Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Em Ngủ Ở Đâu?

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Quả thực anh sẽ không ăn thịt.

Nhưng so với ăn thịt còn đáng sợ hơn.

Trên mặt Cố Hiểu Thần hơi ửng đỏ, lúc này thậm chí còn không có dũng khí để nhìn anh, ngại ngùng nói, “Em chỉ là… đói bụng thôi.”

“Đừng nói với anh, em còn chưa ăn cơm nhé.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên trầm xuống, không hài lòng nói.

Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm những ô vuông nền nhà, tiếp tục im lặng.

Ngũ Hạ Liên mạnh mẽ đi về phía cô, nắm cổ tay cô, kéo cô định đi ra khỏi căn hộ. Cố Hiểu Thần nhìn bóng lưng cao lớn của anh, hoài nghi nói, “Liên thiếu gia, đi đâu vậy?”

“Đưa em đi ăn cơm.” Đầu anh cũng không quay lại, tay đã nắm lấy tay nắm cửa.

Cố Hiểu Thần vội vàng nói, “Không cần phiền như vậy đâu. Trễ như vậy rồi. Em có đem theo đồ, có thể tự nấu.”

Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, “Tự nấu?”

“Vâng.” Cố Hiểu Thần động cổ tay, anh quả nhiên buông tay ra. Cô đi đến phía mấy cái túi, ngồi xổm xuống, lục tìm trong một cái túi nào đó, cô cầm thứ gì trong đó ra, vui vẻ xoay người nói, “Em mang theo một ít trứng, cà chua, mỳ sợi, còn có mấy hộp sữa chua.”

Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, giọng của anh không nóng không ấm, “Anh đã nói không cần mang theo đồ đạc.”

“Em…” Cố Hiểu Thần căng thẳng nhìn chằm chằm đồ ăn trong túi, nhẹ giọng nói, “Để trong tủ lạnh ở nhà cũng không có người ăn. Lãng phí thì không tốt.”

Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, sâu xa hỏi, “Em bình thường đều ở một mình?”

“Vâng.” Cô gật đầu, tay cầm túi đồ có chút lực, hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Em chỉ có một mình.”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Ngũ Hạ Liên dường như có mấy phần giãn ra, dưới ánh đèn hiện ra sự dịu dàng, đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói, “Đưa điện thoại di động của em cho anh.”

Cố Hiểu Thần lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho anh.

Ngũ Hạ Liên nhận lấy điện thoại, ngón tay thon dài lướt nhanh như bay ấn mấy cái. Anh lại đưa điện thoại lại cho cô, Cố Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nhận lấy. Anh đi qua người cô, cô cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, giọng nam của anh trầm thấp truyền đến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là số của anh.”

Cửa kính bị đẩy ra, anh đi vào trong phòng tắm.

Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, nghĩ rồi lại nghĩ, nghiêm túc nhập ba chữ “Ngũ Hạ Liên” rồi lưu tên lại.

Âm thanh vang lên trong phòng bếp, trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách. Vốn dĩ căn hộ vắng lặng đã không còn yên ắng nữa rồi. Ngũ Hạ Liên tắm xong, chỉ dùng khăn tắm quấn phần thân dưới, chân trần đi ra khỏi phòng tắm. Anh lục tìm bao thuốc lá từ trong túi âu phục, lấy ra hút một điếu theo thói quen.

Một mùi thơm từ phòng bếp bay đến, anh quay đầu liếc nhìn, không tự chủ được đi đến cửa phòng bếp.

Trong phòng bếp, Cố Hiểu Thần đưa lưng về phía anh, một tay cầm đũa, một tay cầm nắp vung, đang nấu mỳ.

Hình dáng bận bịu của cô trong mắt anh vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Nấu mỳ xong, Cố Hiểu Thần tắt bếp.

Lúc vô tình quay đầu, lại nhìn thấy anh đang đứng dựa vào cửa. Anh có thân hình tam giác ngược, không quá lực lưỡng nhưng cũng không quá gầy, cường tráng vừa đủ. Tóc đen dán vào khuôn mặt, nước vẫn còn nhỏ giọt, đôi mắt đen sáng quắc lạnh băng. Cả người toát ra vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị, đủ để khiến người ta tim đập thình thịch.

