thấy trong xô nước có mấy con cá nhỏ màu sắc sặc sỡ đang bơi lội tung tăng. Cô không khỏi vui mừng, cười nói, “Húc Đông, sao lại có cá?”

“Wow......" Thẩm Nhược bưng hai ly nước trái cây quay trở lại, đi đề gần nhìn, hô lớn, “Quản lý Ngôn, anh biết làm phép sao? Những con cá xinh đẹp này ở đâu hoá thành vậy?”

“Bí mật.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng mấy con cá này chỉ có thể sống trong nước biển, nếu đưa chúng về nhà, không chừng sẽ chết đấy?” Thẩm Nhược cau mày nói.

Ngôn Húc Đông sửng sốt, sao anh chưa từng nghĩ đến điều này nhỉ.

Cố Hiểu Thần chậm rãi ngước mắt, lại thấy bóng lưng Ngũ Hạ Liên xoay người rời đi. Cô cúi đầu nhìn mấy con cá trong xô nước, đôi mắt trong veo, “Hay là thả chúng đi.”

Hai giờ chiều, du thuyền cuối cùng cũng cập bến cảng Hồng Kông.

Vừa đặt chân lên mặt đất, đột nhiên đối với mảnh đất sinh ra và lớn lên mấy chục năm này lại cảm thấy nhớ da diết. Những ngày trên biển tuy là mới lạ vui vẻ, nhưng mấy ngày trôi qua, lại có chút mệt.

Thẩm Nhược lên bờ, không biết chuyện gì xảy ra, quay người nôn thốc nôn tháo.

“Thẩm Nhược, cô không sao chứ?” Diêu Vịnh Tâm vội vàng chạy đến bên cạnh cô thăm hỏi.

Cố Hiểu Thần rút khăn giấy ra đưa cho cô, đỡ lấy cô, “Lau đi.”

Khuôn mặt Thẩm Nhược trắng bệch, nhìn thực sự có vẻ không tốt. Hai người đỡ cô ấy đi về phía bãi đậu xe, Ngôn Húc Đông lập tức mở cửa, “Tôi đưa cô về, Hiểu Thần, em cũng lên xe đi.”

Cố Hiểu Thần đáp lời, đỡ Thẩm Nhược vào xe rồi mình cũng ngồi vào xe. Ngôn Húc Đông chào mấy người kia xong, liền nổ máy rời đi. Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ quay đầu, thấy bóng dáng cao lớn của Ngũ Hạ Liên chậm rãi lướt qua trước mắt, cô độc kiêu ngạo đứng lặng trong gió.

Xe đi qua ngã rẽ, gương chiếu hậu cuối cũng cũng không còn bóng dáng của anh nữa.

Hai người đưa Thẩm Nhược về nhà trước, mẹ của Thẩm Nhược rối rít cảm ơn, vô cùng thân thiện. Sau đó Ngôn Húc Đông mới đưa Cố Hiểu Thần về nhà.

“Mệt à?” Bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngôn Húc Đông, Cố Hiểu Thần gật đầu, “Có chút.”

“Vậy em nghỉ ngơi một lát đi, đến thì anh gọi em.” “Vâng.”

Cố Hiểu Thần không nói thêm gì nữa, mắt ơi khép lại, ngoài cửa sổ là một bầu trời trong xanh.

Chín giờ tối, chuyến bay đến New York Mỹ sẽ cất cánh.

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn viên xanh mát rất yên tĩnh.

Mấy sinh viên nữ ăn mặc xinh đẹp ra khỏi toà giảng đường với giáo trình ôm trong tay đang đi về phía cổng trường. Khí trời tháng sáu lúc thì nóng nực, lúc lại mát mẻ, biến hoá đa dạng. Hôm nay thời tiết rất tốt. Ngũ Diệu Khả vừa mới kết thúc lớp học và đang cùng mấy người bạn đi ra khỏi sân trường.

Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, nét mặt Ngũ Diệu Khả tràn đầy sức sống tươi trẻ. Ra khỏi khuôn viên trường, một chiếc xe đậu đối diện bên kia đường.

Lamborhini màu đen.

Ngũ Diệu Khả có chút sửng sốt với chiếc xe này, lại thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái đang hút thuốc và mỉm cười với cô. Cô lập tức tạm biệt các bạn rồi lao như bay đến. Mở cửa rồi lên xe, Ngũ Diệu Khả vui mừng hỏi, “Anh hai, anh về lúc nào?”

“Anh phải đi ngay.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng trả lời, ngắn gọn đúng trọng tâm.

“Cái gì, vừa mới về đã phải đi?” Ngũ Diệu Khả lẩm bẩm và cũng không còn vui vẻ nữa. Cô quay đầu nhìn về phía anh, thận trọng hỏi, “Anh hai, chúng ta về nhà ăn bữa cơm được không?”

Ngũ Hạ Liên nhấn ga, thờ ơ nói, “Em và người đàn ông kia sao rồi.”

Chủ đề đã bị chuyển, Ngũ Diệu Khả hoàn toàn không biết, mặt đỏ lựng, “Em và anh ấy vẫn vậy, không có gì cả.”

Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, mày kiếm hơi cau, “Hai người đang hẹn hò?”

“Uh em cũng không biết phải xem là gì.” Ngũ Diệu Khả cau mày dễ thương, dường như có vẻ hơi bối rối, “Có lúc anh ấy đối với em rất lạnh lùng, có lúc anh ấy lại đối với em rất tốt......”

Ngũ Diệu Khả đang nói về những vấn đề vụn vặt, Ngũ Hạ Liên quát, “Diệu Khả.”

“Sao ạ?” Ngũ Diệu Khả dồn hết tâm trí chăm chú nhìn anh, anh chậm rãi nói, “Đừng phát sinh quan hệ với cậu ta.”

“Anh hai......” Ngũ Diệu Khả mặt đỏ lừng, ấp úng nói. Hít thật sâu một hơi, thẹn thùng nói, “Con gái, nếu như không phải là rất thích rất thích, thì sẽ không tuỳ tiện như vậy đâu......”

Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên căng thẳng, tay nắm chặt vô lăng, nghi ngờ hỏi, “Vậy sao?”

“Đúng vậy!” Ngũ Diệu Khả thật thà gật đầu, tâm tình của Ngũ Hạ Liên có chút mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0