Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Sự Làm Nũng Nên...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Khi Ngũ Hạ Liên tỉnh dậy, trời đã sáng hoàn toàn. Ánh nắng mặt trời tươi đẹp, có gió từ cửa sổ khép hờ thổi vào. Anh nheo mắt, nằm trên giường một lúc, lúc này mới không nhanh không chậm vén chăn thức dậy. Từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc quần ngủ tuỳ ý mặc vào, thân trên để trần đi ra khỏi phòng.

Căn hộ vắng lặng, một mình yên tĩnh giống như mọi ngày.

Căn hộ này là căn hộ riêng của Ngũ Hạ Liên, thậm chí ngay cả anh cũng rất ít khi về ở. Anh luôn ở bên ngoài, mỗi ngày đều bịn rịn với những mỹ nhân thơm phức khác nhau. Đôi khi mới quay về đây ngủ một đêm, ngày tiếp theo tuyệt đối sẽ rời đi. Nhưng lần này trở về đã cách lần trước một khoảng thời gian rất lâu.

Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh, cửa phòng khép hờ.

Anh nhẹ nhàng đẩy ra, trong phòng sớm đã không còn bóng hình của cô.

Căn phòng được cô dọn dẹp gọn gàng, chăn gấp ngăn nắp, gối đè lên trên, ngay ngắn xếp trên giường. Anh dựa vào cạnh cửa, mắt trầm sâu. Chiếc giường đó, buổi tối hôm qua anh cùng cô triền miên, lặng lẽ thu hồi tầm mắt, anh xoay người đi vào phòng tắm.

Vừa quay đầu đưa mắt nhìn đì, thấy trên bàn trà trong phòng khách có chiếc cốc thuỷ tinh chặn một tờ giấy ghi chú.

Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị cất bước, đi đến ngồi xuống sô pha ở phòng khách.

Anh đưa tay lấy tờ giấy ghi chú, cầm đến trước mắt.

Chỉ thấy một hàng chữ thanh tú trên tờ giấy ghi chú, “Liên thiếu gia, em đi làm đây.”

Ký tên: Cố Hiểu Thần.

Giọng điệu vẫn công thức hoá như vậy, mảy may không có nửa phần nũng nịu mà tình nhân nên có.

Anh có nên cảm thấy may mắn không? Cô ấy thật là ngoan ngoãn.

Ngũ Hạ Liên cầm góc tờ giấy ghi chú, bỗng cong khoé môi, chỉ là khi nhìn chăm chú vào cách gọi “Liên thiếu gia” này của cô, khiến đôi mày đang giãn ra của anh cau lại.

Anh đem tờ ghi chú để lại dưới cốc nước, đứng dậy đi vào phòng tắm.

***

Công ty Ngũ thị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã là chín giờ sáng, đúng giờ làm việc.

Cố Hiểu Thần vội vàng đến công ty, suýt nữa là đến trễ rồi. Vốn dĩ thời gian đã eo hẹp, lại còn đổi chỗ ở, đã thế còn phải mất chút thời gian dò hỏi tuyến xe buýt. Nhưng may thay cô vẫn đến kịp. Cố Hiểu Thần vội vàng chạy vào phòng làm việc của mình, thả túi đeo xuống.

Ổn định tinh thần, cô cầm điện thoại lên đặt phần ăn sáng. Sau đó lấy tập văn kiện đã chỉnh lý hoàn chỉnh ngày hôm qua ra, chuẩn bị công việc cho một ngày.

Không qua bao lâu, thân hình của hai người Ngũ Hạo Dương tiêu sái và Diêu Vịnh Tâm xinh đẹp chậm rãi đi qua trước cửa sổ chớp, rồi tách ra vào văn phòng của mỗi người.

Cố Hiểu Thần tính toán thời gian, phần ăn sáng sắp được giao đến rồi. Cô lập tức đứng dậy, đi ra hành lang bên ngoài bộ phận chờ đợi. Đúng lúc cô vừa mới đến cửa thang máy, thang máy đã lên tới.

Cố Hiểu Thần nhìn thấy nhân viên giao hàng từ trong thang máy đi ra, nhẹ giọng nói, “Giao đồ cho tôi là được.”

Nhân viên giao hàng đưa phần ăn sáng cho cô, nhận lấy tiền rồi chào “Tạm biệt”.

“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười, cầm phần ăn sáng đi về bộ phận. Đi đến trước văn phòng phó tổng, cô không quên pha ly cà phê. Đồng nghiệp cùng bộ phận thấy cô hai tay đều bưng đồ, có lòng tốt giúp cô gõ cửa, sau đó lại giúp cô mở cửa. Cố Hiểu Thần một tay xách phần ăn sáng, một tay bưng cà phê, chậm bước chân đi vào, “Phó tổng, bữa sáng của anh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạo Dương còn chưa tỉnh ngủ, mắt có chút nhập nhèm mờ mịt.

