Giống Như Đối D...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Một ngày bận rộn chớp mắt đã kết thúc, đến lúc tan làm.
Ngôn Húc Đông đi đến bộ phận đầu tư, hội họp cùng mấy người còn lại. Anh đi qua phòng làm việc của thư ký, xuyên qua màn chớp của cửa sổ, nhìn thấy cô đang vùi đầu vào công việc. Anh vô thức dừng bước chân, lặng lẽ đứng yên trước cửa sổ chờ đợi.
Cô lúc nào cũng một bộ dáng bảo thủ cứng nhắc, tóc đen dài búi lên, thậm chí còn chải hết tóc mái sang một bên, che đi lông mày, cũng che luôn vầng trán mịn màng của cô. Trên sống mũi thanh tú, mắt kính gọng đen kia thỉnh thoảng lại tuột xuống, thực sự là nó có hơi lớn so với đầu. Nước da trắng nõn không có huyết sắc, giống như thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.
Nhưng nhìn lâu cũng thành quen.
Cô như vậy, không giống với kiểu phụ nữ thích chưng diện, cũng không giống với mấy cô gái hoạt bát dễ thương.
Cố Hiểu Thần trong mắt của Ngôn Húc Đông có một tâm hồn đặc biệt thuần khiết.
Cô giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa hề bị nhuốm bẩn trong thế giới lừa gạt dối trá đầy toan tính này.
Khoé miệng Ngôn Húc Đông vô thức cong lên thành nụ cười.
Cố Hiểu Thần không để ý quay đầu nhìn về phía máy tính, ngón tay nhanh nhẹn nhấn bàn phím, gõ ra văn tự. Dư quang vô tình lướt đi, bỗng nhiên sửng sốt, cuối cũng cũng nhận ra ngoài cửa sổ có một thân hình cao lớn đang đứng ở đó. Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Húc Đông đứng ngoài cửa sổ, khuôn mặt điển trai điềm tĩnh sáng sủa đang nhìn cô mỉm cười.
Cô cũng mỉm cười với anh, đứng dậy mở cửa, “Quản lý Ngôn, sao lại đứng ngoài này?”
“Em bận như vậy, anh làm sao dám quấy rầy em làm việc.” Mái tóc ngắn của Ngôn Húc Đông gọn gàng, khí chất sạch sẽ giống như những cơn gió nhẹ của tháng sáu, khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cố Hiểu Thần xấu hổ nói, “Chỉ là một ít dữ liệu trước kia, em thấy thời gian vẫn còn sớm nên thuận tiện chỉnh lại một chút.”
“Vậy đã chỉnh xong chưa?” Ngôn Húc Đông chăm chú nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô, đáy mắt đều là cô.
“Vẫn còn một ít nữa, lập tức xong ngay.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng trả lời.
“Đừng để ý đến anh, em tiếp tục làm việc đi.” Ngôn Húc Đông dặn dò một câu, Cố Hiểu Thần gật đầu, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, tăng tốc tiến độ làm việc.
Ở cuối hành lang, bóng hình xinh đẹp của Diêu Vịnh Tâm thoáng hiện ra. Thấy một người ngồi trên ghế sô pha, chỉ cần nhìn bóng lưng, Diêu Vịnh Tâm cũng nhận ra anh. Cô yên lặng đi đến phía sau anh, làm động tác giơ tay muốn đập lên vai anh, định doạ cho anh giật mình.
Nhưng nhìn theo ánh mắt anh, lại sửng sốt.
Ngôn Húc Đông nhìn về phía phòng làm việc của thư ký, Diêu Vịnh Tâm nhìn thấy Cố Hiểu Thần đem văn kiện đặt vào trong tủ. Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Ngôn Húc Đông, đột nhiên lúc này có chút vỡ lẽ.
“Húc Đông !” Diêu Vịnh Tâm vỗ mạnh vào vai anh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Ngôn Húc Đông quả thực giật mình, thần sắc không quá nhiều biến đổi, “Cô sao vẫn giống như trước vậy, đi đường không có tiếng động.”
“Nhìn cái gì vậy, lại còn nhìn nghiêm túc như vậy.” Diêu Vịnh Tâm nhẹ giọng hỏi, thực ra đã tâm rõ bụng hiểu. Cô đến gần người anh, nhỏ giọng xì xầm, “Húc Đông, anh có phải có ý với thư ký Cố không?”
Ngôn Húc Đông mắc liếc cô một cái, lẩn tránh vấn đề, hỏi ngược lại một câu, “Cô nói xem?”
“Ha ha ha, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước. Thư ký Cố không phải là loại con gái có thể tuỳ tiện kia, anh nếu như chỉ muốn chơi chơi, tôi khuyên anh lập tức thủ tiêu ý niệm ngay.” Diêu Vịnh Tâm nheo mắt.
Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên đều được sinh ra ở những nhà hào môn, ở bên ngoài so với tiếng tăm đào hoa của Ngũ Hạ Liên, Ngôn Húc Đông có phần lép vế hơn một chút. Ít nhất anh không phải là loại đàn ông sẽ thay đổi bạn đồng hành mỗi lần “nghỉ phép”. Diêu Vịnh Tâm và bọn họ đều quen biết nhau lâu như vậy, cũng không nhìn thấy hai người các anh đối với ai đặc biệt động tâm.
Ngôn Húc Đông không nói thêm câu nào nữa, hiếm khi nào lại im lặng trước.
“Nguời đều đến đủ cả chưa? Có thể đi được chưa.” Ngũ Hạo Dương một tay cầm áo vest âu phục, chậm rãi đi ra. Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, trầm giọng nói.
Diêu Vịnh Tâm thay đổi ánh mắt liếc thấy có một người khác đang đi vào khu vực của bộ phận, liền cười nói, “Đến đủ rồi, có thể đi được rồi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Ngũ Hạ Liên đã đi tới.
Tóc đen, mắt đen, âu phục đen, lãnh đạm và hướng nội.
“Thư ký Cố, cô làm xong chưa?” Ngũ Hạo Dương không nhịn nổi nóng nảy, trầm giọng quát Cố Hiểu Thần trong phòng thư ký.
Cố Hiểu Thần nghe thấy tiếng quát to, vội vàng đặt văn kiện cuối cùng trên tay vào tủ, quay đầu nhìn đến, chợt sững sờ.
Bốn người vậy mà đã đến đông đủ cả, sao cô không biết gì?
Cố Hiểu Thần vội vàng cầm túi đeo đã thu dọn xong từ trước lên, buồn phiền đẩy cửa, “Xin lỗi, khiến mọi người phải đợi tôi.”
“Hiểu Thần, cô đừng để ý cậu ta.” Diêu Vịnh Tâm đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, ôm cô nói, “Bây giờ đã là thời gian tan làm, cậu ta đã không phải phó tổng rồi. Cô đừng khách khí với cậu ta như vậy. Cô cứ trực tiếp gọi tôi là Vịnh Tâm, chứ đừng gắn thêm tôn xưng chị làm gì, tôi sợ già.”
“Còn ba người đàn ông bọn họ, Liên, Hạo Dương, còn có….” Diêu Vịnh Tâm ngừng lại một chút, nhìn về phía người nào đó, “Húc Đông.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, gật đầu rồi lại gật dầu, thật muốn gọi ra miệng cũng nhưng vẫn rất khó khăn.
Đặc biệt là người kia.
Một đoàn người đi về phía thang máy xuống dưới tầng, vừa đúng lúc, thang máy vừa vặn lên đến.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Nhược xách túi đang định đi ra. Chỉ là nhìn thấy năm người ở đó, cô căng thẳng nắm chặt túi trong tay.
“Thẩm Nhược?” Cố Hiểu Thần gọi.
“Hiểu Thần…” Thẩm Nhược vô cùng ngại ngùng, “Mình đến tìm cậu cùng ăn cơm.”
Cố Hiểu Thần nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi, “Thẩm Nhược có thể cùng đi chung không?”
“Đi đi. Nếu không, nữ sẽ ít hơn mất.” Diêu Vịnh Tâm cởi mở nói.
Cố Hiểu Thần đi vào thang máy, nói nhỏ bên tai Thẩm Nhược mấy câu. Thẩm Nhược lúc này mới hiểu bọn họ muốn làm gì. Đoàn năm người đi giờ trở thành sáu người đi, đứng chung thang máy xuống tầng lầu, từng người đi lấy xe.
Ở phía không xa, một chiếc xe con màu xám đen đang dừng.
Dường như là nhìn thấy ai đó nên xe quay qua ngã rẽ chạy đến, dừng sát bên đường trước toà cao ốc.
Cửa đột ngột bị mở ra, người đàn ông nho nhã dáng cao gầy chui ra.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn lên người đến, bỗng trong ngực như bị mắc nghẹn.
Châu Thành Trạch? Sao anh ta lại đến đây?
Lập tức giống như gặp phải cường địch.
Ngôn Húc Đông đi đến bộ phận đầu tư, hội họp cùng mấy người còn lại. Anh đi qua phòng làm việc của thư ký, xuyên qua màn chớp của cửa sổ, nhìn thấy cô đang vùi đầu vào công việc. Anh vô thức dừng bước chân, lặng lẽ đứng yên trước cửa sổ chờ đợi.
Cô lúc nào cũng một bộ dáng bảo thủ cứng nhắc, tóc đen dài búi lên, thậm chí còn chải hết tóc mái sang một bên, che đi lông mày, cũng che luôn vầng trán mịn màng của cô. Trên sống mũi thanh tú, mắt kính gọng đen kia thỉnh thoảng lại tuột xuống, thực sự là nó có hơi lớn so với đầu. Nước da trắng nõn không có huyết sắc, giống như thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.
Nhưng nhìn lâu cũng thành quen.
Cô như vậy, không giống với kiểu phụ nữ thích chưng diện, cũng không giống với mấy cô gái hoạt bát dễ thương.
Cố Hiểu Thần trong mắt của Ngôn Húc Đông có một tâm hồn đặc biệt thuần khiết.
Cô giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa hề bị nhuốm bẩn trong thế giới lừa gạt dối trá đầy toan tính này.
Khoé miệng Ngôn Húc Đông vô thức cong lên thành nụ cười.
Cố Hiểu Thần không để ý quay đầu nhìn về phía máy tính, ngón tay nhanh nhẹn nhấn bàn phím, gõ ra văn tự. Dư quang vô tình lướt đi, bỗng nhiên sửng sốt, cuối cũng cũng nhận ra ngoài cửa sổ có một thân hình cao lớn đang đứng ở đó. Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Húc Đông đứng ngoài cửa sổ, khuôn mặt điển trai điềm tĩnh sáng sủa đang nhìn cô mỉm cười.
Cô cũng mỉm cười với anh, đứng dậy mở cửa, “Quản lý Ngôn, sao lại đứng ngoài này?”
“Em bận như vậy, anh làm sao dám quấy rầy em làm việc.” Mái tóc ngắn của Ngôn Húc Đông gọn gàng, khí chất sạch sẽ giống như những cơn gió nhẹ của tháng sáu, khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cố Hiểu Thần xấu hổ nói, “Chỉ là một ít dữ liệu trước kia, em thấy thời gian vẫn còn sớm nên thuận tiện chỉnh lại một chút.”
“Vậy đã chỉnh xong chưa?” Ngôn Húc Đông chăm chú nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô, đáy mắt đều là cô.
“Vẫn còn một ít nữa, lập tức xong ngay.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng trả lời.
“Đừng để ý đến anh, em tiếp tục làm việc đi.” Ngôn Húc Đông dặn dò một câu, Cố Hiểu Thần gật đầu, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, tăng tốc tiến độ làm việc.
Ở cuối hành lang, bóng hình xinh đẹp của Diêu Vịnh Tâm thoáng hiện ra. Thấy một người ngồi trên ghế sô pha, chỉ cần nhìn bóng lưng, Diêu Vịnh Tâm cũng nhận ra anh. Cô yên lặng đi đến phía sau anh, làm động tác giơ tay muốn đập lên vai anh, định doạ cho anh giật mình.
Nhưng nhìn theo ánh mắt anh, lại sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Húc Đông nhìn về phía phòng làm việc của thư ký, Diêu Vịnh Tâm nhìn thấy Cố Hiểu Thần đem văn kiện đặt vào trong tủ. Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Ngôn Húc Đông, đột nhiên lúc này có chút vỡ lẽ.
“Húc Đông !” Diêu Vịnh Tâm vỗ mạnh vào vai anh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Ngôn Húc Đông quả thực giật mình, thần sắc không quá nhiều biến đổi, “Cô sao vẫn giống như trước vậy, đi đường không có tiếng động.”
“Nhìn cái gì vậy, lại còn nhìn nghiêm túc như vậy.” Diêu Vịnh Tâm nhẹ giọng hỏi, thực ra đã tâm rõ bụng hiểu. Cô đến gần người anh, nhỏ giọng xì xầm, “Húc Đông, anh có phải có ý với thư ký Cố không?”
Ngôn Húc Đông mắc liếc cô một cái, lẩn tránh vấn đề, hỏi ngược lại một câu, “Cô nói xem?”
“Ha ha ha, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước. Thư ký Cố không phải là loại con gái có thể tuỳ tiện kia, anh nếu như chỉ muốn chơi chơi, tôi khuyên anh lập tức thủ tiêu ý niệm ngay.” Diêu Vịnh Tâm nheo mắt.
Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên đều được sinh ra ở những nhà hào môn, ở bên ngoài so với tiếng tăm đào hoa của Ngũ Hạ Liên, Ngôn Húc Đông có phần lép vế hơn một chút. Ít nhất anh không phải là loại đàn ông sẽ thay đổi bạn đồng hành mỗi lần “nghỉ phép”. Diêu Vịnh Tâm và bọn họ đều quen biết nhau lâu như vậy, cũng không nhìn thấy hai người các anh đối với ai đặc biệt động tâm.
Ngôn Húc Đông không nói thêm câu nào nữa, hiếm khi nào lại im lặng trước.
“Nguời đều đến đủ cả chưa? Có thể đi được chưa.” Ngũ Hạo Dương một tay cầm áo vest âu phục, chậm rãi đi ra. Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, trầm giọng nói.
Diêu Vịnh Tâm thay đổi ánh mắt liếc thấy có một người khác đang đi vào khu vực của bộ phận, liền cười nói, “Đến đủ rồi, có thể đi được rồi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Ngũ Hạ Liên đã đi tới.
Tóc đen, mắt đen, âu phục đen, lãnh đạm và hướng nội.
“Thư ký Cố, cô làm xong chưa?” Ngũ Hạo Dương không nhịn nổi nóng nảy, trầm giọng quát Cố Hiểu Thần trong phòng thư ký.
Cố Hiểu Thần nghe thấy tiếng quát to, vội vàng đặt văn kiện cuối cùng trên tay vào tủ, quay đầu nhìn đến, chợt sững sờ.
Bốn người vậy mà đã đến đông đủ cả, sao cô không biết gì?
Cố Hiểu Thần vội vàng cầm túi đeo đã thu dọn xong từ trước lên, buồn phiền đẩy cửa, “Xin lỗi, khiến mọi người phải đợi tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiểu Thần, cô đừng để ý cậu ta.” Diêu Vịnh Tâm đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, ôm cô nói, “Bây giờ đã là thời gian tan làm, cậu ta đã không phải phó tổng rồi. Cô đừng khách khí với cậu ta như vậy. Cô cứ trực tiếp gọi tôi là Vịnh Tâm, chứ đừng gắn thêm tôn xưng chị làm gì, tôi sợ già.”
“Còn ba người đàn ông bọn họ, Liên, Hạo Dương, còn có….” Diêu Vịnh Tâm ngừng lại một chút, nhìn về phía người nào đó, “Húc Đông.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, gật đầu rồi lại gật dầu, thật muốn gọi ra miệng cũng nhưng vẫn rất khó khăn.
Đặc biệt là người kia.
Một đoàn người đi về phía thang máy xuống dưới tầng, vừa đúng lúc, thang máy vừa vặn lên đến.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Nhược xách túi đang định đi ra. Chỉ là nhìn thấy năm người ở đó, cô căng thẳng nắm chặt túi trong tay.
“Thẩm Nhược?” Cố Hiểu Thần gọi.
“Hiểu Thần…” Thẩm Nhược vô cùng ngại ngùng, “Mình đến tìm cậu cùng ăn cơm.”
Cố Hiểu Thần nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi, “Thẩm Nhược có thể cùng đi chung không?”
“Đi đi. Nếu không, nữ sẽ ít hơn mất.” Diêu Vịnh Tâm cởi mở nói.
Cố Hiểu Thần đi vào thang máy, nói nhỏ bên tai Thẩm Nhược mấy câu. Thẩm Nhược lúc này mới hiểu bọn họ muốn làm gì. Đoàn năm người đi giờ trở thành sáu người đi, đứng chung thang máy xuống tầng lầu, từng người đi lấy xe.
Ở phía không xa, một chiếc xe con màu xám đen đang dừng.
Dường như là nhìn thấy ai đó nên xe quay qua ngã rẽ chạy đến, dừng sát bên đường trước toà cao ốc.
Cửa đột ngột bị mở ra, người đàn ông nho nhã dáng cao gầy chui ra.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn lên người đến, bỗng trong ngực như bị mắc nghẹn.
Châu Thành Trạch? Sao anh ta lại đến đây?
Lập tức giống như gặp phải cường địch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro