Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Không Phải Anh...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Ánh trăng trong vắt, rơi trên mặt nước biển tạo thành một tầng ánh sáng màu trắng bạc.

Đứng trên boong tàu hóng gió, những cơn gió biển lẽ ra có thể xoa dịu khiến người ta bình tĩnh lại nay cũng không còn tác dụng, trong lòng Cố Hiểu Thần không thể bình tĩnh được nữa, cũng không có cách nào bình tĩnh được. Cô nhìn mặt biển tối đen, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, những ánh sao rơi đầy vào đáy mắt, lấp lánh những điểm sáng.

“Hiểu Thần, lạnh quá. Chúng ta vào trong nhé?” Thẩm Nhược đứng một lúc thì bị gió biển thổi vào người có chút lạnh, cuối cùng không chịu được nữa.

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Cố Hiểu Thần gật gật đầu, “Được.”

Hai người lại quay về phòng nghỉ, trong cabin phi thuyền yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân loạng choạng. Ngay lúc cánh cửa khép lại, căn phòng ở một đầu hành lang khác có bóng dáng cao lớn đi ra khỏi phòng, đi về phía một căn phòng nào đó. Người đó đứng trước cửa phòng, có vẻ còn đang do dự, cuối cùng cũng đưa tay ra gõ cửa.

“Cốc cốc----------" Tiếng gõ cửa không lớn, nhưng vang lên quanh quẩn trong hành lang.

Cửa được mở ra, một tia sáng từ khe hở xuyên qua chiếu vào bóng dáng cao lớn đang đợi ở hành lang.

“Ai vậy?” Diêu Vịnh Tâm nhẹ giọng hỏi, tò mò ai lại khuya như thế này còn đến gõ cửa. Nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ người đến, tay ai đó đã mạnh mẽ đưa về phía cô, một tay nắm chặt cổ tay cô rồi lôi cô ra khỏi phòng. Sức lực mạnh bạo thật dọa người khiến cô hoảng sợ.

Ngũ Hạo Dương không thèm thanh minh, độc đoán nắm lấy tay cô, bước lớn đi về phía đầu hành lang khác.

“Cậu làm gì vậy!” Diêu Vịnh Tâm cuối cùng cũng nhìn rõ người đến, cố tình hạ thấp giọng mấy phần vì không muốn làm phiền đến người khác. Còn anh vậy mà chỉ mặc áo choàng tắm, chân đi dép kẹp, dùng bộ dạng này đến gõ cửa? Chẳng lẽ anh không sợ người ra mở cửa là Phong Cảnh Tân sao!

“Buông tay! Anh dẫn tôi đi đâu! Tôi phải đi ngủ rồi! Ngũ Hạo Dương!” Diêu Vịnh Tâm không ngừng chống cự, giãy giụa, nhưng Ngũ Hạo Dương cũng không thèm quan tâm.

Đến khi đi đến cuối hành lang, Ngũ Hạo Dương mở cửa một căn phòng trống. Anh kéo cô đi vào trong phòng, xoay tay khoá cửa lại. Trong phòng rất tối, không có bật đèn. Chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào làm lộ rõ đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh.

Diêu Vịnh Tâm có chút hoảng loạn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, giọng nói có chút run rẩy, “Tôi muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói!”

Diêu Vịnh Tâm nói xong định cất bước rời đi. Tay cô vừa mới chạm đến tay nắm cửa thì phía sau đã có người thô bạo nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ dùng sức lôi trở lại, sau đó nặng nề đè cô về phía sô pha. Hành động của Ngũ Hạo Dương không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc nào, giống như là đang trút giận.

“Diêu Vịnh Tâm!” Ngũ Hạo Dương nghiến răng gọi tên cô, mỗi một chữ đều mù mịt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Vịnh Tâm vốn không thể chống lại sức lực của anh, bị mắc kẹt giữa ngực anh và sofa. Nghe thấy tiếng gọi của anh thì không khỏi run lên, chậm rãi ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của anh đang tức giận. Ngay cả trong bóng tối, cũng có thể cảm nhận rõ sự tức giận của anh mãnh liệt như thế nào.

Bốn mắt chạm nhau, nhất thời ai cũng không nói gì.

“Được rồi.” Diêu Vịnh Tâm đã lấy lại bình tĩnh, nhưng tim vẫn đang đập mạnh, cô thong thả nói, “Nếu có chuyện cần nói, vậy thì nói đi. Nói xong rồi, tôi còn phải đi ngủ.”

Ánh mắt Ngũ Hạo Dương lạnh băng, châm chọc nói, “Không ngờ cô lại gấp như vậy!”

“Tôi ngược lại là không gấp. Chỉ là Cảnh Tân nếu tắm xong mà không thấy tôi, anh ấy sẽ lo lắng.” Diêu Vịnh Tâm mỉm cười nói, xung quanh quá tối nên không ai nhìn thấy sự chua xót kia của cô trên khoé miệng.“Cô thật sự cùng anh ta?” Câu hỏi ngang ngược của Ngũ Hạo Dương, giọng điệu rất gấp gáp.

Diêu Vịnh Tâm cười, giễu cợt lại, “Cậu muốn với với tôi chuyện này sao?”

“Nói!” Anh phun ra một chữ.

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu?” Giọng Diêu Vịnh Tâm nhẹ nhàng qua loa.

“Chẳng lẽ không có ai dạy cô, con gái phải yêu lấy bản thân mình sao!” Một tiếng nổ vang, tất cả phẫn nộ như muốn trào lên, Ngũ Hạo Dương túm chặt cằm cô, quá giận dữ, quá dùng lực, còn có thể nghe thấy tiếng” răng rắc”.

Diêu Vịnh Tâm cau mày đau đớn, đôi mắt ấy đã hơi ẩm ướt.

Một lúc sau, cô khẽ động môi, giống như muốn nói gì, nhưng lời nói vừa đến khoé miệng lại như một con nhím bướng bỉnh, “Tôi không cảm thấy lên giường với bạn trai của mình là không trân trọng bản thân!”

Thật gọn gàng và dứt khoát!

Ngũ Hạo Dương hung hăng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên buông lỏng tay.

Anh đứng dậy, cười lạnh một tiếng, “Chuyện này cũng khó trách, cô là tự tìm lối thoát cho mình. Dù sao trong lòng anh ta cũng không có cô. Cô lúc nào cũng nói có một ngày sẽ trở lại, cô tỉnh táo lại đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Vịnh Tâm nhìn anh xoay người rời đi, lúc anh mở cửa, không nhịn được nói, “Cậu để ý sao? Tôi có ở cùng người khác hay không! Cậu để ý sao!” Trái tim cô quặn thắt, dường như sắp nghẹt thở. Khó chịu như vậy.

“Diêu Vịnh Tâm, cô nghĩ mình là ai?” Một câu của Ngũ Hạo Dương đẩy Diêu Vịnh Tâm vào vực sâu, trái tim cũng mạnh mẽ lắng xuống, chìm xuống biển.Những giọt nước mắt của Diêu Vịnh Tâm ngưng tụ quanh viền mắt, nhưng bóng dáng của anh đã dần khuất xa.

Cô cúi đầu, nước mắt đột nhiên rơi lã chã, “Người tôi yêu không phải anh ấy, người tôi yêu là …………”

Chữ “cậu” kia nghẹn trong cổ học không nói ra được, làm sao cũng không nói ra được.

Lúc cô quay lại, cô có phải là nên đi rồi không.

Chỉ có nước mắt trượt qua khoé miệng, vị mặn chát.

***

Hai giờ đêm, cabin yên tĩnh.

Dường như có cơn gió nhẹ, nên có thể nghe thấy tiếng rít của gió biển qua tấm kính.

Trong phòng bật đèn vàng mờ ảo, trên bàn đặt vài thứ. Mở gói quà ra, một cây bút máy phiên bản giới hạn tinh xảo, rất thích hợp dùng trong văn phòng. Món đồ thực tế này, dĩ nhiên là của Diêu Vịnh Tâm tặng. Một hộp quà khác là một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo, đó là của Thẩm Nhược.

Còn có một món quà, nhưng trong hộp trống rỗng.

“Cách cách------------" Đó là tiếng đánh lửa của hộp quẹt.

Ngôn Húc Đông đang nghịch chiếc bật lửa trong tay, bật hết lần này đến lần khác. Anh đột nhiên chau mày, nhưng lại mỉm cười bất lực, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, tự nhủ nói, “Cố Hiểu Thần, em có biết em tặng anh món quà gì không.”

Bật lửa, nó có ý nghĩa là “Không phải anh thì không gả.”

Ngôn Húc Đông nắm bật lửa trong tay, xoay người mỉm cười rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0