Anh nheo mắt, dựa sát vào ghế điều hành nhìn cô.

“Bữa sáng hôm nay có súp nấm kiểu Ý, thịt xông khói, bánh mỳ Pháp, trứng tráng và nước hoa quả.” Cố Hiểu Thần đặt đồ lên trên bàn trà, chậm rãi nói.

Cố Hiểu Thần từ sau khi trở thành thư ký của anh ta, cô không những phải giúp anh ta chuẩn bị món ăn, còn phải giúp anh ta chọn quà tặng cho bạn gái, kể cả việc xử lý một mớ hỗn độn trong công việc. Thái độ của anh đối với cô không được xem là tốt nhưng cô cũng không để bụng, mỗi ngày đều cố gắng hết sức hoàn thành thật tốt công việc của mình.

Ngũ Hạo Dương phát hiện thêm trong những ngày này, cô giúp anh chuẩn bị món ăn đều không giống nhau.

Cơ hồ là sợ anh bị ngán.

Quả thực cô là thư ký có trách nhiệm và một trợ thủ hiếm có.

Đây là sự thật mà Ngũ Hạo Dương không thể phủ nhận.

“Phó tổng, mời anh từ từ dùng bữa.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ra vẻ muốn xoay người rời đi.

“Thư ký Cố.” Ngũ Hạo Dương mở miệng gọi cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía anh. Ngũ Hạo Dương trầm lặng nửa buổi, mấp máy môi, vừa định nói thì cửa văn phòng bị người gõ vang, anh phun ra hai chữ, “Vào đi.”

Trong tay Diêu Vịnh Tâm cầm văn kiện tiến vào.

“Thư ký Cố, chào buổi sáng.” Diêu Vịnh Tâm mỉm cười sáng lạn cất tiếng chào hỏi với Cố Hiểu Thần.

“Chào chị.” Một số người có sức hấp dẫn đến như vậy, toả ra sự ấm áp như ánh nắng mặt trời. Cố Hiểu Thần cảm thấy Diêu Vịnh Tâm chính là dạng người này.

Diêu Vịnh Tâm đặt văn kiện xuống, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, trong đây là hồ sơ cụ thể của năm công ty cạnh tranh trong Hội nghị kêu gọi đầu tư đất đai ở Cửu Long, dựa vào hồ sơ này có thể lập ra một loạt các phương thức cần phải làm.”

“Quản lý Diêu, vất vả rồi.” Ngũ Hạo Dương mắt liếc tập văn kiện phía trước, lộ ra nụ cười mỉm mê người, “Vì để cảm ơn sự vất vả của cậu, tôi muốn mời quản lý Diêu cùng ăn bữa sáng.”

“Được đấy.” Diêu Vịnh Tâm lập tức đáp lại, lại nói tiếp, “Nhưng phần văn kiện này không phải là công lao của một mình tôi, thư ký Cố cũng bỏ ra không ít sức lực. Thư ký Cố, phó tổng mời chúng ta cùng ăn bữa sáng, chúng ta không cần khách sáo, càng không cần tiết kiệm tiền giúp cậu ta đâu.”

Cố Hiểu Thần lắc đầu, nụ cười trên mặt ngại ngùng, “Đây là việc tôi nên làm. Với lại tôi đã ăn sáng rồi.”

Ngũ Hạo Dương cong khoé môi, lời nói bỗng chốc trở nên sắc bén, “Quản lý Diêu, vị thư ký này của tôi, cô ấy không phải là thư ký bình thường đâu. Cô ấy là…”

Anh ngưng lại một chút, thấp giọng nói, “Thư ký vạn năng. Việc gì cũng đều có thể làm được.”

“Thư ký vạn năng?” Diêu Vịnh Tâm ngạc nhiên lẩm bẩm, “Thư ký càng ngày càng có xu hướng này.”

Ngũ Hạo Dương chỉ cười, nhưng nụ cười của anh lại khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một chút khó chịu. Không biết là có phải cảm giác sai hay không, nhưng mà trong câu nói này đều giống như đang cố ý ám chỉ điều gì vậy.

“Phó tổng, quản lý Diêu, tôi làm việc đây.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói rồi lui ra ngoài.

Ngay khi cửa đóng lại, cô nghe thấy tiếng cười nói của Ngũ Hạo Dương và Diêu Vịnh Tâm.

Thư ký vạn năng?

Bao gồm cả…. trên giường.

Cố Hiểu Thần giật mình, nhưng rồi lại nhàn nhạt cười vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0