Ánh mắt của Cố Hiểu Thần liếc nhìn xuống dưới, rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác, “Em nấu mỳ xong rồi, anh có muốn ăn thêm một chút không?”

“Được.” Anh trầm giọng đáp, xoay người đi về phía phòng ăn.

Cố Hiểu Thần thoáng ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh. Vỗn dĩ còn nghĩ anh ấy sẽ từ chối.

Nhanh chóng gắp hai đĩa mỳ, mỗi người một phần.

Bàn ăn hình vuông bằng gỗ, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau.

Cố Hiểu Thần cầm đũa lên ăn một gắp mỳ, lại lo lắng sốt sắng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Người đàn ông giống như anh ngay cả lúc ăn cơm, khí chất cũng lạ lùng như vậy. Anh thích cầm đũa rất cao, chậm rãi gắp sợi mỳ lên, im lặng bỏ vào trong miệng, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.

Nhưng anh chỉ ăn một miếng, rồi lại thả đũa xuống, không tiếp tục ăn thêm nữa.

Chắc là không hợp khẩu vị của anh ấy chăng. Trong lòng Cố Hiểu Thần không khỏi có chút thất vọng, im lìm tiếp tục ăn mỳ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


***

Căn phòng tối tăm, Ngũ Hạ Liên nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay kẹp một điếu thuốc. Anh dường như rất thích hút thuốc, chỉ cần rảnh rỗi một lúc, giữa các ngón tay nhất định sẽ có điếu thuốc. Tiếng bước chân vang lên, anh nâng mắt nhìn về phía cô. Cô mặc một bồ đồ ngủ bằng vải cotton kiểu dáng rất bảo thủ, chân trần trắng mịn giẫm trên sàn nhà, có một làn sương mù bám vào thấu kính của mắt kính gọng đen.

Thuần khiết và ngoan ngoãn như vậy lại khiến anh có ý muốn tàn nhẫn tiêu diệt hoàn toàn.

Cố Hiểu Thần thận trọng đứng ở cửa, ngại ngùng hỏi, “Em… ngủ ở đâu?”

Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Cố Hiểu Thần sững sờ, đôi mắt trợn lớn. Khuôn mặt nhợt nhạt lần nữa đỏ ửng giống như quả cà chua chín đỏ, hấp dẫn như vậy khiến cho không kìm được mà muốn nếm thử. Cô lưỡng lự đứng yên tại chỗ, không dám bước đến.

“Qua đây.” Chất giọng của anh trầm thấp lần nữa vang lên, lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng nhẹ chân bước đến, lề mề đi đến một bên giường. Cúi đầu trèo lên giường, im lặng nằm xuống. Chiếc giường này rõ ràng rất lớn sao lại cảm thấy hơi chật, cô thận trọng kéo chăn bông ở một bên trùm kín cả người. Sau đó nhắm mắt lại, nhưng lông mi lại nhẹ nhàng run rẩy.

Biểu hiện của cô như vậy vừa giống như đang lo lắng lại giống như đang sợ hãi.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt ở một bên bay đến, Cố Hiểu Thần nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, chăn bông trên người bị vén lên, có người chui vào trong chăn. Cô nheo mắt lại, trước mặt là một màn đêm mờ mịt. Lúc nãy anh đã tắt đèn, chỉ còn đốm sáng từ điếu thuốc phát ra giữa những ngón tay của anh.

Lập loè giống như đèn cảnh báo nguy hiểm.

“Em ngủ vẫn đeo mắt kính à?” Anh trầm mặc hỏi, chất giọng khàn khàn nhưng nghe rất hay.

Không đợi Cố Hiểu Thần đáp lại, anh đã đưa tay trực tiếp lấy mắt kính của cô đi.

Tầm nhìn có chút mơ hồ không rõ, cô quay đầu nhìn anh, nhưng anh đã dùng lực kéo mạnh cô, ôm cả người cô vào trong ngực.

“Liên thiếu gia…” Cô nhẹ nhàng hô lên, có chút lo sợ vì những chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Trong bóng tối, đôi mắt cô cực kỳ sáng ngời trong suốt đập vào tầm mắt của anh.

Ngũ Hạ Liên cúi đầu, triền miên hôn lên môi cô. Cô vừa hoảng sợ thì lưỡi anh đã trượt vào trong miệng, hai tay Cố Hiểu Thần vô lực nắm chặt ga trải giường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0