Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Khủng Hoảng Đột...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Thời tiết cuối tuần này mây đen âm u, nhưng tâm trạng Cố Hiểu Thần lại không hề tệ.

Cuộc điện thoại ngày đó, Lâm Phân đã hẹn Cố Hiểu Thần ra ngoài gặp mặt.

Từ sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia, hai người bọn họ rất ít khi được gặp mặt riêng. Nhiều năm như vậy, mỗi thời gian ngắn ngủi bên nhau, Cố Hiểu Thần đều nhớ rất rõ ràng.

Vậy mà cách lần gặp mặt trước đã là nửa năm rồi.

Cố Hiểu Thần chọn áo khoác len màu trắng, đầm liền màu tím đậm, thậm chí còn đặc đặc biệt điểm thêm mấy món phụ kiện, cột mái tóc đen thành đuôi ngựa, để bản thân nhìn có vẻ năng động, trẻ trung hơn chút. Cô không thể khiến mẹ lo lắng cho cô, bởi vì cô từ trước đến giờ luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Cô là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.

Địa điểm cuộc hẹn được chọn ở một công viên nhỏ yên tĩnh, kỳ thực cũng không được tính là công viên gì, chẳng qua là khuân viên tập thể dục được xây dựng tạm thời gần mấy khu chung cư.

Lúc Cố Hiểu Thần đến, Lâm Phân đã đến trước rồi.

Lâm Phân ăn mặc xinh đẹp, dịu dàng uyển chuyển, so với lần gặp mặt trước thì không có nửa điểm thay đổi, vẫn xinh đẹp tươi trẻ như vậy, và vẫn là mẹ trong ký ức của Cố Hiểu Thần. Bà ngồi ngay ngắn trên băng ghế dài, im lặng nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Ánh mắt đó vậy mà chuyên tâm nóng bỏng khác thường, khiến Cố Hiểu Thần ở phía xa cảm thấy chua xót.

Thu hồi tâm tư, Cố Hiểu Thần đi đến gần Lâm Phân, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nhẹ nhàng gọi bà một tiếng, “Mẹ.”

Lâm Phân giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt mang theo sương mù mờ mịt, “Hiểu Thần.”

Hai người nói chuyện, nói về cuộc sống gần đây, nói đến công việc của Cố Hiểu Thần, còn nói đến một nửa khác của cô. Cố Hiểu Thần yên lặng lắng nghe, nhưng sao trong lòng bỗng thấy phiền muộn, lời nói sắc bén của ai đó cứ ngân nga bên tai cô không dứt. Thoáng cái thời gian đã gần hết, Cố Hiểu Thần biết bọn họ sắp phải chia tay rồi.

“Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, mẹ nên về đi, đừng để Châu Thành Trạch đợi.”

Lâm Phân cầm tay Cố Hiểu Thần, có chút không nói nên lời, chăm chú nhìn cô nửa buổi, khó khăn nói ra, “Hiểu Thần, kỳ thực hôm nay mẹ hẹn con ra ngoài là có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện gì vậy mẹ?” Cố Hiểu Thần hoài nghi, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Lâm Phân nghĩ một chút, thành thật nói, “Thành Trạch lúc trước đem tiền vốn của công ty đầu tư vào một hạng mục công trình, bây giờ công trình đó dường như xảy ra vấn đề, gặp khó khăn trong việc luân chuyển vốn. Nhưng mẹ nghe nói mấy ngân hàng đều không đồng ý với đề nghị xin vay, mẹ chợt nhớ ra con làm việc ở Ngân hàng Ngũ thị, có thể nói giúp vài câu được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời nói của Lâm Phân hiển nhiên nghe có vẻ không nghiêm trọng, nhưng Cố Hiểu Thần lại hiểu mối liên quan lợi hại ở trong đó.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Phân nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện này.

Cố Hiểu Thần im lặng, Lâm Phân vội vàng nói tiếp, “Không sao, chỉ là mẹ tuỳ tiện nói một chút vậy thôi.”

“Mẹ.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi, “Nếu như ngân hàng không đồng ý cho vay, vậy Châu gia sẽ thế nào?”

Lâm Phân vuốt nhẹ mặt cô, giọng nữ dịu dàng như trước, “Mấy năm nay con đi học, chi phí đều là chú Châu cho. Mẹ biết con rất khó xử, nhưng nếu con có thể giúp được chuyện này, thì hãy giúp đỡ một chút nhé. Nếu không thì…” Lâm Phân ngừng lại một chút, không lưu loát nói, “Nhà này sẽ phá sản mất.”

Trong lòng Cố Hiểu Thần giống như bị đâm trúng, tâm trạng phức tạp chồng chéo lên nhau.

***

Lời nói của Lâm Phân, luôn đè nén trong lòng Cố Hiểu Thần, bất an trải qua cuối tuần.

Thứ hai đến công ty đi làm, Cố Hiểu Thần hiển nhiên không có tâm trạng làm việc. Suy tính cả một buổi sáng, đợi đến thời gian buổi trưa, cuối cùng vẫn phải đi đến tầng cao nhất, gõ cửa văn phòng tổng tài. Trong phòng thư ký, Hạ Viện ngẩng đầu nhìn ra, nhìn thấy cô đi vào bên trong.

Văn phòng rộng lớn, Cố Hiểu Thần cúi đầu đứng ở trước mặt anh…

Cô bất an như vậy, bơ vơ như vậy, thậm chí không biết nên mở miệng nói cái gì.

Ngũ Hạ Liên không thể nhẫn nại đợi đến khi cô mở miệng nói chuyện, cuối cùng quát, “Có chuyện gì?”

“Liên thiếu gia…” Cố Hiểu Thần do dự gọi, lại nói không nên lời, “Tôi…”

Ngũ Hạ Liên cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng giống như mũi tên nhọn. Còn cô lại không dám nhìn thẳng vào anh, trong lòng một mớ hỗn độn, hoang mang đến cả đầu lưỡi cũng đều đông cứng lại, “Tôi muốn… xin anh giúp đỡ một chuyện.”

“Nói.” Anh lạnh lùng kiên định phun ra một chữ, cô không nén được có chút run rẩy.

Cố Hiểu Thần căng thẳng nhìn chằm chằm nền nhà, đôi tay nắm chặt vạt áo, nhẹ giọng nói, “Tiền vốn lưu động của Châu thị xuất hiện một chút vấn đề, Liên thiếu gia có thể…”

“Em hy vọng Ngũ thị cho Châu thị vay vốn.” Ngũ Hạ Liên cắt ngang lời cô, nói ra ý định của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Hiểu Thần mím môi, gật đầu “Vâng” một tiếng, từ trước đến nay chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.

Xung quanh bỗng chốc yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay.

Giọng nam hờ hững của anh sâu thẳm vang lên, làm tim cô muốn rơi phịch xuống đất, “Hồng Kông nhiều ngân hàng như vậy, toàn bộ đều không dám cho Châu thị vay, em nên biết tình hình hiện tại của Châu thị. Nếu không có sự chắc chắn 100%, một công ty đứng bên bờ vực phá sản bất cứ lúc nào, tôi dựa vào cái gì đem tiền vốn cấp cho đối phương?”

“Châu thị mấy năm gần đây phát triển vô cùng nhanh chóng, tôi cho rằng…”

“Đây đơn thuần là em cho rằng ! Thư ký Cố, xin em làm tốt công tác chức trách, đừng công tư không rõ ràng !” Lời nói của cô lần nữa bị người cắt ngang, dùng giọng điệu hoàn toàn dứt khoát, không lưu lại bất kỳ một chút đường lui nào.

“Rất xin lỗi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, vội xoay người đi.

Ngũ Hạ Liên nhìn bóng dáng cô rời đi, rũ mắt xuống.

Mở miệng cầu tình thất bại, Cố Hiểu Thần nhất thời cũng không có cách nào nữa.

Mấy ngày sau, các tờ báo và hãng tin lớn ở Hồng Kông đều sôi nổi với tin tức có liên quan đến “sách lược hoạt động sai lầm trong nội bộ Châu thị và sắp phải đối mặt với phá sản”. Liên quan đến tin đồn này, thiên hạ bàn tán xôn xao, bán tín bán nghi. Cố Hiểu Thần biết đây đều là sự thật, điều này không phải là vô căn cứ, không có lửa làm sao có khói.

Lâm Phân lại gọi điện truy hỏi, cô đành phải nói dối Ngũ Hạ Liên không có ở trong nước, phải qua mấy ngày nữa mới về.

Mắt thấy một ngày lại trôi qua một ngày, Cố Hiểu Thần ăn không ngon ngủ không yên.

“Hôm nay anh ta sẽ đến New York – Mỹ để tham gia Hội nghị hoạch định sách lược tài chính quốc tế, trong mấy ngày anh ta vắng nhà, cô không cần siêng năng cần cù như vậy nữa.” Ngũ Hạo Dương liếc cô nói.

Cái gì? Anh ấy sắp đi Mỹ?

Không !

Cô không thể để anh đi !

Cố Hiểu Thần dồn sức nắm chặt văn kiện trong tay, quay đầu chạy ra khỏi văn phòng, “Xin lỗi, phó tổng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0