Dựa Vào Cái Gì
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Thư ký Hạ, Liên thiếu gia đi chưa?”
“Vừa mới rời khỏi.”
Cố Hiểu Thần vội vàng đi lên tầng cao nhất, nhưng thư ký Hạ Viện nói Ngũ Hạ Liên vừa mới rời khỏi trước đó một giây. Cô quay đầu nhìn về hướng một thang máy khác đang chậm rãi đi xuống, liền hoảng hốt. Hạ Viện không khỏi nghi ngờ, lạnh giọng hỏi, “Thư ký Cố, tìm Liên thiếu gia gấp như vậy là có chuyện gì?”
Cố Hiểu Thần không kịp trả lời, cả người đã lao thẳng vào thang máy.
Con số hiển thị của thang máy làm sao lại nhảy chậm như vậy, Cố Hiểu Thần phát hiện bản thân mình không có cách nào bình tĩnh lại được. Đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cô lao ra như mũi tên bay.
“Hạ tổng, tôi đã nhận được một cuộc gọi xin phỏng vấn từ phóng viên của New York Times, hy vọng Hạ tổng có thể bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình cho cuộc phỏng vấn này.” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, cười nói. Với tư cách là quản lý bộ phận đầu tư tài chính của Ngũ thị nên Diêu Vịnh Tâm cũng đến Hoa Kỳ tham gia Hội nghị hoạch định sách lược tài chính quốc tế lần này.
Ngũ Hạ Liên dường như không có bao nhiêu hứng thú, “Đến lúc đó lại nói.”
“Thời báo New York rất có uy lực, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” Diêu Vịnh Tâm đoán được anh sẽ không có hứng thú, nên đã giúp anh lo liệu mọi thứ.
Một chiếc xe RV đen đậu ở bên đường, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp rút, cùng với giọng nữ hoảng hốt.
“Liên thiếu gia ! Liên thiếu gia ! Xin anh đợi một chút !”
Ngũ Hạ Liên dừng mọi động tác, quay đầu nhìn về phía người đến. Diêu Vịnh Tâm ngồi trong xe cũng bị tiếng hô lớn này thu hút, cô quay đầu nhìn đến, chỉ thấy một thân hình màu xám đen đang lao ra khỏi cao ốc, chạy đến chỗ của bọn họ. Mà người kia không phải ai khác, chính là thư ký của Ngũ Hạo Dương – Cố Hiểu Thần.
“Liên thiếu gia…” Cố Hiểu Thần một mạch chạy đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, đã thở không ra hơi, “Rất xin lỗi… quấy rầy hành trình của anh…”
“Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng… muốn thảo luận cùng anh…” Giọng nữ tiếp tục trôi dạt trong gió.
“Nếu như là việc công, vậy thì báo cáo với thư ký Hạ.” Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nói, vẫn lạnh lùng như trước.
Cố Hiểu Thần cắn chặt đôi môi, nhẹ giọng nói, “Không phải việc công.”
“Nếu như không phải là việc công, tôi không có thời gian.” Sự hờ hững của anh tại thời điểm này khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí là không có tình người.
Ngũ Hạ Liên quay người muốn lên xe, trong một khoảng khắc tuyệt vọng, Cố Hiểu Thần to gan nắm chặt lấy cổ tay của anh. Anh nghiêng mắt liếc cô, Cố Hiểu Thần ý thức được hành vi của bản thân quá đột ngột, gấp rút thu tay lại, ngay ngáy lo sợ nói, “Liên thiếu gia, xin anh cho tôi năm phút thôi.”
“Năm phút là đủ rồi.” Cô cầu xin anh một cách khẽ khàng khúm núm như vậy.
Diêu Vịnh Tâm nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đúng lúc nói xen vào, “Hạ tổng, thời gian hiện tại vẫn còn sớm. Tôi nghĩ năm phút thì cũng thừa đủ.”
Cố Hiểu Thần liền ngẩng đầu, mắt nhìn Diêu Vịnh Tâm đầy cảm kích.
Diêu Vịnh Tâm gật đầu với Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười.
***
Trong phòng khách của tầng trệt cao ốc, không gian rộng rãi bởi vì anh mà hoá chật hẹp.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt kia của Cố Hiểu Thần không có huyết sắc càng trở nên trắng bệch hơn. Cô thật sự bất lực và do dự, mím môi khô. Không dám ngẩng đầu, đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay đan chồng lên nhau.
Giọng nam se se lạnh của anh vang lên bên tai, trong lòng Cố Hiểu Thần khẽ run rẩy. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, tuấn dung kia bất thình lình chiếm cứ hoàn toàn nhãn cầu, mạch suy nghĩ loạn thành một mớ, cô nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, về việc vay vốn của Châu thị, tôi nghĩ có thể…”
“Không thể.” Anh trầm lắng phun ra hai chữ, tàn nhẫn cự tuyệt cô, không để lại con đường nào cho cô.
Trái tim Cố Hiểu Thần thắt chặt, cố gắng cầu khẩn, “Liên thiếu gia, tôi biết chuyện này không phù hợp quy tắc. Nhưng xin anh hãy giúp đỡ. Chỉ cần Liên thiếu gia đồng ý giúp lần này, Châu thị sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn. Tôi tin tưởng Châu thị nhất định sẽ trả lại khoản vay trong thời gian ngắn nhất.
“Dựa vào cái gì?” Ngữ khí của Ngũ Hạ Liên tản mạn, tĩnh mịch nhìn cô.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì???
Bốn chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Cố Hiểu Thần, đúng vậy, anh dựa vào cái gì phải giúp cô giúp đỡ Châu thị. Không có bất kỳ lợi ích nào, còn phải chấp nhận rủi ro.
“Thời gian đến rồi.” Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc mới hút được một nửa ra ném vào gạt tàn, ra vẻ muốn rời đi.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn thấy anh cao cao tại thượng, cô ngồi ở trên ghế cảm thấy một cơn lạnh thấu xương. Anh đi qua trước mắt cô, ngay khi tay anh bắt lấy tay nắm cửa, Cố Hiểu Thần giọng nữ run rẩy giống như bị thương hỏi, “Vậy phải làm như thế nào, phải làm như thế nào thì anh mới chịu giúp.”
Cố Hiểu Thần đứng dậy, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn bóng lưng anh.
Ngũ Hạ Liên buông tay, chậm rãi xoay người trực tiếp đối mặt với cô. Thân hình cao lớn của anh phát ra khí thế bức người. Đôi mắt màu hổ phách càng thêm sâu. Ánh mắt có chút nóng bỏng, nhẹ phun ra mấy chữ, “Làm người phụ nữ của tôi.”
Đoàng đoàng…
Đầu óc lập tức nổ tung, Cố Hiểu Thần cả người đông cứng tại chỗ.
Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba rồi.
Ngũ Hạ Liên mở miệng nói với cô câu này, chẳng lẽ cô nhảy không qua, trốn không thoát, tránh không được. Nhưng mà tại sao?
“Tại sao… tại sao cứ phải là tôi?” Cố Hiểu Thần mờ mịt nhìn anh, phụ nữ bên cạnh anh xinh đẹp, quyến rũ mê hoặc lòng người, nhiều như vậy, nhưng tại sao cứ phải là cô.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô cự tuyệt anh sao?
Ngũ Hạ Liên cất bước, thân hình thon dài hơi dao động đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần. Anh cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, giống như tự mình xem kỹ con mồi mà mình đã nhắm mục tiêu từ sớm. Chất giọng trầm thấp của anh đâm vào lỗ tai cô lại hoá sắc bén, “Chỉ cần tôi muốn, không có thứ gì mà không có được.”
“Là em ra sức khơi dậy hứng thú của tôi, Cố Hiểu Thần.”
Cố Hiểu Thần hoảng sợ, anh lại sâu thẳm nói, “Trong thời gian tôi rời đi mấy ngày này, em có thể suy nghĩ. Dĩ nhiên, em cũng có thể lại từ chối tôi.”
“Cô gái ngoan.” Anh nói xong cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn dịu dàng như vậy, lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy rụt rè e ngại, lòng bàn chân toát ra mồ hôi lạnh…
“Vừa mới rời khỏi.”
Cố Hiểu Thần vội vàng đi lên tầng cao nhất, nhưng thư ký Hạ Viện nói Ngũ Hạ Liên vừa mới rời khỏi trước đó một giây. Cô quay đầu nhìn về hướng một thang máy khác đang chậm rãi đi xuống, liền hoảng hốt. Hạ Viện không khỏi nghi ngờ, lạnh giọng hỏi, “Thư ký Cố, tìm Liên thiếu gia gấp như vậy là có chuyện gì?”
Cố Hiểu Thần không kịp trả lời, cả người đã lao thẳng vào thang máy.
Con số hiển thị của thang máy làm sao lại nhảy chậm như vậy, Cố Hiểu Thần phát hiện bản thân mình không có cách nào bình tĩnh lại được. Đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cô lao ra như mũi tên bay.
“Hạ tổng, tôi đã nhận được một cuộc gọi xin phỏng vấn từ phóng viên của New York Times, hy vọng Hạ tổng có thể bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình cho cuộc phỏng vấn này.” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, cười nói. Với tư cách là quản lý bộ phận đầu tư tài chính của Ngũ thị nên Diêu Vịnh Tâm cũng đến Hoa Kỳ tham gia Hội nghị hoạch định sách lược tài chính quốc tế lần này.
Ngũ Hạ Liên dường như không có bao nhiêu hứng thú, “Đến lúc đó lại nói.”
“Thời báo New York rất có uy lực, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” Diêu Vịnh Tâm đoán được anh sẽ không có hứng thú, nên đã giúp anh lo liệu mọi thứ.
Một chiếc xe RV đen đậu ở bên đường, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp rút, cùng với giọng nữ hoảng hốt.
“Liên thiếu gia ! Liên thiếu gia ! Xin anh đợi một chút !”
Ngũ Hạ Liên dừng mọi động tác, quay đầu nhìn về phía người đến. Diêu Vịnh Tâm ngồi trong xe cũng bị tiếng hô lớn này thu hút, cô quay đầu nhìn đến, chỉ thấy một thân hình màu xám đen đang lao ra khỏi cao ốc, chạy đến chỗ của bọn họ. Mà người kia không phải ai khác, chính là thư ký của Ngũ Hạo Dương – Cố Hiểu Thần.
“Liên thiếu gia…” Cố Hiểu Thần một mạch chạy đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, đã thở không ra hơi, “Rất xin lỗi… quấy rầy hành trình của anh…”
“Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng… muốn thảo luận cùng anh…” Giọng nữ tiếp tục trôi dạt trong gió.
“Nếu như là việc công, vậy thì báo cáo với thư ký Hạ.” Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nói, vẫn lạnh lùng như trước.
Cố Hiểu Thần cắn chặt đôi môi, nhẹ giọng nói, “Không phải việc công.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như không phải là việc công, tôi không có thời gian.” Sự hờ hững của anh tại thời điểm này khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí là không có tình người.
Ngũ Hạ Liên quay người muốn lên xe, trong một khoảng khắc tuyệt vọng, Cố Hiểu Thần to gan nắm chặt lấy cổ tay của anh. Anh nghiêng mắt liếc cô, Cố Hiểu Thần ý thức được hành vi của bản thân quá đột ngột, gấp rút thu tay lại, ngay ngáy lo sợ nói, “Liên thiếu gia, xin anh cho tôi năm phút thôi.”
“Năm phút là đủ rồi.” Cô cầu xin anh một cách khẽ khàng khúm núm như vậy.
Diêu Vịnh Tâm nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đúng lúc nói xen vào, “Hạ tổng, thời gian hiện tại vẫn còn sớm. Tôi nghĩ năm phút thì cũng thừa đủ.”
Cố Hiểu Thần liền ngẩng đầu, mắt nhìn Diêu Vịnh Tâm đầy cảm kích.
Diêu Vịnh Tâm gật đầu với Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười.
***
Trong phòng khách của tầng trệt cao ốc, không gian rộng rãi bởi vì anh mà hoá chật hẹp.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt kia của Cố Hiểu Thần không có huyết sắc càng trở nên trắng bệch hơn. Cô thật sự bất lực và do dự, mím môi khô. Không dám ngẩng đầu, đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay đan chồng lên nhau.
Giọng nam se se lạnh của anh vang lên bên tai, trong lòng Cố Hiểu Thần khẽ run rẩy. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, tuấn dung kia bất thình lình chiếm cứ hoàn toàn nhãn cầu, mạch suy nghĩ loạn thành một mớ, cô nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, về việc vay vốn của Châu thị, tôi nghĩ có thể…”
“Không thể.” Anh trầm lắng phun ra hai chữ, tàn nhẫn cự tuyệt cô, không để lại con đường nào cho cô.
Trái tim Cố Hiểu Thần thắt chặt, cố gắng cầu khẩn, “Liên thiếu gia, tôi biết chuyện này không phù hợp quy tắc. Nhưng xin anh hãy giúp đỡ. Chỉ cần Liên thiếu gia đồng ý giúp lần này, Châu thị sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn. Tôi tin tưởng Châu thị nhất định sẽ trả lại khoản vay trong thời gian ngắn nhất.
“Dựa vào cái gì?” Ngữ khí của Ngũ Hạ Liên tản mạn, tĩnh mịch nhìn cô.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì???
Bốn chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Cố Hiểu Thần, đúng vậy, anh dựa vào cái gì phải giúp cô giúp đỡ Châu thị. Không có bất kỳ lợi ích nào, còn phải chấp nhận rủi ro.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thời gian đến rồi.” Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc mới hút được một nửa ra ném vào gạt tàn, ra vẻ muốn rời đi.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn thấy anh cao cao tại thượng, cô ngồi ở trên ghế cảm thấy một cơn lạnh thấu xương. Anh đi qua trước mắt cô, ngay khi tay anh bắt lấy tay nắm cửa, Cố Hiểu Thần giọng nữ run rẩy giống như bị thương hỏi, “Vậy phải làm như thế nào, phải làm như thế nào thì anh mới chịu giúp.”
Cố Hiểu Thần đứng dậy, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn bóng lưng anh.
Ngũ Hạ Liên buông tay, chậm rãi xoay người trực tiếp đối mặt với cô. Thân hình cao lớn của anh phát ra khí thế bức người. Đôi mắt màu hổ phách càng thêm sâu. Ánh mắt có chút nóng bỏng, nhẹ phun ra mấy chữ, “Làm người phụ nữ của tôi.”
Đoàng đoàng…
Đầu óc lập tức nổ tung, Cố Hiểu Thần cả người đông cứng tại chỗ.
Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba rồi.
Ngũ Hạ Liên mở miệng nói với cô câu này, chẳng lẽ cô nhảy không qua, trốn không thoát, tránh không được. Nhưng mà tại sao?
“Tại sao… tại sao cứ phải là tôi?” Cố Hiểu Thần mờ mịt nhìn anh, phụ nữ bên cạnh anh xinh đẹp, quyến rũ mê hoặc lòng người, nhiều như vậy, nhưng tại sao cứ phải là cô.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô cự tuyệt anh sao?
Ngũ Hạ Liên cất bước, thân hình thon dài hơi dao động đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần. Anh cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, giống như tự mình xem kỹ con mồi mà mình đã nhắm mục tiêu từ sớm. Chất giọng trầm thấp của anh đâm vào lỗ tai cô lại hoá sắc bén, “Chỉ cần tôi muốn, không có thứ gì mà không có được.”
“Là em ra sức khơi dậy hứng thú của tôi, Cố Hiểu Thần.”
Cố Hiểu Thần hoảng sợ, anh lại sâu thẳm nói, “Trong thời gian tôi rời đi mấy ngày này, em có thể suy nghĩ. Dĩ nhiên, em cũng có thể lại từ chối tôi.”
“Cô gái ngoan.” Anh nói xong cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn dịu dàng như vậy, lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy rụt rè e ngại, lòng bàn chân toát ra mồ hôi lạnh…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro