Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Ý Đồ Không Rõ R...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Mái tóc Châu Thành Trạch đen ngắn, cả người trông rất gọn gàng sạch sẽ, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác nam màu be khiến anh càng thêm cao. Chiếc kính gọng bạc trên sống mũi rất hợp với anh, giống như một hiệp sĩ cổ đại, đang đạp gió mà đến.

Hình ảnh lôi thôi trước đây đã bị cuốn đi mất, anh vẫn là người tiêu sái phóng khoáng như trước kia.

Nhìn thấy Châu Thành Trạch ở phía trước đi đến, đoàn người không khỏi hoài nghi.

Đối với Châu Thành Trạch, mọi người đều không xa lạ.

Châu thị trước kia bởi vì không có cách luân chuyển tiền vốn nên suýt nữa phải phá sản, sau khi Ngũ Hạ Liên và anh ta ký kết thoả thuận, cho vay vốn giúp họ triển khai hoạt động trở lại. Có thông tin cho rằng, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi này, Châu thị đã ra sức tháo gỡ tình thế rối rắm, lần nữa đi vào nề nếp, đà phát triển rất tốt, hơn nữa là vô cùng mạnh mẽ.

“Hạ tổng.” Châu Thành Trạch đi đến trước mặt đoàn người rồi dừng lại, chìa tay bày tỏ thiện chí.

Ngũ Hạ Liên cùng anh ta bắt tay, “Châu tổng.”

Đám người cảm thấy kỳ lạ vì Châu Thành Trạch đến lúc đã tan sở rồi, có phải là có chuyện gì gấp không. Ánh mắt của Châu Thành Trạch trong suốt, nhàn nhạt cười nói, “Vốn dĩ muốn tìm Hạ tổng nói một chút việc công, nhưng thấy có vẻ hôm nay không đúng lúc. Thời gian cũng không còn sớm, vẫn là đổi ngày khác vậy. Với lại cũng không gấp.”

“Tôi sẽ nói thư ký sắp xếp thời gian.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, ánh mắt thâm sâu.

“Hạ tổng, quấy rầy rồi.” Châu Thành Trạch chào một tiếng, lại mỉm cười với mấy người còn lại. Ánh mắt anh lướt qua từng người xung quanh, nhìn lên khuôn nhợt nhạt còn mang theo chút căng thẳng. Đặc biệt dừng lại một chút, lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người trở về xe rồi rời đi.

Trái tim Cố Hiểu Thần dâng lên đến cổ họng, thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, cô cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng choáng đầu hoa mắt.

Ba người đàn ông đồng thời im lặng không lên tiếng, Cố Hiểu Thần sững sờ, Thẩm Nhược chớp mắt vô cùng bối rối.

Những lời Châu Thành Trạch vừa mới nói lúc nãy nghe vào dường như không có chỗ nào không thích hợp, nhưng thực chất lại vô cùng mâu thuẫn. Nếu như không phải có việc gấp, vậy anh ta đến Ngũ thị làm gì. Với lại anh ta hiểu rất rõ bây giờ đã là giờ tan làm.

Là người đàn ông thành công đã lâu trên thương trường, anh ta sao có thể ngay cả quy tắc đơn giản nhất cũng không biết.

Hơn nữa, vẻ mặt đó nhìn cũng không ra là có chuyện gì gấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái lại là có chút cảm giác như là “ý đồ không rõ ràng”.

“Đi thôi.” Ngôn Húc Đông thúc giục một tiếng.

Ba người đàn ông đều có xe riêng của mình, Diêu Vịnh Tâm cũng có xe, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược không có xe nên đợi ở bên đường.

Cuối con đường, mấy chiếc xe lần lượt chạy đến.

Những chiếc xe nổi tiếng xa hoa mấy trăm vạn, giống như một phong cảnh bắt mắt.

Diêu Vịnh Tâm ngồi trong xe, cô đưa tay dài ra mở cửa xe, giọng nữ trong trẻo vang lên, “Xe tôi chỉ có thể ngồi được hai người. Thẩm Nhược, tôi chở cô. Hiểu Thần, cô ngồi xe của Húc Đông đi.”

“Được.” Cố Hiểu Thần mỉm cười gật đầu, đi về phía sau chiếc Porsche. Chỉ là lúc xoay người, nhìn ra phía xa thấy chiếc Lamborhini màu đen đỗ ở phía sau cùng, thân hình của anh mơ hồ không rõ. Cô hơi khom người, ngồi vào trong xe.

“Đừng quên cài dây an toàn.” Ngôn Húc Đông dặn dò, giúp cô cài dây an toàn.

“Cảm ơn.”

Thẩm Nhược cũng chui vào trong xe của Diêu Vịnh Tâm, ngoan ngoãn nói, “Cảm ơn quản lý Diêu.”

“Bây giờ đã là giờ tan làm rồi, không cần phải cẩn trọng như vậy. Trực tiếp gọi tôi là Vịnh Tâm đi.” Diêu Vịnh Tâm nói, nhấn ga cho xe từ từ chạy về phía trước, “Đúng rồi, tên cô là gì nhỉ…”

“Vậy không được, chi bằng tôi gọi chị là chị Vịnh Tâm nhé.” Thẩm Nhược cởi mở nói, “Chị Vịnh Tâm, tôi tên là Thẩm Nhược, làm ở bộ phận kế hoạch.”

Diêu Vịnh Tâm đành chịu, cười nói, “Ha ha ha, nhìn xem tôi thật sự già rồi.”

“Không già. Thật sự một chút cũng không già.” Thẩm Nhược cho rằng cô ấy để tâm đến vấn đề tuổi tác, nhanh chóng nói, “Mấy người đồng nghiệp trong bộ phận của chúng tôi còn đoán rằng chị Vịnh Tâm vừa mới tốt nghiệp năm nay…”

Trong xe Lamborhini đi ở phía sau cùng, Ngũ Hạ Liên im lặng trầm ngâm.

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Địa điểm tụ tập là một chỗ ăn chơi vô cùng nổi tiếng ở Hồng Kông, hộp đêm cao cấp có phòng bạch kim.

Quản lý phụ trách đón tiếp nhìn thấy người đến, lập tức đi ra nghênh đón, “Liên thiếu gia, buổi tối tốt lành. Các vị mời đi bên này.”

Hiển nhiên, Ngũ Hạ Liên là khách quen ở đây.

Đoàn người theo vị quản lý kia đi vào thang máy lên lầu, được dẫn đến một phòng bao hạng sang. Phòng bao siêu rộng lớn cái gì cũng có như là: dàn âm thanh karaoke, quầy rượu, khu chơi game, chiếu phim, tủ lạnh.v.v… Khoa trương nhất ở đây vậy mà còn có phòng Spa, hiển nhiên là chuyên dụng cho những người phụ nữ thích chưng diện.

“Đói chết mất. Trước tiên gọi đồ ăn. Mọi người không cần chọn, tôi làm chủ.” Ngũ Hạo Dương nhấn chuông phục vụ, lập tức có nhân viên gõ cửa đi vào. Lấy menu, Ngũ Hạo Dương nói yêu cần với người nhân viên phục vụ.

“Ở đây vẫn thật tuyệt.” Diêu Vịnh Tâm đi đến trước cửa sổ sát mặt đất, phóng tầm mắt nhìn cảnh sắc mỹ lệ của Hồng Kông, quay đầu cười, “Liên, anh thường đến đây à?”

Ngũ Hạ Liên đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống, trầm giọng phun ra hai chữ, “Thỉnh thoảng.”

“Ai mà tin được.” Diêu Vịnh Tâm liếc anh một cái.

Ngũ Hạ Liên không đáp thêm tiếng nào nữa, lấy một điếu thuốc ra, ánh mắt nghiêm nghị lướt về phía cửa phòng bao, ở đó có thân hình nào đó đang ngẩn ra đứng yên tại chỗ.

Cố Hiểu Thần chỉ đến hộp đêm có một lần, lần đó cũng là Dư Hồng gọi đến, nên dĩ nhiên không quen với những chỗ như thế này. Còn Thẩm Nhược dường như cũng hay cùng bạn bè buổi tối ra ngoài đi câu lạc bộ, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng đến chỗ VIP cao cấp như thế này. Chỗ xa hoa như thế này hiển nhiên hai người bọn họ là lần đầu tiên đến.

“Đứng đó làm gì.” Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn các cô, trầm giọng cười, “Ngồi đi.”

“Vâng.” Thẩm Nhược gật đầu, kéo Cố Hiểu Thần đi đến chỗ sô pha không có người rồi ngồi xuống.

Trên sô pha đối diện, Ngũ Hạ Liên đang lặng lẽ hút thuốc. Ngón tay thon dài, khuôn mặt tuấn tú sắc như dao, cả người toát ra một loại sức hút đặc biệt.

“Các em uống nước trái cây nhé.” Ngôn Húc Đông giúp hai người rót hai ly nước trái cây rồi đặt lên bàn pha lê.

“Cảm ơn quản lý Ngôn.” Thẩm Nhược mỉm cười cảm ơn, cầm ly nước trái cây lặng lẽ chăm chú nhìn Ngũ Hạ Liên ở đối diện.

“Bên kia còn có rất nhiều loại nước hoa quả, nếu như uống không quen mùi vị này, có thể đổi.” Ngôn Húc Đông quan tâm nói rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0