Đi Theo Như Cái...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cảnh vật ven đường đều bị quẳng lại phía sau, xe chậm rãi chạy đi.
Ngũ Hạ Liên đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trầm giọng nói, “Muốn ăn gì?”
“Hử?” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, trong lòng tức khắc suy tính nửa buổi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới đưa ra quyết định. Quay đầu nhìn về phía anh, mở miệng đề nghị, “Chi bằng chúng ta ăn món Nhật đi?”
Ngũ Hạ Liên không có bất cứ ý kiến nào khác, thờ ơ hỏi, “Có chỗ chưa?”
“Có!” Cô giống như binh sĩ bị trung đoàn trưởng gọi tên, giọng nữ vang vang có lực, bắt đầu chỉ phương hướng, “Anh trước tiên cứ đi thẳng, đi đến hết con đường. Sau đó, rẽ trái ở ngã tư phía trước, rồi đi qua ba cái đèn giao thông, rồi lại rẽ phải là đến! Ở đó chỗ đậu xe cũng rất tiện!”
Ngũ Hạ Liên nghe cô nói, bất giác cau mày, bất thình lình nói, “Em thường đến đó?”
Nếu không, làm sao lại quen thuộc như vậy?
Nhưng là đi cùng ai?
Cố Hiểu Thần thầm tính số lần đã từng đi, thật thà gật đầu, “Tàm tạm.”
Có đôi khi cô sẽ đến đó mua đồ, nhưng cô thường đến cửa hàng tiện lợi hơn.
Ngũ Hạ Liên không nói gì nữa, môi mỏng mím chặt lộ ra một tia không vui.
Im lặng suốt quãng đường, anh không nói thêm gì nữa.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ liếc mắt, thỉnh thoảng lại liếc về phía anh, chỉ thấy sống mũi cao của anh như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, sống mũi của người Châu Á hiếm khi thẳng và đẹp như vậy. Tên gia hoả này thật là được thượng đế sủng ái không ít. Còn hai hàng lông mày của anh lúc này hơi sát vào nhau, khiến cô nhận ra anh dường như có chút không vui.
Sao lại như vậy? Cố Hiểu Thần không khỏi nghi ngờ.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, hai người lần lượt xuống xe.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt nhìn xung quanh, tìm kiếm nhà hàng món Nhật ở quanh nơi này. Nhưng nào có nhà hàng gì? Bãi đỗ xe trống trải, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng của nhà hàng! Lúc anh đang nghi ngờ, thân hình bé nhỏ của Cố Hiểu Thần lách qua thân xe đi đến trước mặt anh, cười nói, “Đi thôi.”
“Không phải nói ăn món Nhật sao?” Ngũ Hạ Liên chậm rãi nói, châm một điếu thuốc để hút.
Cố Hiểu Thần hơi nhướn mày, đôi mắt hơi nheo lại, “Phải, thực sự là chúng ta ăn món Nhật, nhưng không phải là đến nhà hàng ăn.”
Vậy thì đi đâu?
Trong mắt Ngũ Hạ Liên có chút hoài nghi, cô đưa tay chỉ về phía toà nhà trung tâm thương mại lớn ở phía không xa, ánh mắt đó khó mà che giấu được sự mong đợi, “Chúng ta tự đi mua nguyên liệu, sau đó về nhà làm?”
Ánh nắng chiều tà sáng lạn chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cô, nụ cười của cô ngọt ngào giống như kẹo.
Còn có thể làm thế nào được nữa. Ngũ Hạ Liên hút thuốc, lặng lẽ gật đầu bằng lòng.
“Vậy đi thôi.” Cố Hiểu Thần cất bước, đi về phía trung tâm thương mại.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ bước theo phía sau, bước chân của cô nhanh mà nhẹ, miệng khẽ ngân nga hát, chỉ là một cô bé hoạt bát.
***
Hai người vừa định đi vào trung tâm thương mại thì bị bảo vệ ở cửa ra vào chặn lại.
“Tiên sinh.” Bảo vệ mỉm cười gọi, đưa tay về phía bảng bảng hiệu bên cạnh. Hai người đồng thời nhìn đến, nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc. Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ vẫn luôn đến một mình, bên cạnh cũng không có bạn đồng hành, càng không có bạn trai, nên cô không biết điều cấm này. Ngược lại là anh, sao lại không biết chứ, chẳng lẽ anh đến đây lần đầu?
Bỗng có một loại cảm giác kỳ quái, Cố Hiểu Thần ngại ngùng mỉm cười với nhân viên bảo vệ, “Xin lỗi.”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, tự mình đi đến thùng rác ở một bên dập tắt điếu thuốc rồi ném vào.
Toà nhà trung tâm thương mại rộng lớn này tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng bán những thứ khác nhau theo danh mục, bọn họ cần nguyên liệu cho bữa tối.
Thế nên trực tiếp đi thang máy lên tầng ba, đi về phía siêu thị để mua sắm.
Hàng hoá lung linh đẹp mắt, các loại được sắp xếp hoa cả mắt.
Cố Hiểu Thần lấy xe đẩy ở cửa thang máy, đi vào siêu thị.
Ngũ Hạ Liên giống như một cái bóng vẫn luôn đi theo cô. Cô đi đến đâu, anh đi đến đó.
Hai người ăn món Nhật cũng không nhiều, làm ít sushi với một nồi lẩu. Cô mua những đồ cần thiết, tìm kiếm từng thứ một. Cô dừng trước một kệ đồ, nhón chân muốn lấy nước sốt ở trên cùng, nhưng nhón chân cao đến mấy cũng không với tới được.
“Cái này à?” Giọng nói trầm thấp của Ngũ Hạ Liên từ bên tai truyền đến, anh nhẹ vươn tay, ngón tay thon dài chỉ vào lọ nước sốt kia.
“Là cái đó.” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, anh đã lấy lọ gia vị xuống thả vào trong xe đẩy, thậm chí còn tiện thể nhận xe đẩy từ trong tay cô. Hành động đơn giản của anh lại khiến cô thấy ấm áp, nhưng anh chỉ lạnh nhạt một câu, “Nhanh lên.”
Cố Hiểu Thần “a” một tiếng, nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm nguyên liệu.
“Rong biển khô.” Sau khi đi mấy vòng, cô cuối cùng cũng tìm được rong biển, thở phào ra tiếng, lập tức có người tự động lấy túi rong biển thả vào trong xe đẩy.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt đẹp trai cương nghị bỗng không còn lạnh nhạt nữa, hoá ra lại trẻ con đáng yêu như vậy.
“Dưa leo.”
“Trứng gà.”
“Củ cải muối.”
Mỗi lời nói của cô, anh lại tự động lấy đồ rồi thả vào xe đẩy. Hai người ăn ý nhặt đồ, xem tới xem lui thấy đồ cũng đã đủ, định đi đến quầy thu ngân thanh thoán. Lúc quay người, nhìn thấy một bà cụ không thể với tới hộp cá ngừ ở trên cao.
“Giúp bà ấy một chút đi.” Cố Hiểu Thần không nhìn được nữa, nên nhìn sang Ngũ Hạ Liên nhẹ giọng cầu tình.
Anh căn bản không muốn giúp, thấy cô mở miệng, lúc này mới đến bên cạnh bà cụ, lặng lẽ với tay lấy hộp đồ hộp xuống, đưa cho đối phương. Bà cụ kia liền xoắn xuýt cảm ơn, nhìn thấy nam thanh niên đẹp trai như vậy, cười vui vẻ, “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu. Cậu thật tốt.”
Bà cụ quá nhiệt tình, Ngũ Hạ Liên chỉ cong khoé miệng nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Các dì xung quanh đang mua sắm đều bị anh làm cho bối rối, sôi nổi nói, “Chàng trai, cậu cũng giúp tôi một chút đi!”
Lông mày Ngũ Hạ Liên hơi cau lại, Cố Hiểu Thần đang đứng ở đầu khác, cười giống như một đứa trẻ.
Ngũ Hạ Liên đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trầm giọng nói, “Muốn ăn gì?”
“Hử?” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, trong lòng tức khắc suy tính nửa buổi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới đưa ra quyết định. Quay đầu nhìn về phía anh, mở miệng đề nghị, “Chi bằng chúng ta ăn món Nhật đi?”
Ngũ Hạ Liên không có bất cứ ý kiến nào khác, thờ ơ hỏi, “Có chỗ chưa?”
“Có!” Cô giống như binh sĩ bị trung đoàn trưởng gọi tên, giọng nữ vang vang có lực, bắt đầu chỉ phương hướng, “Anh trước tiên cứ đi thẳng, đi đến hết con đường. Sau đó, rẽ trái ở ngã tư phía trước, rồi đi qua ba cái đèn giao thông, rồi lại rẽ phải là đến! Ở đó chỗ đậu xe cũng rất tiện!”
Ngũ Hạ Liên nghe cô nói, bất giác cau mày, bất thình lình nói, “Em thường đến đó?”
Nếu không, làm sao lại quen thuộc như vậy?
Nhưng là đi cùng ai?
Cố Hiểu Thần thầm tính số lần đã từng đi, thật thà gật đầu, “Tàm tạm.”
Có đôi khi cô sẽ đến đó mua đồ, nhưng cô thường đến cửa hàng tiện lợi hơn.
Ngũ Hạ Liên không nói gì nữa, môi mỏng mím chặt lộ ra một tia không vui.
Im lặng suốt quãng đường, anh không nói thêm gì nữa.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ liếc mắt, thỉnh thoảng lại liếc về phía anh, chỉ thấy sống mũi cao của anh như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, sống mũi của người Châu Á hiếm khi thẳng và đẹp như vậy. Tên gia hoả này thật là được thượng đế sủng ái không ít. Còn hai hàng lông mày của anh lúc này hơi sát vào nhau, khiến cô nhận ra anh dường như có chút không vui.
Sao lại như vậy? Cố Hiểu Thần không khỏi nghi ngờ.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, hai người lần lượt xuống xe.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt nhìn xung quanh, tìm kiếm nhà hàng món Nhật ở quanh nơi này. Nhưng nào có nhà hàng gì? Bãi đỗ xe trống trải, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng của nhà hàng! Lúc anh đang nghi ngờ, thân hình bé nhỏ của Cố Hiểu Thần lách qua thân xe đi đến trước mặt anh, cười nói, “Đi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải nói ăn món Nhật sao?” Ngũ Hạ Liên chậm rãi nói, châm một điếu thuốc để hút.
Cố Hiểu Thần hơi nhướn mày, đôi mắt hơi nheo lại, “Phải, thực sự là chúng ta ăn món Nhật, nhưng không phải là đến nhà hàng ăn.”
Vậy thì đi đâu?
Trong mắt Ngũ Hạ Liên có chút hoài nghi, cô đưa tay chỉ về phía toà nhà trung tâm thương mại lớn ở phía không xa, ánh mắt đó khó mà che giấu được sự mong đợi, “Chúng ta tự đi mua nguyên liệu, sau đó về nhà làm?”
Ánh nắng chiều tà sáng lạn chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cô, nụ cười của cô ngọt ngào giống như kẹo.
Còn có thể làm thế nào được nữa. Ngũ Hạ Liên hút thuốc, lặng lẽ gật đầu bằng lòng.
“Vậy đi thôi.” Cố Hiểu Thần cất bước, đi về phía trung tâm thương mại.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ bước theo phía sau, bước chân của cô nhanh mà nhẹ, miệng khẽ ngân nga hát, chỉ là một cô bé hoạt bát.
***
Hai người vừa định đi vào trung tâm thương mại thì bị bảo vệ ở cửa ra vào chặn lại.
“Tiên sinh.” Bảo vệ mỉm cười gọi, đưa tay về phía bảng bảng hiệu bên cạnh. Hai người đồng thời nhìn đến, nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc. Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ vẫn luôn đến một mình, bên cạnh cũng không có bạn đồng hành, càng không có bạn trai, nên cô không biết điều cấm này. Ngược lại là anh, sao lại không biết chứ, chẳng lẽ anh đến đây lần đầu?
Bỗng có một loại cảm giác kỳ quái, Cố Hiểu Thần ngại ngùng mỉm cười với nhân viên bảo vệ, “Xin lỗi.”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, tự mình đi đến thùng rác ở một bên dập tắt điếu thuốc rồi ném vào.
Toà nhà trung tâm thương mại rộng lớn này tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng bán những thứ khác nhau theo danh mục, bọn họ cần nguyên liệu cho bữa tối.
Thế nên trực tiếp đi thang máy lên tầng ba, đi về phía siêu thị để mua sắm.
Hàng hoá lung linh đẹp mắt, các loại được sắp xếp hoa cả mắt.
Cố Hiểu Thần lấy xe đẩy ở cửa thang máy, đi vào siêu thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên giống như một cái bóng vẫn luôn đi theo cô. Cô đi đến đâu, anh đi đến đó.
Hai người ăn món Nhật cũng không nhiều, làm ít sushi với một nồi lẩu. Cô mua những đồ cần thiết, tìm kiếm từng thứ một. Cô dừng trước một kệ đồ, nhón chân muốn lấy nước sốt ở trên cùng, nhưng nhón chân cao đến mấy cũng không với tới được.
“Cái này à?” Giọng nói trầm thấp của Ngũ Hạ Liên từ bên tai truyền đến, anh nhẹ vươn tay, ngón tay thon dài chỉ vào lọ nước sốt kia.
“Là cái đó.” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, anh đã lấy lọ gia vị xuống thả vào trong xe đẩy, thậm chí còn tiện thể nhận xe đẩy từ trong tay cô. Hành động đơn giản của anh lại khiến cô thấy ấm áp, nhưng anh chỉ lạnh nhạt một câu, “Nhanh lên.”
Cố Hiểu Thần “a” một tiếng, nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm nguyên liệu.
“Rong biển khô.” Sau khi đi mấy vòng, cô cuối cùng cũng tìm được rong biển, thở phào ra tiếng, lập tức có người tự động lấy túi rong biển thả vào trong xe đẩy.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt đẹp trai cương nghị bỗng không còn lạnh nhạt nữa, hoá ra lại trẻ con đáng yêu như vậy.
“Dưa leo.”
“Trứng gà.”
“Củ cải muối.”
Mỗi lời nói của cô, anh lại tự động lấy đồ rồi thả vào xe đẩy. Hai người ăn ý nhặt đồ, xem tới xem lui thấy đồ cũng đã đủ, định đi đến quầy thu ngân thanh thoán. Lúc quay người, nhìn thấy một bà cụ không thể với tới hộp cá ngừ ở trên cao.
“Giúp bà ấy một chút đi.” Cố Hiểu Thần không nhìn được nữa, nên nhìn sang Ngũ Hạ Liên nhẹ giọng cầu tình.
Anh căn bản không muốn giúp, thấy cô mở miệng, lúc này mới đến bên cạnh bà cụ, lặng lẽ với tay lấy hộp đồ hộp xuống, đưa cho đối phương. Bà cụ kia liền xoắn xuýt cảm ơn, nhìn thấy nam thanh niên đẹp trai như vậy, cười vui vẻ, “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu. Cậu thật tốt.”
Bà cụ quá nhiệt tình, Ngũ Hạ Liên chỉ cong khoé miệng nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Các dì xung quanh đang mua sắm đều bị anh làm cho bối rối, sôi nổi nói, “Chàng trai, cậu cũng giúp tôi một chút đi!”
Lông mày Ngũ Hạ Liên hơi cau lại, Cố Hiểu Thần đang đứng ở đầu khác, cười giống như một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro