Từ Cô Gái Trở T...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Hơi thở của anh bao vây lấy cô, không ngừng không ngừng dây dưa.
Lưỡi trơn tuột chui vào miệng cô, một trận càn quét qua lại, phác hoạ bờ môi cô, đầu lưỡi quét qua từng chiếc răng của cô, cô bỗng cảm thấy thân thể một trận run rẩy, cúc áo ngủ không biết từ lúc nào đã bị anh mở ra, bàn tay to nóng bỏng của anh phủ lên ngực cô.
Cảm giác tê tê dại dại đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vừa xa lạ vừa thẹn thùng, môi anh đã men theo khuôn mặt cô hôn đến cổ của cô, để lại những dấu vết ướt át, miêu tả xương quai xanh gợi cảm của cô.
Tay Cố Hiểu Thần mạnh mẽ nắm chặt ga trải giường chợt buông ra, đôi tay chống về phía ngực anh, phát ra tiếng rên rỉ bất lực.
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, hai tay mò mẫm cơ thể tuyệt đẹp của cô, kịch liệt thăm dò khắp người cô. Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, ngón tay chạm vào mép quần lót, định khám phá sự mềm mại của cô. Cô sợ hãi trợn lớn đôi mắt, vội vàng đưa nay nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng…” Giọng nói của Cố Hiểu Thần cũng đã khản đi, gấp rút thở hổn hển.
Trong màn đêm hỗn độn, tiếng hít thở của hai người như đan xen vào nhau. Khuôn mặt Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng, đôi mắt anh lấp lánh giống như những vì sao trong đêm tối, óng ánh mê hoặc lòng người. Mà cô ở dưới cơ thể anh, không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt nhỏ, cũng không thấy rõ sự căng thẳng và bất an kia.
Đôi mắt đen như viên ngọc, cô sợ hãi chăm chú nhìn anh.
“Đừng quên, em đã là người của anh rồi.” Ngũ Hạ Liên nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống, đầu lưỡi trơn tuột liếm qua cổ cô.
Cố Hiểu Thần cả người sửng sốt, cắn môi chịu đựng xấu hổ, còn có cả… tê dại.
Tay anh tuỳ tiện tách chân cô ra, linh hoạt thành thạo vê quần lót của cô tuột xuống, còn cô căng thẳng cắn chặt môi mình, anh thốt ra hai chữ, “Đừng sợ…”
Ngũ Hạ Liên đột ngột dừng động tác, cảm thấy cơ thể ở dưới anh đang bất an run rẩy. Nhưng giây tiếp theo, lại không mảy may bận tâm một chút nào, cứng rắn kịch liệt một lần công kích thẳng vào nơi mềm mại của cô, hoàn toàn lấp đầy cơ thể cô, đồng thời cũng hung mãnh phá vỡ một tầng vật cản nào đó, thân thể cô đau đớn co quắp lại.
“Em……..” Ngũ Hạ Liên không khỏi kinh ngạc, đáy mắt nổi lên sự sửng sốt.
Sao cô ấy vẫn là một trinh nữ?
Cố Hiểu Thần bị anh làm cho đau đớn không thể chịu được, nước mắt từ khoé mắt cứ thế chảy xuống. Bướng bỉnh như cô ấy, bảo thủ như cô ấy, dù thế nào đi nữa cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của cô trong bóng tối mờ mịt, đã làm ảnh hưởng đến trái tim lạnh giá của anh.
“Đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ôn nhu gặm cắn. Môi hôn lên trán cô, hôn lên đôi mắt cô, nếm được mùi vị mặn chát.
Giọng anh khàn đến độ không thể tưởng tượng nổi, ở sát bên tai cô như vậy. Nụ hôn của anh bỗng nhiên dịu dàng khiến cho cô ngẩn ngơ, đó giống như là một sự che chở. Cố Hiểu Thần đau đến nheo mắt, dán vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mà có lực của anh, một nhịp lại một nhịp.
Chết tiệt. Ngũ Hạ Liên ngầm rủa một tiếng.
Cô ấy còn quá khô….
“Ngoan, thả lỏng.” Giọng nói của anh càng thêm trầm thấp, dịu dàng hôn lên môi cô, liên tục mút lấy.
Cố Hiểu Thần giống như một con búp bê, ngoan ngoãn được anh ôm hôn thật sâu, chậm chạp được anh dẫn dắt. Cơ thể dần dần mất kiểm soát, mạch suy nghĩ rối loạn, đầu óc bỗng nhiên trắng xoá một mảnh, giống như sa vào vực thẳm. Cơ thể của cô trống rỗng, anh lui ra, lại chần chừ do dự ở bên ngoài.
Đến khi cơ thể của cô không còn đông cứng nữa, anh lại lần nữa đè xuống, chầm chậm, hoàn toàn ngập trong cơ thể cô.
Chỉ là hơi khó chịu, nhưng tim giống như được anh lấp đầy trong chốc lát.
Anh hơi dừng lại, đồng thời hôn cô, càn rỡ rong ruổi nhịp nhàng, một lần lại một lần chạm vào phần sâu nhất của cô.
Cô cắn chặt môi, không để cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta tai đỏ tim đập kia, và ở dưới thân thể anh cô từ cô gái trở thành… phụ nữ.
***
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong chiếu vào nền nhà căn phòng.
Trong bóng tối vang lên tiếng ‘cách cách’, cháy lên một ngọn lửa, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ.
Trên giường lớn, Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh hút thuốc.
Trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy, người phụ nữ bên cạnh anh đã ngủ say vì mệt, hơi thở của cô thật nhẹ nhàng.
Tóc đen tán loạn che lấp khuôn mặt, làm cho gương mặt đó mơ hồ không rõ.
Ngũ Hạ Liên không phải chưa từng chạm qua trinh nữ, nhưng cơ bản mà nói, anh không thích đụng vào các cô gái. Trước hết là quá phiền phức. Hai là các cô gái đạo đức giả quá mức, cũng quá nhàm chán. Nhưng không thể phủ nhận, Cố Hiểu Thần khiến cho anh có một loại thoả mãn và kích động từ trước đến nay chưa từng có, loại điên cuồng chiếm cứ và cướp bóc đó có khoái cảm không thể giải thích được.
Anh phun ra một làn khói trắng, lại nhanh chóng hút vào một hơi, đem thuốc dụi vào trong gạt tàn.
Ngũ Hạ Liên vén chăn đứng dậy, mở cửa phòng yên lặng rời đi.
Còn cô vẫn ngủ đến không biết nhân tình thế thái gì.
Cuối bầu trời đêm là ánh sáng bình minh rạng rỡ.
Đau….. Cố Hiểu Thần mắt nhập nhèm tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đặc biệt là vùng giữa hai chân. Loại đau này, có chút kỳ quái. Cô chậm rãi mở mắt, trần nhà ảm đạm, đường hoa văn chạm khắc. Ngẩn ngơ một lúc, cô mới hoàn hồn, ý thức được đây không phải là nhà của cô.
Mà ở đây là…. căn hộ của anh.
Nhưng anh thì sao? Cố Hiểu Thần nhát gan quay đầu, mé giường bên kia sớm đã không còn thân hình của anh, trống không như vậy. Đưa tay chạm vào, chỉ phát hiện sự lạnh băng, không có tý độ ấm nào. Cô cảm thấy mất mát nửa buổi rồi mới ngồi dậy, trong chốc lát chăn tuột xuống, trên người chợt mát lạnh, gấp gáp cầm chăn bọc kín lấy cơ thể mình.
Quần áo hỗn loạn rơi trên mặt đất, trên người vẫn còn sót lại vết tích hoan ái của anh.
Cố Hiểu Thần quấn chăn xuống giường, cô mở cửa phòng, đi về phía phòng khách lấy túi hành lý. Lúc chạy trở lại phòng ngủ lại nhìn thấy giày của anh vẫn đặt ở cửa ra vào.
Cô hoài nghi quay đầu, liếc về phía một căn phòng khác, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt.
Anh lúc nào đi đến căn phòng đó?
Mặc kệ, một cảm giác mất mát chua xót trôi qua trong lòng.
Cố Hiểu Thần cúi đầu đi vào phòng ngủ, vội vội vàng vàng thay quần áo. Cầm mắt kính gọng đen hôm qua bị tháo xuống lần nữa đeo lên lại. Liếc mắt nhìn thời gian, vậy mà đã tám giờ rồi, cô sắp trễ làm rồi.
Nên làm gì bây giờ? Có cần nói một tiếng với anh ấy không?
Nhưng… nhưng mà phải nói gì đây? Anh ấy có lẽ vẫn còn đang ngủ?
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đi ra khỏi phòng ngủ, lại cau mày. Nghĩ rồi lại nghĩ, cô lấy tờ giấy ghi chú từ trong túi đeo ra, liền cúi đầu múa bút, nghiêm túc viết ra một hàng chữ.
Mở cửa căn hộ, cô quay đầu liếc tờ giấy ghi chú trên bàn trà, cuối cùng cũng yên tâm rời đi.
Lưỡi trơn tuột chui vào miệng cô, một trận càn quét qua lại, phác hoạ bờ môi cô, đầu lưỡi quét qua từng chiếc răng của cô, cô bỗng cảm thấy thân thể một trận run rẩy, cúc áo ngủ không biết từ lúc nào đã bị anh mở ra, bàn tay to nóng bỏng của anh phủ lên ngực cô.
Cảm giác tê tê dại dại đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vừa xa lạ vừa thẹn thùng, môi anh đã men theo khuôn mặt cô hôn đến cổ của cô, để lại những dấu vết ướt át, miêu tả xương quai xanh gợi cảm của cô.
Tay Cố Hiểu Thần mạnh mẽ nắm chặt ga trải giường chợt buông ra, đôi tay chống về phía ngực anh, phát ra tiếng rên rỉ bất lực.
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, hai tay mò mẫm cơ thể tuyệt đẹp của cô, kịch liệt thăm dò khắp người cô. Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, ngón tay chạm vào mép quần lót, định khám phá sự mềm mại của cô. Cô sợ hãi trợn lớn đôi mắt, vội vàng đưa nay nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng…” Giọng nói của Cố Hiểu Thần cũng đã khản đi, gấp rút thở hổn hển.
Trong màn đêm hỗn độn, tiếng hít thở của hai người như đan xen vào nhau. Khuôn mặt Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng, đôi mắt anh lấp lánh giống như những vì sao trong đêm tối, óng ánh mê hoặc lòng người. Mà cô ở dưới cơ thể anh, không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt nhỏ, cũng không thấy rõ sự căng thẳng và bất an kia.
Đôi mắt đen như viên ngọc, cô sợ hãi chăm chú nhìn anh.
“Đừng quên, em đã là người của anh rồi.” Ngũ Hạ Liên nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống, đầu lưỡi trơn tuột liếm qua cổ cô.
Cố Hiểu Thần cả người sửng sốt, cắn môi chịu đựng xấu hổ, còn có cả… tê dại.
Tay anh tuỳ tiện tách chân cô ra, linh hoạt thành thạo vê quần lót của cô tuột xuống, còn cô căng thẳng cắn chặt môi mình, anh thốt ra hai chữ, “Đừng sợ…”
Ngũ Hạ Liên đột ngột dừng động tác, cảm thấy cơ thể ở dưới anh đang bất an run rẩy. Nhưng giây tiếp theo, lại không mảy may bận tâm một chút nào, cứng rắn kịch liệt một lần công kích thẳng vào nơi mềm mại của cô, hoàn toàn lấp đầy cơ thể cô, đồng thời cũng hung mãnh phá vỡ một tầng vật cản nào đó, thân thể cô đau đớn co quắp lại.
“Em……..” Ngũ Hạ Liên không khỏi kinh ngạc, đáy mắt nổi lên sự sửng sốt.
Sao cô ấy vẫn là một trinh nữ?
Cố Hiểu Thần bị anh làm cho đau đớn không thể chịu được, nước mắt từ khoé mắt cứ thế chảy xuống. Bướng bỉnh như cô ấy, bảo thủ như cô ấy, dù thế nào đi nữa cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của cô trong bóng tối mờ mịt, đã làm ảnh hưởng đến trái tim lạnh giá của anh.
“Đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ôn nhu gặm cắn. Môi hôn lên trán cô, hôn lên đôi mắt cô, nếm được mùi vị mặn chát.
Giọng anh khàn đến độ không thể tưởng tượng nổi, ở sát bên tai cô như vậy. Nụ hôn của anh bỗng nhiên dịu dàng khiến cho cô ngẩn ngơ, đó giống như là một sự che chở. Cố Hiểu Thần đau đến nheo mắt, dán vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mà có lực của anh, một nhịp lại một nhịp.
Chết tiệt. Ngũ Hạ Liên ngầm rủa một tiếng.
Cô ấy còn quá khô….
“Ngoan, thả lỏng.” Giọng nói của anh càng thêm trầm thấp, dịu dàng hôn lên môi cô, liên tục mút lấy.
Cố Hiểu Thần giống như một con búp bê, ngoan ngoãn được anh ôm hôn thật sâu, chậm chạp được anh dẫn dắt. Cơ thể dần dần mất kiểm soát, mạch suy nghĩ rối loạn, đầu óc bỗng nhiên trắng xoá một mảnh, giống như sa vào vực thẳm. Cơ thể của cô trống rỗng, anh lui ra, lại chần chừ do dự ở bên ngoài.
Đến khi cơ thể của cô không còn đông cứng nữa, anh lại lần nữa đè xuống, chầm chậm, hoàn toàn ngập trong cơ thể cô.
Chỉ là hơi khó chịu, nhưng tim giống như được anh lấp đầy trong chốc lát.
Anh hơi dừng lại, đồng thời hôn cô, càn rỡ rong ruổi nhịp nhàng, một lần lại một lần chạm vào phần sâu nhất của cô.
Cô cắn chặt môi, không để cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta tai đỏ tim đập kia, và ở dưới thân thể anh cô từ cô gái trở thành… phụ nữ.
***
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong chiếu vào nền nhà căn phòng.
Trong bóng tối vang lên tiếng ‘cách cách’, cháy lên một ngọn lửa, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ.
Trên giường lớn, Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh hút thuốc.
Trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy, người phụ nữ bên cạnh anh đã ngủ say vì mệt, hơi thở của cô thật nhẹ nhàng.
Tóc đen tán loạn che lấp khuôn mặt, làm cho gương mặt đó mơ hồ không rõ.
Ngũ Hạ Liên không phải chưa từng chạm qua trinh nữ, nhưng cơ bản mà nói, anh không thích đụng vào các cô gái. Trước hết là quá phiền phức. Hai là các cô gái đạo đức giả quá mức, cũng quá nhàm chán. Nhưng không thể phủ nhận, Cố Hiểu Thần khiến cho anh có một loại thoả mãn và kích động từ trước đến nay chưa từng có, loại điên cuồng chiếm cứ và cướp bóc đó có khoái cảm không thể giải thích được.
Anh phun ra một làn khói trắng, lại nhanh chóng hút vào một hơi, đem thuốc dụi vào trong gạt tàn.
Ngũ Hạ Liên vén chăn đứng dậy, mở cửa phòng yên lặng rời đi.
Còn cô vẫn ngủ đến không biết nhân tình thế thái gì.
Cuối bầu trời đêm là ánh sáng bình minh rạng rỡ.
Đau….. Cố Hiểu Thần mắt nhập nhèm tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đặc biệt là vùng giữa hai chân. Loại đau này, có chút kỳ quái. Cô chậm rãi mở mắt, trần nhà ảm đạm, đường hoa văn chạm khắc. Ngẩn ngơ một lúc, cô mới hoàn hồn, ý thức được đây không phải là nhà của cô.
Mà ở đây là…. căn hộ của anh.
Nhưng anh thì sao? Cố Hiểu Thần nhát gan quay đầu, mé giường bên kia sớm đã không còn thân hình của anh, trống không như vậy. Đưa tay chạm vào, chỉ phát hiện sự lạnh băng, không có tý độ ấm nào. Cô cảm thấy mất mát nửa buổi rồi mới ngồi dậy, trong chốc lát chăn tuột xuống, trên người chợt mát lạnh, gấp gáp cầm chăn bọc kín lấy cơ thể mình.
Quần áo hỗn loạn rơi trên mặt đất, trên người vẫn còn sót lại vết tích hoan ái của anh.
Cố Hiểu Thần quấn chăn xuống giường, cô mở cửa phòng, đi về phía phòng khách lấy túi hành lý. Lúc chạy trở lại phòng ngủ lại nhìn thấy giày của anh vẫn đặt ở cửa ra vào.
Cô hoài nghi quay đầu, liếc về phía một căn phòng khác, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt.
Anh lúc nào đi đến căn phòng đó?
Mặc kệ, một cảm giác mất mát chua xót trôi qua trong lòng.
Cố Hiểu Thần cúi đầu đi vào phòng ngủ, vội vội vàng vàng thay quần áo. Cầm mắt kính gọng đen hôm qua bị tháo xuống lần nữa đeo lên lại. Liếc mắt nhìn thời gian, vậy mà đã tám giờ rồi, cô sắp trễ làm rồi.
Nên làm gì bây giờ? Có cần nói một tiếng với anh ấy không?
Nhưng… nhưng mà phải nói gì đây? Anh ấy có lẽ vẫn còn đang ngủ?
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đi ra khỏi phòng ngủ, lại cau mày. Nghĩ rồi lại nghĩ, cô lấy tờ giấy ghi chú từ trong túi đeo ra, liền cúi đầu múa bút, nghiêm túc viết ra một hàng chữ.
Mở cửa căn hộ, cô quay đầu liếc tờ giấy ghi chú trên bàn trà, cuối cùng cũng yên tâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro