Hoá Ra Là Hạnh...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã là sáu giờ tối.
Ngũ Hạ Liên tay xách bịch to bịch nhỏ, nhưng vẫn còn một tay rảnh rỗi để hút thuốc. Dáng người cao lớn, anh đi ở phía bên trái cô, khoảng cách giữa hai vai không quá một mét, cô bỗng ngẩng đầu nhìn anh, hoài nghi nói, “Chúng ta cứ lặng lẽ đi như vậy, chẳng phải rất không hay sao?”
“Còn không đi thì không cần ăn cơm nữa.”
Ngũ Hạ Liên thổi ra một làn khói, nhàn nhạt nói.
Cố Hiểu Thần tán thành gật đầu, nói cũng phải. Không ngờ anh lại được các dì, các cô yêu thích đến như vậy, chắc là họ cảm thấy anh rất có duyên với con gái của họ.
Hai người ngồi lên xe liền chạy về chung cư.
Sau khi về đến căn hộ, Cố Hiểu Thần lập tức mở túi lấy nguyên liệu trong đó ra đặt lên quầy bếp. Cô nhanh chóng vo gạo nấu cơm, vừa bắt đầu chuẩn bị nước lẩu. Quay đầu tìm kiếm tạp dề rồi đưa tay ra phòng khách định lấy.
Nhưng Ngũ Hạ Liên đã tự mình lấy tạp dề rồi nhẹ nhàng đi đến phía cô.
“Quay qua đây.” Anh ngậm điếu thuốc bên miệng, thấp giọng nói. Lúc đang nói, anh đã chủ động tròng tạp dề qua đầu cô rồi đứng ở phía sau giúp cô thắt nơ tạp dề lại. Cố Hiểu Thần ngây người, nghe thấy anh trầm giọng hỏi, “Được chưa?”
Quá thân mật rồi…………
Cô “a” một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh cười gượng gạo, “Vậy em bắt đầu đây. Anh đi ra ngoài xem ti vi đi.”
Ngũ Hạ Liên kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, ánh mắt lướt qua đống nguyên liệu chồng chất trên quầy bếp, mày kiếm chợt nhướn lên, “Có cần anh giúp không?”
“Không cần, không cần, em có thể làm được.” Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nghĩ mấy chuyện này vẫn là cô làm thì tốt hơn. Với lại con trai đều giống nhau không thích mấy cái chuyện nấu cơm nhặt rau, cũng rất ghét việc giặt giũ. Ngay cả cha Cố Thanh, ông ấy cũng không thích việc nấu cơm.
“Rau cần rửa phải không?” Ngũ Hạ Liên hút một hơi, đem thuốc dập tắt rồi ném vào thùng rác. Anh xắn tay áo sơ mi lên, rồi thò tay lấy rau cô đang định đem đi rửa. Cô vội vàng ngăn cản, định lấy lại, “Thực sự là không cần, cẩn thận làm bẩn áo của anh.”
“Bẩn thì giặt.” Anh nhàn nhạt ba chữ, ấn nút, đem rau đặt dưới dòng nước chảy.
Cố Hiểu Thần không cố chấp bằng anh, đành phải thu tay lại. Cô vừa xẻ thịt cá, vừa quay đầu nhìn anh. Cô dám chắc đây là lần đầu tiên anh rửa rau cho nên căn bản là không biết phải rửa như thế nào, để đĩa đựng rau dưới vòi nước rồi cứ thế để nước chảy qua chảy lại.
Haizz. Trong lòng cô thầm thở dài nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, “A Hạ.”
“Sao?” Ngũ Hạ Liên cau mày, mắt nhìn trăng trối đĩa rau trong tay, giống như là đang đánh nhau vậy.
“Rau không phải rửa như vậy.” Suy nghĩ nửa buổi mới thận trọng mở miệng nói, dẫu biết thế này anh sẽ rất xấu hổ. Cô lau tay vào tạp dề, lại gần anh, tự mình ra tay làm mẫu, “Ban nãy đã rửa qua rồi, chỉ cần rửa ba bốn lần nữa là được. Sau đó, ngâm trong nước muối loãng một lúc, rồi lại dùng nước sạch rửa lại lần nữa là xong.”
Ngũ Hạ Liên cảm thấy hơi phiền phức, chỉ ậm ừ “ừ” một tiếng.
Ông trùm của giới tài chính, người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế vậy mà đối với chuyện bếp núc nấu ăn lại không hiểu biết chút gì.
“Em làm mọi thứ, anh thả chúng vào trong nồi nước đang nấu được không?” Cố Hiểu Thần lại đi pha chế, quay đầu nhìn thấy anh đang gật gật đầu.
Phòng bếp nhỏ hẹp, hai người chen chúc trong không gian không mấy rộng rãi này, canh sôi trong nồi phát ra tiếng “xì xì xì xì”, kèm theo tiếng nước chảy rào rào. Cô đưa anh nước xốt vừa mới pha chế xong, anh liền một tay nhận lấy, chân tay có chút vụng về chầm chậm đổ nước xốt vào trong nồi.
“Đừng để nước xốt dính vào đáy nồi, nhớ dùng muôi khuấy đều.” Cố Hiểu Thần dặn dò mấy câu, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp đi vào phòng tắm.
Qua một lúc, cửa kính bị người đẩy ra, thân hình nhỏ bé của Cố Hiểu Thần đi ra ngoài. Cố vừa quay đầu, thấy Ngũ Hạ Liên đang đứng ở trong bếp, anh đang cầm muôi, khuấy tròn nồi nước. Động tác này tưởng chừng như người máy đang không ngừng lặp đi lặp lại động tác.
Một bên mặt cương nghị có chút trầm tĩnh nhàn nhạt kia lại khiến cho người ta nhìn đến si mê.
Lúc còn nhỏ, Cố Hiểu Thần thường hỏi Cố Thanh, tại sao cha không nấu ăn.
Cố Thanh cười đáp, bởi vì muốn nhìn mẹ nấu ăn.
Nhưng tại sao lại muốn nhìn mẹ nấu ăn?
Cố Hiểu Thần chợt mỉm cười, đi vào trong bếp đứng cạnh anh cùng nhau bắt đầu nấu nướng.
Điều chỉnh lửa để giữ ấm nồi lẩu, Cố Hiểu Thần đặt tất cả các nguyên liệu làm sushi lên bàn, hai người cùng chuyển chỗ. Đây cũng là lần đầu tiên Cố Hiểu Thần làm sushi, vừa nãy còn lên mạng tìm mấy phương pháp, bí quyết để làm.
Ngũ Hạ Liên ngây người nhìn cơm và rong biển khô ở trước mặt, tay chân lề mề bắt đầu gói.
“A Hạ, viên sushi nhỏ mà sao anh lại nặn lớn như vậy?”
“Hử?”
“Không đúng không đúng, đặt đồ vào ít thôi, nếu không không gói lại được.”
“Ừ!”
“Cái đó……….. miếng sushi này sao lại giống như bánh ú thế?”
“………..”
Không dễ gì mới làm xong sushi, làm đi làm lại cũng mất mấy tiếng, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống bắt đầu ăn rồi. Hơi nóng của nồi lẩu bốc lên nghi ngút, cho tất cả rau và cá thả vào nồi lẩu. Anh ngồi ở đầu này, cô ngồi ở đầu kia, trước mặt bọn họ là hai phần sushi, một phần được gói rất tinh tế tỉ mỉ, còn phần kia là sushi “khổng lồ” có chút khó coi.
“Ăn thôi!” Cố Hiểu Thần reo lên một tiếng rồi cầm một miếng sushi “khổng lồ”. Sushi thuờng chỉ ăn một miếng là xong, nhưng miếng sushi trong tay quá to nên cô dùng sức cắn một miếng, cũng chỉ có thể cắn được một nửa. Cơm đầy trong miệng, mùi vị sò điệp thơm ngon, cô cười vui vẻ với anh, “Rất ngon nha.”
“Anh nếm thử cái em làm xem.” Cố Hiểu Thần cầm mọt miếng sushi mình làm lên, vươn tay đưa đến miệng anh.
Ngũ Hạ Liên ngây người, vẫn không nói gì, mở miệng cắn miếng sushi.
“Thấy thế nào?” Cô mong đợi hỏi, chăm chú nhìn anh, cuối cùng cũng thấy anh gật đầu.
Đã từng luôn không hiểu, nhưng lúc này, cô nhìn người đàn ông nấu ăn theo lời của mình trong phòng bếp, người đàn ông cùng nhau tự tay làm sushi, bỗng trong lúc này chợt hiểu ra.
Hoá ra………. hoá ra đó vậy mà lại là một loại cảm giác hạnh phúc.
Hoá ra chính là đơn giản như vậy.
Ngũ Hạ Liên tay xách bịch to bịch nhỏ, nhưng vẫn còn một tay rảnh rỗi để hút thuốc. Dáng người cao lớn, anh đi ở phía bên trái cô, khoảng cách giữa hai vai không quá một mét, cô bỗng ngẩng đầu nhìn anh, hoài nghi nói, “Chúng ta cứ lặng lẽ đi như vậy, chẳng phải rất không hay sao?”
“Còn không đi thì không cần ăn cơm nữa.”
Ngũ Hạ Liên thổi ra một làn khói, nhàn nhạt nói.
Cố Hiểu Thần tán thành gật đầu, nói cũng phải. Không ngờ anh lại được các dì, các cô yêu thích đến như vậy, chắc là họ cảm thấy anh rất có duyên với con gái của họ.
Hai người ngồi lên xe liền chạy về chung cư.
Sau khi về đến căn hộ, Cố Hiểu Thần lập tức mở túi lấy nguyên liệu trong đó ra đặt lên quầy bếp. Cô nhanh chóng vo gạo nấu cơm, vừa bắt đầu chuẩn bị nước lẩu. Quay đầu tìm kiếm tạp dề rồi đưa tay ra phòng khách định lấy.
Nhưng Ngũ Hạ Liên đã tự mình lấy tạp dề rồi nhẹ nhàng đi đến phía cô.
“Quay qua đây.” Anh ngậm điếu thuốc bên miệng, thấp giọng nói. Lúc đang nói, anh đã chủ động tròng tạp dề qua đầu cô rồi đứng ở phía sau giúp cô thắt nơ tạp dề lại. Cố Hiểu Thần ngây người, nghe thấy anh trầm giọng hỏi, “Được chưa?”
Quá thân mật rồi…………
Cô “a” một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh cười gượng gạo, “Vậy em bắt đầu đây. Anh đi ra ngoài xem ti vi đi.”
Ngũ Hạ Liên kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, ánh mắt lướt qua đống nguyên liệu chồng chất trên quầy bếp, mày kiếm chợt nhướn lên, “Có cần anh giúp không?”
“Không cần, không cần, em có thể làm được.” Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nghĩ mấy chuyện này vẫn là cô làm thì tốt hơn. Với lại con trai đều giống nhau không thích mấy cái chuyện nấu cơm nhặt rau, cũng rất ghét việc giặt giũ. Ngay cả cha Cố Thanh, ông ấy cũng không thích việc nấu cơm.
“Rau cần rửa phải không?” Ngũ Hạ Liên hút một hơi, đem thuốc dập tắt rồi ném vào thùng rác. Anh xắn tay áo sơ mi lên, rồi thò tay lấy rau cô đang định đem đi rửa. Cô vội vàng ngăn cản, định lấy lại, “Thực sự là không cần, cẩn thận làm bẩn áo của anh.”
“Bẩn thì giặt.” Anh nhàn nhạt ba chữ, ấn nút, đem rau đặt dưới dòng nước chảy.
Cố Hiểu Thần không cố chấp bằng anh, đành phải thu tay lại. Cô vừa xẻ thịt cá, vừa quay đầu nhìn anh. Cô dám chắc đây là lần đầu tiên anh rửa rau cho nên căn bản là không biết phải rửa như thế nào, để đĩa đựng rau dưới vòi nước rồi cứ thế để nước chảy qua chảy lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Haizz. Trong lòng cô thầm thở dài nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, “A Hạ.”
“Sao?” Ngũ Hạ Liên cau mày, mắt nhìn trăng trối đĩa rau trong tay, giống như là đang đánh nhau vậy.
“Rau không phải rửa như vậy.” Suy nghĩ nửa buổi mới thận trọng mở miệng nói, dẫu biết thế này anh sẽ rất xấu hổ. Cô lau tay vào tạp dề, lại gần anh, tự mình ra tay làm mẫu, “Ban nãy đã rửa qua rồi, chỉ cần rửa ba bốn lần nữa là được. Sau đó, ngâm trong nước muối loãng một lúc, rồi lại dùng nước sạch rửa lại lần nữa là xong.”
Ngũ Hạ Liên cảm thấy hơi phiền phức, chỉ ậm ừ “ừ” một tiếng.
Ông trùm của giới tài chính, người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế vậy mà đối với chuyện bếp núc nấu ăn lại không hiểu biết chút gì.
“Em làm mọi thứ, anh thả chúng vào trong nồi nước đang nấu được không?” Cố Hiểu Thần lại đi pha chế, quay đầu nhìn thấy anh đang gật gật đầu.
Phòng bếp nhỏ hẹp, hai người chen chúc trong không gian không mấy rộng rãi này, canh sôi trong nồi phát ra tiếng “xì xì xì xì”, kèm theo tiếng nước chảy rào rào. Cô đưa anh nước xốt vừa mới pha chế xong, anh liền một tay nhận lấy, chân tay có chút vụng về chầm chậm đổ nước xốt vào trong nồi.
“Đừng để nước xốt dính vào đáy nồi, nhớ dùng muôi khuấy đều.” Cố Hiểu Thần dặn dò mấy câu, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp đi vào phòng tắm.
Qua một lúc, cửa kính bị người đẩy ra, thân hình nhỏ bé của Cố Hiểu Thần đi ra ngoài. Cố vừa quay đầu, thấy Ngũ Hạ Liên đang đứng ở trong bếp, anh đang cầm muôi, khuấy tròn nồi nước. Động tác này tưởng chừng như người máy đang không ngừng lặp đi lặp lại động tác.
Một bên mặt cương nghị có chút trầm tĩnh nhàn nhạt kia lại khiến cho người ta nhìn đến si mê.
Lúc còn nhỏ, Cố Hiểu Thần thường hỏi Cố Thanh, tại sao cha không nấu ăn.
Cố Thanh cười đáp, bởi vì muốn nhìn mẹ nấu ăn.
Nhưng tại sao lại muốn nhìn mẹ nấu ăn?
Cố Hiểu Thần chợt mỉm cười, đi vào trong bếp đứng cạnh anh cùng nhau bắt đầu nấu nướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều chỉnh lửa để giữ ấm nồi lẩu, Cố Hiểu Thần đặt tất cả các nguyên liệu làm sushi lên bàn, hai người cùng chuyển chỗ. Đây cũng là lần đầu tiên Cố Hiểu Thần làm sushi, vừa nãy còn lên mạng tìm mấy phương pháp, bí quyết để làm.
Ngũ Hạ Liên ngây người nhìn cơm và rong biển khô ở trước mặt, tay chân lề mề bắt đầu gói.
“A Hạ, viên sushi nhỏ mà sao anh lại nặn lớn như vậy?”
“Hử?”
“Không đúng không đúng, đặt đồ vào ít thôi, nếu không không gói lại được.”
“Ừ!”
“Cái đó……….. miếng sushi này sao lại giống như bánh ú thế?”
“………..”
Không dễ gì mới làm xong sushi, làm đi làm lại cũng mất mấy tiếng, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống bắt đầu ăn rồi. Hơi nóng của nồi lẩu bốc lên nghi ngút, cho tất cả rau và cá thả vào nồi lẩu. Anh ngồi ở đầu này, cô ngồi ở đầu kia, trước mặt bọn họ là hai phần sushi, một phần được gói rất tinh tế tỉ mỉ, còn phần kia là sushi “khổng lồ” có chút khó coi.
“Ăn thôi!” Cố Hiểu Thần reo lên một tiếng rồi cầm một miếng sushi “khổng lồ”. Sushi thuờng chỉ ăn một miếng là xong, nhưng miếng sushi trong tay quá to nên cô dùng sức cắn một miếng, cũng chỉ có thể cắn được một nửa. Cơm đầy trong miệng, mùi vị sò điệp thơm ngon, cô cười vui vẻ với anh, “Rất ngon nha.”
“Anh nếm thử cái em làm xem.” Cố Hiểu Thần cầm mọt miếng sushi mình làm lên, vươn tay đưa đến miệng anh.
Ngũ Hạ Liên ngây người, vẫn không nói gì, mở miệng cắn miếng sushi.
“Thấy thế nào?” Cô mong đợi hỏi, chăm chú nhìn anh, cuối cùng cũng thấy anh gật đầu.
Đã từng luôn không hiểu, nhưng lúc này, cô nhìn người đàn ông nấu ăn theo lời của mình trong phòng bếp, người đàn ông cùng nhau tự tay làm sushi, bỗng trong lúc này chợt hiểu ra.
Hoá ra………. hoá ra đó vậy mà lại là một loại cảm giác hạnh phúc.
Hoá ra chính là đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro